Lạc Mai lập tức ngắt lời, còn không quên đổ dầu thêm lửa!
"Còn mày, Sở Bắc, đừng tưởng là tao sẽ vì tình nghĩa năm năm qua để cầu xin cho mày!"
"Công ra công, tư ra tư, nếu mày còn lương tâm thì mau tự giác đi, đừng để gia đình bọn tao phải gặp hoạ!"
Lạc Mai vô cùng kiêu ngạo, người không biết còn tưởng ả là chủ trì ở đây.
Nhưng Sở Bắc vẫn hết sức bình tĩnh.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên!
"Cô có thể hỏi thử, ông ta có thể chịu được lời xin lỗi của tôi không?"
Ngay khi nghe xong, người đứng đầu gia tộc như La Vạn Sơn lập tức chết khiếp!
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ đều run như cầy sấy, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Đùa à, cả Long Quốc này!
Ai có thể chịu nổi một lạy của thần tướng trấn quốc chứ?
"Tổn thọ" mất thôi!
Sắc mặt cả hai sa sầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát chết Lạc Mai!
Thế nhưng biểu cảm của bọn họ lại bị Lạc Mai và Lạc Vinh Quang nhìn thấy.
Đó là biểu cảm của sự tức giận!
Có vẻ nhà họ La đang rất bất mãn với thái độ của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Bọn họ sắp nổi điên rồi ư?
Sắc mặt Lạc Mai cũng thay đổi ngay lập tức.
Không được, phải nhanh chóng làm cho Sở Bắc đầu hàng mới được, vậy thì mới có thể dập tắt cơn giận của người nhà họ La.
Nếu không sẽ lớn chuyện mất!
"Sở Bắc, tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ xuống hay không! Nếu mày không chịu thì đừng trách bọn tao không khách khi".
Lạc Mai vừa gào lên, Lạc Vinh Quang đã không thể ngồi yên nữa.
"Sở Bắc, đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu như mày chịu biết điều thì hôm nay tao chỉ phạt một mình mày thôi!"
"Nhưng nếu mày ngoan cố thì đừng trách tao vô tình, đến lúc đó vợ và con gái mày đừng có mong mà bước qua được cánh cửa này!"