Lý Hải Bắc cũng xem như hài lòng với thái độ này của ông ta.
Nhưng không vội đi vào trong mà thích thú nhìn Sở Bắc.
“Nói như thế hình như tên mù này có ý kiến đấy, vừa rồi còn đe dọa tôi nữa kìa”.
Hiệu trưởng Trương sửng sốt, vội vàng cười xua tay.
“Chỉ là một đứa con hoang mà thôi, sếp Lý đừng so đo với chúng”.
Ban đầu nếu không phải nể mặt nhà họ Lạc và “chi phí quản lý” cao ngất ngưởng của Lạc Tuyết, ông ta chắc chắn sẽ không cho Lạc Vũ Tâm vào học ở trường.
Bây giờ phải lựa chọn giữa Lạc Vũ Tâm và Lý Hải Bắc quả thật chỉ như một đề thi tặng điểm thôi.
Chỉ là ông ta vừa dứt lời…
Bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên hơi chói tay.
“Hay, hay cho một màn kịch diễn quá đạt!”
Sở Bắc tiến đến trước đứng đối diện với hiệu trưởng Trương.
Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng đến mức bức người.
“Hay cho một câu con hoang, ông sẽ phải trả giá vì đã nói hai chữ này”.
“Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”
Hiệu trưởng Trương híp mắt, giọng điệu không tốt lắm.
“Rõ như ban ngày rồi, đe dọa hiệu trưởng của một trường là phạm pháp”.
“Cậu có xin chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến cậu ngồi tù rục xương không?”
Nghe ông ta nói thế, Sở Bắc khẽ cười.
Trong đó còn chứa sự giễu cợt.
Hay cho một câu ngồi tù mục xương!
Ông vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, đuổi học Tiểu Vũ Tâm chỉ vì muốn nịnh hót lấy quyền quý.
Điều này chẳng lẽ không phạm pháp à?
Không hổ là hiệu trưởng, tài ăn nói đúng là tốt lắm!
“Tôi không tin thật!”