Thanh Vũ cũng vậy, cô dọn dẹp cẩn thận với vẻ thành kính!
Mười một người này đều là anh hùng của dân tộc.
Họ mất không được lưu danh thì thôi, nhưng sao Sở Nam có thể nhẫn tâm để họ không được ai nhang khói chứ?
Vì vậy mới có cảnh tượng kỳ quái như bây giờ xuất hiện.
Sở Nam và Thanh Vũ thì vùi đầu dọn cỏ, còn Lưu Phong thì chỉ dám ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến hắn rùng mình.
Không lâu sau, có tiếng động cơ ô tô vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Lưu Phong vội vã nhìn theo hướng đó, thì thấy có năm chiếc Audi mới tinh đỗ dưới chân núi.
Mười mấy người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đi theo Lưu Tông Tín lên đỉnh núi.
Trông thấy bố mình đã tới, Lưu Phong mừng rỡ.
Khi trông thấy ông lão mặc áo dài màu xám đứng cạnh Lưu Tông Tín, dây thần kinh căng thẳng của hắn đã được thả lỏng.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi! Chính là thằng này, nó vừa phá hỏng chuyện của nhà mình, vừa bẻ gãy ngón tay của con! Bố với ông Mạc phải đòi lại công bằng cho con đấy!”
Lưu Phong khóc lóc chạy đi đón.
Lưu Tông Tín trợn mắt lườm hắn rồi thầm mắng Lưu Phong là thằng ăn hại.
Ông ta đi thẳng lên phía trước rồi liếc nhìn Thanh Vũ và Sở Nam.
“Cậu Sở phải không? Không biết cậu mời tôi đến đây có việc gì?”
Lưu Tông Tín chắp tay rồi nở một nụ cười khách sáo.
Ông ta bôn ba trên thương trường nhiều năm nên đã quá sành sỏi rồi.
Mềm mỏng trước, cứng rắn sau, ông ta vận dùng cách này rất trơn tru.
Trước khi chưa biết gì về Sở Nam, tốt nhất không nên động tay động chân vội.
Nhưng Sở Nam lại để ngoài tai câu nói của ông ta.
Anh vẫn cặm cụi dọn cỏ như thể những người khác không hề tồn tại.
Đến Thanh Vũ cũng vậy.
“Này, bố tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
Có chỗ dựa là bố mình và ông Mạc một cái, Lưu Phong lập tức quay ngoắt thái độ.
Song, Sở Nam vẫn làm ngơ, tập trung dọn cỏ.
Thậm chí còn không thèm ngoái lại nhìn.
Thấy thế, Lưu Tông Tín cau mày lại.
Ông ta có vẻ không vui.
Đến ông Mạc luôn cao ngạo cũng phải híp mắt lại.