Chương 569
Ngô Lương nghe xong thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Ông ta nghiến răng, chuẩn bị cầu xin tiếp.
Đúng lúc này, đã có một chiếc taxi đi tới.
Chiếc xe dừng lại, một người chống gậy trúc đi xuống.
Trông thấy người đó, Ngô Lương biến sắc mặt, ông ta do dự một lát rồi vội vàng chạy tới nghênh đón.
“Anh Sở, anh đến rồi ạ!”
Ngô Lương nhanh chóng chào hỏi.
Sở Bắc gật đầu, cảm thấy Ngô Lương có gì đó hơi bất thường, anh hờ hững nói: “Sao thế? Hình như tôi không được hoan nghênh lắm thì phải?”
Ngô Lương sợ hết hồn rồi vội vàng xua tay.
“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, làm gì có chuyện khách sạn không chào đón anh chứ, chỉ là…”
Ngô Lương đang giải thích thì Tôn Duyệt đã đằng đằng sát khí đi tới.
“Tôi còn tường ông đang chờ ai cơ, Ngô Lương, nhì nhằng suốt từ nãy đến giờ, hoá ra ông chờ thằng mù này à?”
Nghe Tôn Duyệt nói vậy, Ngô Lương tái mặt.
“Thư ký Tôn, cậu ăn nói cho cẩn thận, đây là anh Sở, anh ấy là…”
Không chờ Ngô Lương nói hết câu, Tôn Duyệt đã nổi đoá lên quát.
“Tôi không cần biết anh ta là ai hết, nhưng hôm nay ông phải tiếp đón chủ tịch Thôi cho chu đáo, nếu không đừng trách tập đoàn Thôi Thị chúng tôi không khách sáo”.
Ngô Lương thật sự khóc không ra nước mắt, ông ta đang rất tuyệt vọng.
Hôm nay, ông ta chỉ muốn xin lỗi với Sở Bắc thôi.
Ai dè, còn xảy ra chuyện này nữa.
Mà cả hai bên này ông ta đều không thể đắc tội được.
Nhất thời, ông ta không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt lên tiếng.
“Nếu ông Ngô có việc bận thì tôi về đây, chuyện cơm nước để sau đi”.
Sở Bắc nói xong thì quay người định đi luôn.
Ngô Lương thấy thế thì hoảng hốt.
Ông ta biết nếu để Sở Bắc ra về thì ông ta sẽ không còn cơ hội nào để xin lỗi anh nữa.