Nếu không vì nghĩ đến đại cục của Tân Hải thì ông ta đã xử lý nhà họ Lưu lâu rồi!
Đã thế, giờ Lưu Tông Tín còn có thái độ kiểu này thì ông ta còn niềm nở làm gì?
“Nếu chủ tịch Chu đã nói vậy thì tôi xin phép nói thẳng luôn!”
Lưu Tông Tín có vẻ không hài lòng với thái độ của Chu Minh Hạo nên nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.
“Nhà họ Lưu chúng tôi không có hứng thú gì với buổi đấu thầu vào hai hôm tới! Đương nhiên, nếu chủ tịch Chu cho nhà tôi một, hai dự án nào đó trước thì tôi đảm bảo, chắc chắn sẽ không khiến chủ tịch Chu phải thất vọng đâu”.
Nghe thấy vậy, Chu Minh Hạo không hề biến sắc mặt, vì đã lường trước được chuyện này rồi.
Lúc này mà Lưu Tông Tín hẹn gặp riêng ông ta thì còn mục đích nào khác nữa.
“Gia chủ Lưu, như vậy nghe vẻ không hợp quy cho lắm thì phải? Nếu ai cũng làm vậy thì còn cần đến chức vụ chủ tịch của tôi làm gì nữa!”
Chu Minh Hạo khoanh tay rồi từ chối thẳng thừng.
Nghe thấy thế, Lưu Tông Tín ở phía đối diện lập tức cau mày.
“Chủ tịch Chu, ông không thể nói như thế được!”
“Ông cũng biết thực lực của nhà họ Lưu thế nào rồi mà, chúng tôi nhận trước một, hai dự án cũng đâu có sao. Đến lúc đó, chắc chắn tôi sẽ không quên chia lợi ích cho ông đâu”.
“Đây là vụ làm ăn hai bên cùng có lợi, chủ tịch Chu nên cân nhắc một chút!”
Nghe thấy thế, Chu Minh Hạo khẽ cười khẩy một tiếng.
“Gia chủ Lưu nói thế là có ý gì? Định đút lót tôi à? Tội này không nhỏ đâu!”
“Không phải vậy!”
Lưu Tông Tín khẽ lắc đầu rồi nói: “Đương nhiên nếu chủ tịch Chu nhất quyết không cho thì tôi cũng không nói nữa, tuy nhiên…”
Nói đến đây, Lưu Tông Tín chợt ngẩng đầu lên rồi nhìn Chu Minh Hạo với vẻ sâu xa.
“Tại sao đang là dự án nội bộ lại chuyển thành đấu thầu, tôi nghĩ chủ tịch Chu là người rõ hơn ai hết!”
“Nếu đến lúc đó, tất cả dự án đều về tay nhà họ Dương, thì chỉ có ông bị mất mặt thôi!”
Rầm!
Mặt Chu Minh Hạo lập tức sa sầm.
“Lưu Tông Tín, ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Chủ tịch Chu cứ đùa, tôi nào dám!”
Lưu Tông Tín mỉm cười không chút sợ hãi.
“Tôi chỉ đang nói thật thôi, còn nên làm sao thì do ông hoàn toàn quyết định”.
Nghe thấy vậy, Chu Minh Hạo trầm mặc.
Ông ta cau mày, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng!
Lời Lưu Tông Tín nói cũng có lý, nhưng nếu ông ta dễ dàng thoả hiệp như vậy thì sao mai này thị uy ở thành phố được nữa.
Rồi làm sao mà quản lý một nơi rộng lớn như Tân Hải được?
Lưu Tông Tín không vội, mà ngồi thư thái dựa vào sofa.
Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy là con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín nhếch mép cười.
“Tôi nghe điện thoại đã, chủ tịch Chu cứ từ từ mà nghĩ, nhớ phải nghĩ cho kỹ vào!”
“Con à, sao rồi? Xử lý được mảnh đất ấy chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!