Cậu chủ Lưu nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Sở Bắc, hắn khinh thường cười nhạo.
“Hầy, cô gái này khá đấy, vóc dáng, khuôn mặt đều là gu tôi đây thích”.
Đến khi nhìn sang Thanh Vũ bên cạnh Sở Bắc, mắt cậu chủ Lưu sáng lên.
Hắn liếm môi, lời nói không hề che giấu ý tứ của mình trong đó.
“Quản cho tốt miệng mồm của mình đi, nếu không tôi không ngại cắt lưỡi anh đâu”.
Thanh Vũ nhíu mày, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
“Ôi này, tính tình cũng đanh đá đấy, là gu tôi thích, như vậy mới có cảm giác chinh phục”.
Thế nhưng cậu chủ Lưu đang làm như không nghe thấy lời cảnh cáo của Thanh Vũ, ngược lại còn càng láo xược.
“Này, tôi cũng không phải không nói lý, anh có thể cút đi nhưng để lại cô gái này là được”.
Cậu chủ Lưu chỉ nhìn Sở Bắc một cái, ánh mắt dính chặt vào Thanh Vũ.
Gái đẹp cực phẩm như vậy không dễ gì gặp được, không thể bỏ lỡ.
“Để mạng của hắn lại”.
Sở Bắc chỉ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, bóng dáng Thanh Vũ lập tức biến mất ngay trước mắt.
Cậu chủ Lưu còn chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị đánh một cái thật đau.
Bốp!
Hắn chỉ cảm thấy mặt mình đau rát.
Trời đất quay cuồng, cả người đã ngã nhào xuống đất.
Nôn ra một ngụm máu, đồng thời năm sáu cái răng cũng rơi ra ngoài.
“Cô, cô, cô…”
Cậu chủ Lưu ngơ ngác chỉ vào Thanh Vũ.
Nhưng miệng hắn gần như tê cứng không nói nên lời.
“To gan, ngay cả cậu chủ Lưu mà cũng dám đánh, mẹ kiếp, không muốn sống nữa à? Cậu chủ Lưu, anh không sao chứ?”
Chàng trai đó lập tức hoàn hồn, tức giận nhìn Thanh Vũ rồi vội vàng đến đỡ cậu chủ Lưu.
“Mẹ kiếp, dám đánh tôi? Ông đây chơi chết cô!”
Cậu chủ Lưu mất một lúc mới đứng lên được, cảm giác miệng đau rát, tức đến mức xanh mét mặt mày.
Thế nhưng hắn vừa dứt lời.
Rõ ràng Thanh Vũ còn cách hắn năm mét nhưng ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt hắn.
Đôi mắt lạnh như băng khiến con ngươi cậu chủ Lưu co rụt.
“Cô… cô muốn làm gì? A!”
Lại thêm một cái tát nữa!
Đánh vào nửa mặt bên còn lại của hắn.
Lần này cậu chủ Lưu văng luôn ra xa.