Chương 135: Kẻ bịp bợm
Tô Duệ Hân cũng cạn lời.
“Nếu cậu thấy khó mở lời thì để mình”, thái độ của Ngô Giai Giai rất kiên quyết: “Mặc dù lương tháng ba nghìn tệ đối với bệnh viện không đáng là gì. Nhưng anh ta cứ phá vỡ quy chế của bệnh viện. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ khiến người người phẫn nộ. Không ít người đều nói cậu bao che thế này sẽ không có lợi cho thanh danh của cậu”.
Tô Duệ Hân nói: “Nếu mọi người đều yêu cầu sa thải anh ta, vậy thì vẫn nên để mình nói”.
Đúng vào lúc này, Tô Ba từ ngoài cửa vội vã xông vào: “Sếp Tô, bên ngoài có khách hàng quan trọng muốn gặp”.
Tô Duệ Hân hỏi: “Ai?”
Tô Ba trả lời: “Đường Thục Thanh”.
Ba chữ đơn giản nhưng lại khiến Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai hít sâu một hơi.
Cô chủ Đường Thục Thanh nhà họ Đường!
Nhà họ Đường và gia tộc của Mã Đằng đều là nhà giàu có đỉnh cấp đẳng cấp ngang hàng với nhau, là một trong năm gia tộc lớn nhất của Trung Hải. Bình thường không ít thế gia nhà giàu muốn gặp được Đường Thục Thanh cũng cực kỳ khó.
Ngô Giai Giai cũng chỉ nghe người ta kể lại về người này: “Nhân vật lớn như cô ta tới bệnh viện chúng ta làm gì vậy?”
Tô Ba nói: “Không rõ, cô ta nói muốn tới bệnh viện chúng ta tìm người”.
Tô Duệ Hân nói: “Mau mời vào”.
Một lúc sau, Đường Thục Thanh đẹp tuyệt trần mặc trang phục màu xanh lam bước vào.
“Cô Đường, cơn gió nào đưa cô tới đây vậy”, Ngô Giai Giai cực kì lễ độ, Tô Duệ Hân cũng lễ phép chào hỏi.
Đường Thục Thanh chú ý tới Tô Duệ Hân.
Tô Duệ Hân bị ánh nhìn của cô ta khiến cho không được thoải mái.
Lúc lâu sau, Đường Thục Thanh mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Tôi tiện đường ghé qua nơi này, muốn vào xem xem. Nghe nói chỗ này có một người tên là Lăng Khôi?”
Tô Duệ Hân nói: “Đúng”.
Đường Thục Thanh nói: “Tôi tìm anh ấy có chút chuyện, không sao chứ?”
“Đương nhiên là được rồi”, Tô Duệ Hân dám nói không được chắc?
Cô không dám.
Có điều Tô Duệ Hân cảm thấy rất kì quái, nhân vật lớn như Đường Thục Thanh sao có thể có liên quan tới Lăng Khôi chứ?
Hay là Lăng Khôi cũng được người phụ nữ này bao nuôi?
Tô Duệ Hân không biết mình bị làm sao mà suy nghĩ kì lạ này lại xẹt qua trong đầu.
“Vậy thì làm phiền rồi”, Đường Thục Thanh nói xong câu này, quay người rời đi.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đích thân đưa Đường Thục Thanh tới tầng một, sau đó thấy Đường Thục Thanh tới thẳng phòng bảo vệ tìm Lăng Khôi, nói vài câu rất thân mật với Lăng Khôi rồi cuối cùng lên xe với Lăng Khôi rời đi.
Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Ngô Giai Giai lẩm bẩm: “Sao Lăng Khôi lại có liên quan tới nhân vật lớn như vậy chứ? Thấy bọn họ nói chuyện như thể quen nhau từ rất lâu rồi. Hơn nữa còn rất thân mật”.
Tô Duệ Hân vô cùng khó chịu.
“Duệ Hân, tên cặn bã Lăng Khôi này không phải là được Đường Thục Hân đó bao nuôi chứ?”, Ngô Giai Giai càng nói càng tức: “Đồ đàn ông cặn bã! Vua của lũ cặn bã!”
Tô Duệ Hân phất tay rời đi: “Lập tức sa thải anh ta, bảo anh ta cút đi!”
Ngô Giai Giai lần đầu tiên thấy Tô Duệ Hân tức giận như vậy.
Lăng Khôi và Đường Thục Thanh đang trên xe, đi thẳng về biệt thự Vân Đỉnh.
Trên đường, vẻ mặt Đường Thục Thanh rất nôn nóng: “Anh Lăng, lần này đã phiền anh rồi, thật sự rất xin lỗi. Bệnh tình của ông nội tôi đột nhiên chuyển xấu, rất nhiều y bác sĩ tới nhưng đều lực bất tòng tâm. Họ đều cho rằng ông nội sắp không qua khỏi nữa rồi. Tôi nhớ lúc trước anh nói bệnh của ông nội không phải không chữa được, cho nên chỉ có thể tới làm phiền anh”.
“Không sao, tôi đi xem ông cụ Đường trước”, ấn tượng của Lăng Khôi với Đường Thục Thanh không tệ, ấn tượng với ông cụ Đường cũng rất tốt. Bây giờ ông cụ Đường gặp chuyện, Lăng Khôi cũng can tâm tình nguyện ra tay giúp đỡ.
Biệt thự Vân Đỉnh số năm.
Nơi đây gần đỉnh núi, tầm mắt cực kì thuận lợi, chiếm diện tích hơn ba mươi hecta, như thể tiên cảnh nhân gian, cái gì cần có đều có đủ cả.
Mười mấy chiếc xe sang trọng như nhau dừng trước cổng lớn.
Vừa bước vào trong cổng, Lăng Khôi liền cảm nhận được bầu không khí cực kì nghiêm trang.
Hai vệ sĩ mặc vest đen canh giữ ngoài cửa.
Kẻ nào cũng có thực lực rất mạnh.
Trên mặt đất giữa hai tên vệ sĩ đó có trải một lớp thảm màu đỏ.
Đường Thục Thanh đưa Lăng Khôi đi theo thảm đỏ tiến về phía trước.
Đi qua sân lớn, phía trước là một phòng lớn.
Dưới mặt đất có thiết kế một bức tranh bát quái cực kì lớn.
Lúc này, có trên cả trăm người đứng trong sân, người nào người nấy đều có phong thái hiên ngang, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.
Bọn họ đều mặc đồ đen, trên ngực cắm một bông hoa hồng.
Ánh mắt ai cũng nghiêm trọng, tầm mắt hướng về phía cửa lớn.
Đường Thục Thanh dẫn Lăng Khôi vội vàng vượt qua đám người, đi thẳng vào trong sảnh lớn.
Ở phía xa, Lăng Khôi nhìn thấy một người cao tuổi đang nằm trên giường nhỏ trong sảnh lớn.
Người cao tuổi đó chính là ông cụ Đường.
“Thục Thanh, cô đi đâu vậy? Ông nội còn đang bệnh nặng, cả nhà bắt buộc phải ở lại, cô mau vào đi, có lẽ ông nội có chuyện quan trọng muốn dặn dò”, một thanh niên bước ra quát Đường Thục Thanh.
Người thanh niên này cao mét tám, thân hình lực lưỡng, khôi ngô tuấn tú, trong ánh mắt còn mang theo cảm giác ngạo mạn. Trong vòng ba mét quanh hắn khiến người khác cảm thấy sát khí nguy hiểm cao độ.
Nhưng Lăng Khôi lại nhìn ra, thực lực của người này rất mạnh. Ít nhất đạt tới trình độ tay đấm huy chương bạch kim sáu sao.
Một thanh niên trẻ mới hơn hai mươi tuổi đã có thành tựu như vậy có thể nói là đáng nể.
Đường Thục Thanh nói: “Anh Hạo, em đưa người tới rồi. Có lẽ anh ấy sẽ có cách chữa bệnh cho ông nội”.
Đường Thục Hạo.
Anh họ của Đường Thục Thanh, trẻ tuổi tài cao, là thiên tài xếp thứ ba của thế hệ con cháu trong nhà họ Đường. Sở hữu tài sản lớn, trấn giữ một phương, không thể coi thường.
Đường Thục Hạo liếc Lăng Khôi, không thấy có gì đặc biệt liền lạnh lùng nói: “Lại là một kẻ bịp bợm chuyên đi lừa gạt. Trước đó ông nội đã được rất nhiều bác sĩ tới chữa bệnh nhưng đau đớn không chịu được, bệnh tình không hề chuyển biến tốt, mà lại rơi vào tình thế nguy kịch. Cậu muốn lấy cơ thể ông nội tôi ra làm thí nghiệm đúng không?”
“Thằng ranh con, cậu đi đi. Nhà họ Đường tôi không chào đón kẻ lừa đảo như cậu”, Đường Thục Hạo hạ lệnh đuổi Lăng Khôi.