Rắc!
Lần này, đến ngón trỏ bên bàn tay trái của Lưu Phong bị bẻ gãy.
Ngón tay bị bẻ ngoặt ra phía ngoài đến biến dạng.
“Đừng đừng, tôi liếm, tôi liếm, xin cô… tha cho tôi, tôi van cô…”
Lần này, giọng nói của Lưu Phong còn có vẻ nức nở.
Cả người hắn bị Thanh Vũ ép lên tảng đá, mặt hắn tái mét vì sợ nên còn không ngừng run rẩy.
Bức tường thành trong lòng hắn đã sụp đổ rồi.
Thanh Vũ hệt như ma quỷ trong mắt hắn.
Cô khiến hắn sống không bằng chết.
“Anh còn ba mươi giây!”
Giọng nói của Sở Nam lại vang lên, so với lúc trước còn lạnh lùng hơn.
“Liếm!”
Thanh Vũ nắm cổ áo Lưu Phong rồi dí về phía bãi nước bọt.
Một mùi hôi tanh khiến Lưu Phong muốn nôn mửa.
Thấy mặt chỉ còn cách bãi nước bọt trong gang tấc, Lưu Phong nhăn nhó mặt mày.
Sao ban nãy hắn lại hồ đồ thế, tự nhiên đi khạc nhổ lung tung làm gì?
Thế này có khác gì tự cầm đá đập xuống chân mình đâu.
Nhưng dù có thấy buồn nôn thế nào thì hắn cũng chỉ còn cách nhắm mắt lại rồi run rẩy thè lưỡi ra.
Hắn tin chắc nếu mình không chịu liếm thì cô gái này sẽ hành hạ hắn bằng những cách tàn nhẫn nhất.
Bầu không khí như tĩnh lại!
Lưu Phong không dám thở mạnh, hắn lấy hết dũng khí ra quyết định rồi mới thè lưỡi ra.
Sau đó liếm sạch nước miếng trên tảng đá đó.
Thanh Vũ nhìn không chớp mắt, khi thấy hắn đã liếm sạch sẽ thì mới buông lỏng tay.
Lưu Phong lập tức ngã bụp xuống đất.
Sau đó, hắn không ngừng nhổ nước miếng ra ngoài.
Thậm chí còn không để ý đến cơn đau trên bàn tay.
Sau khi khạc nhổ một hồi, hắn tưởng như sắp nôn cả mật ra rồi.
Mặt hắn xanh như qua bí đao chưa chín.
“Giờ đã được chưa?”
Lưu Phong nghiến răng lên tiếng, đôi mắt thì như sắp phun ra lửa.