Chương 136: Lời trăng trối cuối cùng
Câu nói của Đường Thục Hạo thu hút rất nhiều ánh mắt nháo nhác nhìn qua.
Ánh mắt ai nhìn Lăng Khôi cũng đầy sự chán ghét.
Điều này khiến Đường Thục Thanh hết sức lúng túng: “Anh Hạo, đây là Lăng Khôi, là một cao thủ võ thuật. Hơn nữa trước đây ông nội cũng biết anh ấy, còn để anh ấy xem bệnh cho ông nội, với lại ông nội đặc biệt dặn dò em đưa anh ấy tới đây”.
Đường Thục Thanh cũng hết cách, chỉ có thể nhắc đến lời nói trước đây của ông cụ Đường.
Đường Thục Hạo nghe xong, ánh mắt nhìn Lăng Khôi hơi thay đổi: “Cậu quen ông nội tôi sao?”
Lăng Khôi nói: “Đã gặp một lần”.
Đường Thục Hạo nói: “Vậy cậu đợi ở đây, bây giờ tôi đi báo với ông nội”.
Dứt lời, Đường Thục Hạo thận trọng vào trong phòng khách, bước đến chiếc giường nhỏ, nói với ông cụ Đường vài câu, lúc này mới ra cửa hỏi Lăng Khôi: “Cậu chính là Lăng Khôi à?”
Lăng Khôi gật đầu.
Thái độ của Đường Thục Hạo mềm mỏng hơn nhiều: “Vậy vào đi”.
Đường Thục Thanh thở phào nhẹ nhõm và đưa Lăng Khôi vào trong phòng khách.
Lăng Khôi nhìn xung quanh.
Đây không phải một phòng ngủ mà là phòng họp.
Chắc là phòng họp thường niên của nhà họ Đường, là nơi bàn bạc những chuyện quan trọng.
Bình thường có lẽ ông cụ Đường ở phòng ngủ, lúc này đã được dời đến đây, còn tập trung nhiều người quan trọng như vậy ở bên ngoài, vậy chắc là đã chuẩn bị lo hậu sự rồi.
Những người mặc áo đen ngoài cửa có lẽ là nhân vật quan trọng của nhà họ Đường.
Đây mới đúng là một gia tộc chân chính.
So sánh với nhà họ Tô thì đúng là có sự khác biệt rất lớn.
Lăng Khôi thấy có năm người đang quỳ trước giường của ông cụ Đường.
Hai người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, mỗi người đều có khí thế đẳng cấp có thể chống lại được Hàn Thiên Hào, thậm chí là không thua kém Mã Đằng.
Ngoài ra còn có ba người trẻ tuổi khác khoảng hai ba mươi tuổi, hai nam một nữ.
Năm người đều mặc vest đen, trên ngực cắm một bông hoa màu đỏ.
Lăng Khôi đi qua năm người, tới bên giường của ông cụ Đường.
Đường Thục Thanh lao về phía giường, nước mắt rơi lã chã: “Ông nội, cháu đã làm theo lời ông, đưa anh Lăng tới rồi này”.
Đường Thục Thanh cố nhịn không khóc to lên, nhưng không ngăn được nước mắt rơi.
Con gái của gia tộc lớn phải hiểu nguyên tắc.
Bây giờ ông cụ Đường còn chưa chết, nếu mọi người đều khóc lóc thì còn ra thể thống gì nữa? Điều này sẽ khiến ông cụ Đường cảm thấy khó chịu đến mức nào kia chứ?
“Thằng nhóc Lăng Khôi kia, tốt nhất là cậu ăn nói cẩn thận, nếu không chắc chắn tuyệt đối thì không được cho ông nội tôi uống thuốc linh tinh. Ông nội tôi không chịu được bất cứ sự giày vò nào nữa”, Đường Thục Hạo lạnh lùng nhắc nhở, sau đó quỳ xuống đất.
“Cậu Lăng, chúng ta lại gặp nhau rồi”, ông cụ Đường nằm đó, cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng vật lộn rất nhiều lần mà không có cách nào dậy nổi.
Lăng Khôi vội tiến lên trước, ngồi bên giường: “Ông cụ Đường, lâu rồi không gặp, sắc mặt ông lại tệ hơn rồi”.
Trong mắt ông cụ Đường không hề sợ sệt cái chết, cũng không tiếc nuối điều gì trên thế gian này, nếu có thì đó cũng là sự tĩnh lặng vĩnh hằng.
Lăng Khôi nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, đã chứng kiến vô số chuyện sinh tử.
Nhưng người có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết như ông cụ Đường lại rất ít.
Cũng chỉ có người có trái tim thép đã rèn qua trăm năm, mới có thể đủ bình tĩnh đối diện với cái chết.
Ông cụ Đường cắn răng nở nụ cười: “Tôi tự biết mình không còn nhiều thời gian nữa, cũng không hi vọng cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Trước khi tôi đi, chỉ muốn gặp cậu”.
Lăng Khôi đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời: “Ông cụ Đường, ông đừng nói như vậy. Tôi vẫn còn đợi ông cùng đi tập luyện sáng sớm, cùng đấu quyền nữa. Ông đừng từ bỏ hi vọng”.
Ông cụ Đường mỉm cười, giọng nói càng lúc càng thều thào: “Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà”.
Hai người đàn ông đang quỳ dưới đất, đồng thời chắp tay nói: “Bố có gì dặn dò ạ?”
Lăng Khôi nghe thấy hai cái tên này liền hơi nhíu mày.
Đời thứ hai của nhà họ Đường lấy tên đệm là Xuyên.
Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà là hai người xuất sắc nhất của thế hệ thứ hai nhà họ Đường, hai người cùng nắm quyền và phụ trách phần lớn sản nghiệp của gia tộc Đường Thị ngày nay. Đây thực sự là những nhân vật đẳng cấp. Cho dù ông chủ lớn như Mã Đằng cũng chỉ có thể ngang sức ngang tài với hai người này.
Ông cụ Đường nói: “Các con ra ngoài đi”.
Hai người không nói gì, đứng dậy rời đi.
Ông cụ Đường lại gọi tên ba thanh niên trẻ, bảo bọn họ ra ngoài.
Cuối cùng, ông cụ Đường nói: “Đường Thục Hạo, cháu cũng ra ngoài rồi gọi Đường Xuyên Thủy vào đây”.
“Vâng, thưa ông nội”.
Ngay sau đó, một người mập mạp hơn bốn mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào.
“Bố, bố gọi con ạ”, giọng nói Đường Xuyên Thủy lộ vẻ mệt mỏi, cực kì xúc động, vừa nói một chữ bố nước mắt liền trào ra.
Mặc dù Đường Xuyên Thủy là em trai của Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà, nhưng người này không có học thức không có tài nghệ gì, từ nhỏ đến lớn chọc ghẹo con gái nhà lành, không làm nên tích sự gì, là một kẻ đa tình, đã gây rất nhiều rắc rối cho nhà họ Đường.
Từ trước đến giờ cũng là người mà tất cả người nhà họ Đường đều coi thường.
Nhưng người này lại không màng sự đời, không tranh giành, nửa đời trôi qua cực kì thư thái dễ chịu, bình thường rất được ông cụ Đường yêu mến.
Đồng thời, ông ta cũng là bố của Đường Thục Thanh.
Đến bây giờ Đường Thục Thanh vẫn không biết mẹ mình là ai vì phụ nữ bên ngoài của Đường Xuyên Thủy quá nhiều.
“Thục Thanh, đi đóng cửa lại”, ông cụ Đường ra lệnh.
Đường Thục Thanh nước mắt giàn giụa đi đóng cửa.
Căn phòng đột nhiên tối đi rất nhiều, ánh sáng đều dựa vào trăm cây nến.
“Bố, bố có chuyện gì cần dặn dò, bây giờ hãy nói ra đi. Mặc dù Đường Xuyên Thủy con chỉ là kẻ vô dụng, nhưng chỉ cần là chuyện mà bố giao phó con xin thề nhất định sẽ hoàn thành”, Đường Xuyên Thủy rất thông minh. Ông ta biết lúc này mới là lời trăng trối cuối cùng của ông cụ Đường.
Ông cụ Đường nhìn Lăng Khôi chăm chú và nói với vẻ sâu xa: “Cậu Lăng, tôi và ông cụ Tô đã từng cùng nhau ra chiến trường, là đồng đội sống chết có nhau. Cái chết của ông cụ Tô, tôi rất lấy làm tiếc, cũng rất áy náy. Mỗi năm vào ngày mồng sáu tháng sáu, tôi đều sẽ tới ngôi mộ của ông cụ Tô để thắp hương. Mồng sáu tháng sáu năm nay tôi cũng đã đi đến đó”.
Dứt lời, hơi thở của ông cụ Đường càng ngày càng mong manh: “Kể từ mồng sáu tháng sáu ba năm trước, tôi đã biết tôi nhất định sắp chết. Vốn cho rằng dựa vào năng lực của tôi thì có thể sống vài chục năm nữa, nhưng không ngờ, mới ba năm mà tôi cũng sắp phải xuống hoàng tuyền rồi”.
Lăng Khôi yên lặng lắng nghe.