Chương 147
Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.
Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.
“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.
Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.
“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”
Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.
“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”
Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.
“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.
“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.
“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.
Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.
Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.
“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.
“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.
“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”
Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.
“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.
“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.
“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.
Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.
“Có lý!”
Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!