Chương 91
Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: “12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!”.
Nói xong thì dập máy luôn.
La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.
Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.
Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.
“Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?”.
La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.
Không có địa điểm, không có số điện thoại.
Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.
Chuyện gì vậy chứ?
La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.
“La Vạn Sơn…”.
Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.
“Cô là ai?”.
La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.
Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.
“Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng – Lạc Tuyết”.
Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.
“Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm”.
“Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?”.
La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.
Con người bây giờ đều điên thế này sao?
Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?
“Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!”.
Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.
Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.