Chương 395
Không biết tại sao, Sở Bắc chỉ nói đơn giản như vậy mà cũng khiến Lạc Mai thấy hoảng loạn.
Ả ta vô thức ngoái lại nhìn Dương Xuyên, sau đó mới có thêm một chút dũng khí.
“Tôi là sếp của cô ta, đương nhiên có quyền lên tiếng rồi”.
Lạc Mai cắn răng, quyết không nhượng bộ.
“Đúng đấy Lạc Tuyết, chúng ta đều ở đây thì ai trông coi công ty? Hay cháu về đi”.
Lạc Viễn Hà cũng tiến lên, nhưng nói với giọng khách sáo hơn Lạc Mai nhiều.
Đương nhiên, nếu không có Dương Xuyên chỉ đạo thì ông ta sẽ không bao giờ dám làm vậy.
“Lạc Viễn Hà, ông nói gì thế?”
Nghe thấy thế, Sở Bắc và Lạc Tuyết còn chưa nói gì thì Lý Hải Đông đã lạnh giọng lên tiếng.
“Buổi đấu thầu hôm nay do tôi tổ chức, nếu các người có ý kiến thì mời về!”
Chu Minh Hạo sa sầm mặt, rõ ràng cũng đã nổi giận.
Hai bố con Lạc Mai nghe thấy thế thì sợ hết hồn.
Đừng nói là Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông cũng là đối tượng mà họ không thể đắc tội.
Cực chẳng đã, họ đành quay sang Dương Xuyên.
“Vô dụng!”
Dương Xuyên sầm mặt rồi tức giận mắng nhiếc.
Bấy giờ, hắn ta mới tiến lên rồi nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Hai vị nặng lời rồi, họ chỉ nói thật thôi mà”.
Dương Xuyên cười lạnh một tiếng, giọng nói đã có vẻ mất kiên nhẫn.
“Chắc các vị đều đã biết nội quy của buổi đấu thầu này rồi, ai không liên quan thì không cần tới”.
Dương Xuyên cất giọng hờ hững, không chỉ có Lạc Tuyết, mà ngay Sở Bắc cũng nằm trong số các đội tượng bị xỉa xói.
“Vậy anh Dương nói thử xem, ai mới được vào đây?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nói với vẻ bĩnh tĩnh.
“Hừ, cái này thì tôi không tiện nói ra, nhưng tôi có thể khẳng định anh và Lạc Tuyết nằm ngoài danh sách ấy”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, không nể nang gì nữa.