Thanh Vũ từng bước tới gần, giọng điệu lạnh như băng.
"Chỉ là Vương Hổ đã chết, cho nên tôi chỉ có thể đưa ông đi gặp ông ta thôi!"
Nói rồi, tay phải làm thành hình con dao, chém nhẹ một phát.
"Đừng, Đừng! Tôi nói, tôi....."
Nhận ra Thanh Vũ định làm gì, Trương Khải liền hoảng sợ !
Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì ông ta đột ngột ngừng lại.
Có một vết thương hiện ra trên cổ ông ta!
Rất mỏng, rất nhỏ, nhưng xuyên suốt!
Nếu không phải có vết máu chảy ra, e rằng thực sự không thể nhìn ra được.
"Khụ khụ....."
Đồng tử của Trương Khải giãn ra nhanh chóng, dường như không còn phản ứng.
Ông ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng ho yếu ớt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự hối hận và sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Từ lúc bị bắt đi, ông ta vẫn còn ôm chút hi vọng.
Thậm chí, mới chỉ một phút trước, ông ta còn tưởng rằng chỉ cần mình không thừa nhận, những người này sẽ không có cách nào làm gì được ông ta.
Nhưng bây giờ . . . . . .
Tất cả đã quá muộn!
Rầm!
Trương Khải đổ nhào xuống đất bằng một tiếng đổ mạnh, đôi mắt không cam tâm hồi lâu vẫn mở trừng trừng.
Máu tuôn xối xả trên mặt đất.
Không khí im lặng chết chóc.
Phương Chính Quân và những người trong bệnh viện đều choáng váng, đến hít thở cũng cảm thấy khó nhọc!
Chỉ có mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng không kiểm soát được!
Tí tách, tí tách!
"Làm sai, thì cuối cùng sẽ phải trả giá!"
"Cứng đầu cứng cổ không phải là thói quen tốt!"
Sở Bắc lắc đầu, mặt không biến sắc!
Nói rồi, anh quay người rời đi!
Thanh Vũ và bốn người đàn ông mặc vest không nói một lời, chỉ theo sau.
Sở Bắc rời đi một lúc rồi Phương Chính Quân mới định thần lại.