“Tôi còn tưởng các người sẽ không đến chứ, đúng là trùng hợp”.
Hai người nói chuyện cứ không rõ đầu đuôi, Tiểu Vũ Tâm trợn to mắt, mắt hơi đỏ ửng.
Sở Bắc không cảm xúc khẽ gật đầu.
“Nói tiếp đi!”
“Hơ, còn gì để nói nữa đây! Một câu thôi, tôi muốn vị trí trong danh sách học sinh của con gái cậu”.
“Nói như thế cậu có hiểu không?”
Lý Hải Bắc chống hai tay lên hông kiêu ngạo nói.
Triệu Hà vội vã nịnh hót theo: “Đúng thế, này, cũng không sợ nói cho anh biết. Con gái anh xin nghỉ học một tháng đã không còn hợp đi học ở trường mẫu giáo chúng tôi nữa rồi”.
“Còn vị trí trong lớp của con cậu dĩ nhiên là thuộc về quý tử nhà sếp Lý rồi, các ngươi vẫn nên cút khỏi đây đi”.
Hóa ra là thế!
Sở Bắc khẽ gật đầu, nụ cười bên môi lập tức biến mất.
Lạc Tuyết đã dành hết tâm huyết vào việc học của Tiểu Tâm Vũ.
Để có tên trong danh sách ở trường mẫu giáo mà cô đã nộp không ít tiền.
Thế nhưng tên vốn dĩ nằm trong danh sách hai năm lại chỉ trụ được hai tháng.
Bởi vì lý do xin nghỉ một tháng mà đã bị người khác chiếm mất?
Hay cho thủ đoạn bịp bợm!
“Hình như không phù hợp với quy tắc nhỉ?”
Sở Bắc khẽ nói, giọng điệu đã lạnh lùng đi mấy phần.
“Quy tắc? Lời nói của ông đây chính là quy tắc đấy”.
“Một câu thôi, tôi muốn vị trí trong danh sách của con gái cậu”.
Lý Hải Bắc ưỡn cao ngực tỏ vẻ rất đắc ý.
Từ đầu đến cuối không hề xem Sở Bắc ra gì.
Sở Bắc không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, không nhìn ra là tức giận hay vui mừng.
“Gọi hiệu trưởng của các người ra đây, tôi muốn ông ta giải thích cho tôi”.