Chương 327
Cái gì?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết sững người.
Đây nào phải thái độ tiễn khách, rõ ràng là đuổi thẳng cổ mà.
“Sở Bắc, cậu nói thế là sao hả?”
Quả nhiên, Lạc Vinh Quang đã không nhịn được nữa rồi phẫn nộ nhìn Sở Bắc.
Nếu không tại Sở Bắc thì chuyện đâu đến nông nỗi này?
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đứng sau lưng ông ta cũng đang nghiến răng nghiến lợi.
“Này, ông nội đã phải đến tận đây là vinh hạnh của cái nhà này đấy! Nhưng các người thì sao? Thậm chí còn không mời ông được chén trà, đã thế còn đòi đuổi ông về nữa, Lạc Tuyết, cô làm cháu gái kiểu ấy à?”
Lạc Mai cười lạnh rồi hướng mũi dùi về phía Lạc Tuyết.
Lạc Viễn Hà cũng hùa theo: “Đúng đấy bố, con đã nói lâu rồi, những người ngoài tộc không là gì cả! Khéo em dâu và Lạc Tuyết đã bị Sở Bắc tẩy não rồi nên mới không coi chúng ta ra gì cả”.
Hai bố con nhà kia bắt đầu tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết lại trở thành mục tiêu bị công kích.
“Ông ơi, không phải thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết tái mặt, định giải thích.
Còn Chu Cầm ở cách đó không xa đã lo lắng đến mức vã mồ hôi.
Sở Bắc đứng dậy, sau khi lắc đầu với Lạc Tuyết thì mới nhìn sang ba người kia.
“Các người nói xong chưa? Xong rồi thì về hết đi!”
Dứt lời, anh chỉ về phía cửa rồi hạ lệnh đuổi khách.
Thấy thế, ba người kia lập tức bốc hoả.
Mặt ai nấy cũng nhăn nhó như ăn phải một con ruồi chết.
Nếu họ có thể dễ dàng ra về như vậy thì đâu mất công đi cả đoạn đường xa đến đây làm gì?
“Hừ, đây không phải nhà của cậu, cậu lấy quyền gì đuổi chúng tôi đi?”
Lạc Mai cắn răng rồi tức tối quát lớn.
Lạc Viễn Hà cũng sầm mặt nói: “Đúng vậy, chúng tôi không đến tìm cậu, Sở Bắc, chưa đến lượt cậu lên tiếng ở đây đâu!”