Sở Nam chầm chậm quay người lại với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng nói sắc lạnh xen lẫn vẻ uy nghiêm.
“Mày, mày nói gì?”
Lưu Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi nhìn Sở Nam với vẻ khó tin.
Sở Nam chưa đáp lời thì Thanh Vũ đã tiến lên.
Cô túm lấy cổ áo sau của Lưu Phong rồi nhấc bổng hắn lên.
Bụp!
Mặt Lưu Phong bị dí sát vào chính giữa đống đá của ngôi mộ.
Mà ngay trước đó là bãi nước bọt mà hắn vừa nhổ ra.
Chính hắn nhìn thấy còn mắc ói.
“Thả tao ra, bố tao là Lưu Tông Tín, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu…”
Lưu Phong cuống đến mức nhắm tịt mắt lại rồi gào lên.
Bắt hắn liếm sạch bãi nước bọt này thì hắn sẽ chết vì nôn oẹ mất.
“Tôi cho cậu một phút để liếm sạch nó!”
Sở Nam bình thản cất giọng nói vô tình.
Không ai được sỉ nhục anh em của anh.
Không ai được sỉ nhục anh hùng của dân tộc.
Nhà họ Lưu? Chưa đủ trình!
Sở Nam vừa nói dứt câu, tay Thanh Vũ đã dùng sức hơn, mặt Lưu Phong gần như dính vào tảng đá.
Miệng hắn chỉ còn cách bãi nước bọt chưa đến một centi.
Hắn rợn hết cả người, vội vàng ngậm miệng lại, mắt còn không dám mở ra.
“Tưởng tôi không làm gì anh được sao?”
Thanh Vũ híp mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua.
Nói rồi, tay phải của cô túm lấy một ngón tay của Lưu Phong rồi dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A!”
Lưu Phong kêu gào thảm thiết.
Ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy rồi.
Nhưng Thanh Vũ vẫn chưa chịu dừng lại, cô lại cầm sang mấy ngón tay nữa.
Các âm thanh sau đó vang lên đều khiến người nghe phải rùng mình.
Ngoài ngón cái ra thì cả bàn tay phải của Lưu Phong đều đã bị bẻ gãy ngón.
Một cơn đau mãnh liệt khiến người Lưu Phong co giật.
Mắt hắn đỏ ngầu như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Dừng, dừng tay, tôi… tôi liếm…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!