Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Chương 86: Bữa sáng bên em

Lúc mặt trời sắp mọc, đám người Trần Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sự giày vò của đêm nay cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Đêm nay, bọn họ cảm thấy dài như mười năm vậy!

Từng giây từng phút đều là sự giày vò đau khổ.

Ngay chính lúc này, có mấy tên áo đen xông vào, dùng bao tải chụp đầu đám người Trần Nguyên lôi đi.

Đám người áo đen đến và rời đi rất nhanh.

Vậy nên đám người Trần Nguyên không kịp kêu cứu.

Lăng Khôi đang đi bộ cùng Đường Thục Thanh bên cạnh hồ Bạch Thúy đã nhìn thấy hết toàn bộ sự việc.

Đường Thục Thanh nói: “Chắc là người của phòng boxing nhà Trần Thị, bọn họ không muốn Trần Nguyên tiếp tục làm mất mặt phòng boxing của bọn họ”.

“Kệ bọn họ”, Lăng Khôi cũng không quan tâm: “Ăn hết cái bánh bao của cô đi, tôi phải đi tập thể dục đây”.

Đường Thục Thanh nói: “Tôi đi tập cùng anh”.

Lăng Khôi rất ngạc nhiên: “Cô cũng muốn đi cùng?”

Lại tốt quá đi nhờ.

Đường Thục Thanh nói: “Trước đây tôi thường đi tập thể dục buổi sáng sớm với ông nội. Trừ khi anh lo có người nhìn thấy tôi đi cùng anh, sau đó đến tai vợ anh, sợ vợ anh hiểu nhầm anh?”

Bị nói trúng tim đen, Lăng Khôi có chút ngượng ngùng.

Biểu cảm lúc này của Lăng Khôi khiến Đường Thục Thanh hiểu được ý anh là gì, cảm thấy cạn lời: “Thật không thể ngờ rằng, lão đại sấm rền gió cuộn như anh mà lại rụt vòi trước mặt vợ thế”.

Lăng Khôi lau mồ hôi trên trán, cái con bé này sao thẳng thắn thế, không biết giữ cho mình chút thể diện gì cả?”

“Được rồi, tôi không làm khó anh nữa, đến lúc ý lại bảo tôi là kẻ thứ ba”, Đường Thục Thanh cũng không tức giận, xua xua tay rất tự nhiên nói: “Tôi đi trước đây, đợi khi nào anh rảnh đừng quên gọi cho tôi”.

Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm đáp lại: “Được”.

“Ôi trời, thật không nhìn ra được anh lại sợ vợ thế”, Đường Thục Thanh lắc đầu xoay người bước đi.

Sau khi Đường Thục Thanh đi khuất, Lăng Khôi lấm la lấm lét nhìn xung quanh một lượt, giống như lo lắng Tô Duệ Hân đột ngột xuất hiện. Một lúc sau, Lăng Khôi mới cảm thấy yên tâm hơn, chạy bộ quanh hồ Bạch Thúy.

Khi quay về khách sạn Á Vận, cũng đã chín giờ sáng rồi.

Lăng Khôi nấu một bữa sáng thịnh soạn, chắc là do ngửi được mùi thức ăn thơm phức, Tô Duệ Hân cũng tỉnh giấc, tắm qua rồi ăn bữa sáng Lăng Khôi chuẩn bị một cách ấm áp.

Quẩy, bánh bao, mì và cháo trứng muối.

Đều là những món ăn sáng ưa thích của cô.

Ăn bữa sáng nóng hổi, Tô Duệ Hân cảm thấy rất ấm áp, ánh mắt cô nhìn Lăng Khôi rất khó hiểu. Tối qua cô còn vì việc người khác nhắc đến Lăng Khôi tìm bồ nhí mà tâm trạng vô cùng khó chịu.

Lúc đó, cô vô cùng chán ghét Lăng Khôi.

Thế nhưng lúc uống rượu bị Lưu Giang làm nhục, trong cơn mơ hồ cô nhìn thấy Lăng Khôi đến giải vây giúp mình, lúc đó, cô lại bị hành động của Lăng Khôi làm cho cảm động.

Bây giờ khi tỉnh dậy, tất cả bình yên vô sự, cũng biết được Lăng Khôi cứu mình thoát khỏi nanh cọp rồi.

Lúc này ăn bữa sáng do Lăng Khôi chuẩn bị, cô lại nghĩ đến những điểm tốt của anh.

Nhất thời, cảm xúc lẫn lộn khó tả.

Cô rất thông minh, vừa dậy đã nhìn ra vị trí của nơi này, là khách sạn Á Vận, lại nhìn thấy những căn phòng siêu sang trọng rộng hàng nghìn mét vuông, nếu không có mấy hàng chục tỉ nhân dân tệ chắc chắn không mua nổi.

Cô càng tò mò hơn về thân phận của Lăng Khôi, ăn xong tô cháo trứng muối, cuối cùng Tô Duệ Hân không nhịn được nữa liền hỏi một câu: “Lăng Khôi, phòng này là của anh à?”

Lăng Khôi sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác: “Bạn anh cho anh mượn ở. Sau khi anh dọn ra khỏi nhà thì đều ở đây. Thế nhưng, anh chưa dẫn người phụ nữ nào về đây, em là người đầu tiên”.

Tô Duệ Hân rất thích câu nói cuối cùng của anh, cô nói: “Anh đúng là có không ít bạn giàu có, cám ơn anh về chuyện tối qua”.

Lăng Khôi nói: “Em là vợ anh, bảo vệ em là điều anh nên làm, không cần cám ơn”.

Một bầu không khí ngại ngùng bao trùm hai người.

Lăng Khôi cũng không nói nhiều, anh biết trong lòng Tô Duệ Hân có khúc mắc với anh.

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Tô Duệ Hân đứng dậy và nói: “Tôi đi làm đây”.

Lăng Khôi nói: “Anh đưa em đi”.

“Ừ”, Tô Duệ Hân không từ chối Lăng Khôi, điều này khiến anh rất vui. Anh đưa cô đến bệnh viện Bình An, lúc xuống xe, Tô Duệ Hân nói với Lăng Khôi một câu: “Lăng Khôi, bây giờ anh không có công việc nghiêm chỉnh nào đúng không?”

Lăng Khôi nghĩ chắc Tô Duệ Hân muốn hỏi đến cùng về thân phận của mình, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tô Duệ Hân nói: “Nếu như không có việc, chi bằng anh đến bệnh viện Bình An làm một nhân viên bình thường đi, dù sao cũng tốt hơn là lang thang khắp chốn như vậy”.

Lăng Khôi mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh có thể làm gì nhỉ? Vệ sĩ cho em? Hay là thư kí riêng?”

Tô Duệ Hân không nhịn được cười chế nhạo: “Giữa thanh thiên bạch nhật tôi không cần vệ sĩ. Thư ký thì cần phải có kiến thức chuyên môn, anh không làm được”.

Nụ cười của Tô Duệ Hân long lanh rạng rỡ, như đóa phù dung nở rộ, say đắm lòng người.

Lăng Khôi ngẩn người một lúc.

Tô Duệ Hân nghĩ rồi nói: “Hay là anh đến làm bảo vệ ở bệnh viện đi, lương tháng ba nghìn tệ. Như vậy sau này tôi cũng không cần đưa anh chi phí sinh hoạt hàng tháng nữa. Ít ra khi có người nói gì, thì anh có thể hiên ngang mà nói mình không phải kẻ ăn bám vợ”.

Trán Lăng Khôi toát mồ hôi hột.

Cô vợ của tôi thật là đáng yêu.

Lương tháng có ba nghìn mà lại muốn người khác không nghĩ mình ăn bám vợ ư?

Thế nhưng Lăng Khôi rất cảm động, trên khía cạnh khác mà nói, Tô Duệ Hân đang quan tâm đến mình, không có ý muốn chia tay.

Thấy Lăng Khôi không nói gì, Tô Duệ Hân nói: “Thế nào? Chê lương bèo bọt à? Không thích làm thì thôi”.

“Không không, anh đồng ý”, Lăng khôi đồng ý ngay lập tức: “Một tháng trả anh ba nghìn tệ, đối với anh như vậy là đã rất nhiều rồi”.

Tô Duệ Hân vui mừng nói: “Anh có thể nghĩ như vậy, tôi cũng rất vui. Đàn ông ấy mà, cần phải có một công việc đứng đắn mới tốt. Hôm nay anh đến phòng nhân sự báo danh đi”.

Nói xong, Tô Duệ Hân nghe một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi.
Chương 87: Lăng Khôi! Anh lại cắm sừng tôi rồi

Lăng Khôi vui vẻ đến phòng nhân sự báo danh.

Trưởng phòng nhân sự là một người đẹp mới được tuyển vào, tên là Ngô Giai Giai, nghe nói Tô Duệ Hân trả lương cao để mời cô ta từ một công ty lớn về làm ở bệnh viện Bình An, có kinh nghiệm nhân sự lâu năm.

Lăng Khôi đến văn phòng của cô ta, nói rõ mục đích của mình.

Ngô Giai Giai mặc một bộ váy body công sở màu trắng, làm nổi bật dáng người của mình, luôn cúi đầu đọc tài liệu, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Lăng Khôi.

Lăng Khôi đợi được một lúc, không nhịn được liền hỏi: “Ngô Giai Giai, khi nào rảnh thì làm thủ tục nhận việc cho tôi”.

Theo quan điểm của Lăng Khôi, đến bệnh viện Bình An làm bảo vệ thật là lãng phí nhân tài, thêm vào đó là vợ anh tiến cử, thì thủ tục nhận việc cũng chỉ làm qua loa mà thôi.

Ngô Giai Giai vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ tay về cánh cửa bên tay phải: “Cửa ở bên phải, đi ra ngoài đi”.

Lăng Khôi không hiểu gì nói: “Thế là ý gì?”

Ngô Giai Giai bực bội ngẩng mặt lên nhìn Lăng Khôi: “Đến ứng tuyển vào vị trí bảo vệ, đến một bản lý lịch cũng không có? Hơn nữa, anh chưa được tôi đồng ý mà đã đi vào đây, có thể thấy anh là người không có tính kỷ luật gì hết, đi ra cửa rẽ phải, cám ơn”.

Lăng Khôi ngẩn người ra.

Mẹ kiếp oai thế cơ à?

“Nhưng, nhưng tôi là...”, Lăng Khôi còn chưa nói xong đã bị Ngô Giai Giai ngắt lời: “Anh là chồng của Tô Duệ Hân cũng không được, tôi làm việc công bằng, không thiên vị ai hết. Hơn nữa, hiện nay vị trí bảo vệ bệnh viện đang rất hot, tuyển có hai người mà đã nhận được một trăm cái lý lịch rồi. Năng lực và lý lịch của anh đều vượt qua một trăm rồi, thế nên anh không có suất đâu”.

Sự mạnh mẽ dứt khoát của Ngô Giai Giai đã dập tắt tất cả hy vọng của Lăng Khôi.

Đường đường là Hiêu Vương của một nước mà không đỗ được vị trí bảo vệ của một bệnh viện nhỏ này, nếu mà truyền ra ngoài sẽ khiến người ta cười cho thối mũi mất.

Tuyệt đối không được.

Lăng Khôi nói: “Cô không thể nhìn vẻ bề ngoài, lúc nhỏ thầy cô giáo có dạy chúng ta không được nhìn mặt mà bắt hình dong”.

Ngô Giai Giai liếc nhìn cậu thanh niên, như thế này là đang cãi lại mình à?

“Dám lý luận trước mặt sếp, khá lắm”, Ngô Giai Giai không hề tức giận, mà còn có chút khen ngợi hành động của Lăng Khôi, cô ta nói: “Vậy thì, anh nói cho tôi nghe, công việc chủ yếu của bảo vệ là làm gì?”

Lăng Khôi nói: “Bảo đảm không thất thoát tài sản của bệnh viện, bảo vệ an toàn tính mạng cho nhân viên của bệnh viện, giữ gìn an ninh trật tự của bệnh viện”.

Ngô Giai Giai liên tục gật đầu nói: “Nói không sai, xem ra anh có chuẩn bị sẵn rồi, vậy anh nói xem làm thế nào mới có thể bảo đảm sự an toàn và giữ gìn trật tự cho bệnh viện?”

Lăng Khôi nói: “Dùng vũ lực, chỉ có đủ mạnh mới có thể đảm bảo tất cả đều đi vào khuôn khổ”.

Lăng Khôi trả lời rất ngắn gọn, nhưng lại khiến Ngô Giai Giai vô cùng kinh ngạc: “Khá lắm, anh có uy lực gì?”

Lăng Khôi đáp: “Uy lực à? Cái này mà nói mồm thì không ăn thua đâu!”

Ngô Giai Giai nói: “Vậy anh thể hiện cho tôi thấy uy lực của anh đi, nếu anh trấn áp được tôi, vậy coi như đỗ phỏng vấn”.

Lăng Khôi liếc nhìn Ngô Giai Giai: “Nói trước ba điều, không được ghi thù”.

Ngô Giai Giai nói: “Tôi nhức đầu với anh quá đấy, nhanh lên, thời gian của tôi vô cùng quý giá”.

Lăng Khôi gật đầu, đóng cửa văn phòng lại, kéo cửa chớp của văn phòng xuống, bước từng bước đến trước mặt Ngô Giai Giai, mặt cười đểu cáng: “Hi hi, nói thật lòng, ứng tuyển bảo vệ gì chứ, cơ bản tôi không quan tâm, tôi làm như vậy, đều là vì muốn có được em”.

Nói xong, Lăng Khôi liên ôm Ngô Giai Giai áp sát tường.

Lực cánh tay mạnh mẽ khiến Ngô Giai Giai không thể vùng vẫy, chỉ có thể hét lên: “Khốn nạn, anh định làm gì?”

“Trai đơn gái chiếc, em nói tôi muốn làm gì?”, Lăng Khôi giơ tay ra...

“Anh điên rồi? Đây là bệnh viện!”, vừa nãy Ngô Giai Giai còn nghĩ Lăng Khôi đang diễn kịch, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt hung tợn đáng sợ của anh, cô ta thực sự sợ hãi.

Cô ta đã sớm nghe nói trong cuộc hôn nhân với Tô Duệ Hân mà Lăng Khôi còn tìm tình nhân. Hơn nữa, ở bên ngoài còn dan díu, hung hăng kiêu ngạo, đúng là một tên lưu manh không biết xấu hổ.

Bây giờ lại còn muốn ra tay với mình sao?

“Duệ Hân là vợ tôi, em sợ gì chứ? Loại phụ nữ như em, bề ngoài ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng thực ra trong lòng lại khát vọng tôi chiếm đoạt em, ha ha ha”.

“Lăng Khôi, cái tên khốn nạn này!”, Ngô Giai Giai hô hoán.

“Đừng hét nữa, cửa phòng bị tôi khóa trái rồi. Cho dù em có hét nổ cổ họng thì cũng không ai đến cứu em đâu. Em hãy ngoan ngoãn ở đây hưởng thụ đi”.

Ngô Giai Giai nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

“Tí tách!”

Lăng Khôi bỗng gạt hết tất cả giấy tờ trong văn phòng, ngay cả máy tính để bàn cũng rơi xuống đất.

“Đến đây em yêu”, Lăng Khôi ấn Ngô Giai Giai lên bàn làm việc.

Điều khiến người ta không ngờ tới chính là Ngô Giai Giai không hề vùng vẫy, chỉ nhắm chặt mắt, thở dốc, mặt đỏ ửng.

“Ha ha ha!”

Lăng Khôi cười ha ha, đang muốn làm động tác tiếp theo.

Lúc này.

“Cạch cạch!”

Cửa văn phòng đột ngột mở ra.

Có bóng một người bước vào.

Người đó là Tô Duệ Hân: “Hai người đang làm gì vậy?”

Lăng Khôi như bị điện giật, nhất thời đờ đẫn, sau đó nuốt nước bọt.

Mẹ ơi!

Chuyện gì thế nay?

Rõ ràng mình đã khóa trái cửa rồi mà.

Sao cô ấy có thể vào được?

Lăng Khôi nhìn thấy sự thất vọng tràn trề và sự chán ghét vô cùng trong mắt Tô Duệ Hân.

“Lăng Khôi, anh, anh lại cắm sừng tôi! Cút ngay cho tôi!”, Tô Duệ Hân hét lên lạnh lùng, sau đó xoay người bước đi.

Lăng Khôi vội vàng buông Ngô Giai Giai ra, xoay người đuổi theo: “Vợ ơi, em nghe anh giải thích”.

Khi đuổi theo ra đến cửa, có hơn chục người đang đứng bên ngoài hóng chuyện, lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy toàn bộ những gì diễn ra bên trong văn phòng thông qua cánh cửa khép hờ.

“Đây chính là chồng của tổng giám đốc Tô ư?”

“Đồ cặn bã! Lại có thể làm trò đồi bại với sếp ngay tại văn phòng, thật là không bằng cầm thú!”

“Đồ đàn ông cặn bã, đáng bị sét đánh chết!”
Chương 88: Chuyện giả thành thật

Kể từ khi thiết lập hoàn thiện hệ thống pháp lý trên thế giới này, mọi thứ đều phải chú trọng đến bằng chứng.

Chỉ cần có đủ bằng chứng, hoàn toàn có thể rửa sạch nỗi oan.

Nhưng trên đời này có rất nhiều thứ, cho dù bạn có nhiều bằng chứng đi chăng nữa, cho dù bạn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được.

Ví dụ như chuyện Tô Ba vu oan cho Lăng Khôi ngoại tình chẳng hạn.

Lăng Khôi vẫn không giải thích gì, anh chỉ lo càng giải thích càng không nói được rõ ràng.

Có điều Lăng Khôi không ngừng thể hiện trước mặt vợ, chuyện này đã dần dần không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Duệ Hân nữa.

Nhưng bây giờ, lại xuất hiện câu chuyện cắm sừng liên quan đến Ngô Giai Giai.

Hơn nữa chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn chuyện lần trước.

Dù sao, lần này Tô Duệ Hân cũng tận mắt chứng kiến.

Lăng Khôi khóc không ra nước mắt.

Anh vừa đuổi theo Tô Duệ Hân về đến văn phòng, cửa lớn liền đóng “sập” một tiếng.

Tô Duệ Hân cách một cánh cửa lớn chỉ nói một từ “cút”.

Trời ạ!

Lăng Khôi đứng ngoài cửa văn phòng, trong lòng không ngừng “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của Ngô Giai Giai. Mẹ kiếp, làm thủ tục luôn cho tôi không được sao?

Cứ phải làm mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy.

Còn nói cái gì mà thể hiện sự uy hiếp trước mặt cô ta, chỉ cần uy hiếp được cô ta thì có thể nhận chức.

Bây giờ thì hay rồi, Ngô Giai Giai cô đã bị tôi uy hiếp rồi.

Nhưng vợ tôi lại hiểu lầm tôi rồi.

Ông đây vì công việc bảo vệ lương tháng ba nghìn tệ mà khó khăn quá.

Tôi dễ dàng lắm sao?

“Đồ đểu, anh là đồ đểu nhất mà tôi từng gặp”.

“Anh đã cho tôi biết thế nào là không thể hèn hạ bỉ ổi hơn. Đã thay đổi suy nghĩ của tôi về đàn ông cặn bã”.

...

Rất nhiều nhân viên đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ Lăng Khôi, nếu nước bọt có thể dìm chết người thì Lăng Khôi đã sớm bị dìm chết vô số lần.

Lăng Khôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, anh cúi thấp đầu chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Ngô Giai Giai, Ngô Giai Giai đột nhiên đứng phắt dậy, kéo Lăng Khôi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Lăng Khôi bị hành động này của cô ta dọa hết hồn, hoài nghi liếc nhìn Ngô Giai Giai.

Lúc này Ngô Giai Giai đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ có đầu tóc rối bời, trông lại có vẻ vô cùng hấp dẫn.

Lăng Khôi lên tiếng: “Đừng nói cô muốn tôi tiếp tục việc chưa hoàn thành lúc nãy nhé? Không không, không được, bây giờ tôi không có tâm trạng. Nếu như cô muốn thì để lần sau đi”.

Nói xong Lăng Khôi quay người muốn đi.

“Anh đứng lại cho tôi”, Ngô Giai Giai chợt nổi giận: “Đầu anh đang nghĩ cái gì thế?”

Dứt lời, Ngô Giai Giai ném một tập tài liệu cho Lăng Khôi: “Anh đã vượt qua bài kiểm tra của tôi. Cầm lấy tập tài liệu này có thể chính thức nhận việc được rồi”.

Lăng Khôi mắt chữ O mồm chữ A, nhìn Ngô Giai Giai bằng ánh mắt không thể tin được.

Trên đời này có loại phụ nữ như thế này sao?

Bị chinh phục hay là thế nào đây?

Mình đã đối xử với cô ta thế rồi mà cô ta chẳng hề để tâm, ngược lại còn cho mình vượt qua bài kiểm tra?

Điều này lại khiến Lăng Khôi không bình tĩnh được, cô nhóc này không phải cố ý trả đũa mình chứ?

Thấy Lăng Khôi không cầm lấy tài liệu, Ngô Giai Giai trừng mắt nhìn Lăng Khôi, khinh bỉ nói: “Sao? Sợ tôi báo thù anh à? Anh nghĩ nhiều rồi, anh chẳng qua cũng chỉ là tên bảo vệ của công ty mà thôi, còn không xứng để tôi đi trả đũa anh. Nếu anh sợ thì đừng ứng tuyển nữa”.

Lăng Khôi không nói nhiều lời liền cầm lấy tập tài liệu: “Cô càng muốn báo thù thì tôi càng phấn khích”.

“Đồ thần kinh”, Ngô Giai Giai cũng cạn lời: “Anh có thể đi rồi đấy”.

Lăng Khôi không rời đi, mà lại tiếp tục ngồi lên bàn làm việc, liếc nhìn văn phòng của Ngô Giai Giai.

Càng nhìn càng phát hiện người phụ nữ này càng có sức hấp dẫn.

Hơn nữa, Lăng Khôi cũng khâm phục người phụ nữ này. Vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, cả công ty đều tận mắt chứng kiến mình đặt cô ta lên bàn làm việc, quần áo không chỉnh tề.

Bây giờ cô ta làm ra vẻ như thể không có việc gì, tiếp tục toàn tâm toàn ý làm việc?

Người phụ nữ này dũng cảm vậy sao?

Sau khi ký xong vài tập tài liệu, Ngô Giai Giai ngẩng đầu lườm Lăng Khôi: “Sao anh vẫn còn chưa đi?”

Lăng Khôi nói: “Tôi đang nghĩ vừa nãy tôi đối xử với cô có hơi quá đáng không?”

Ngô Giai Giai thờ ơ nói: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi”.

Lăng Khôi đáp: “Lúc nãy tôi thấy hình như cô đã có cảm giác rồi. Cô mong tôi đối xử với cô như vậy thật sao? Hay là cô đang muốn được đàn ông chinh phục?”

“Cút!”

Ngô Giai Giai đột nhiên đứng bật dậy, cầm lấy điện thoại muốn ném vào đầu Lăng Khôi, nhưng lại không nỡ liền thu về: “Sao anh có thể tự tin thái quá như thế nhỉ? Mời anh cút khỏi tầm mắt tôi!”

Lăng Khôi nói: “Vậy có cần tôi đi làm sáng tỏ chuyện ban nãy với mọi người không? Tránh ảnh hưởng không tốt đến sự trong sạch của cô”.

“Sự trong sạch của tôi không đến lượt anh đi làm sáng tỏ”, Ngô Giai Giai thực sự muốn tát chết cái tên này.

Lăng Khôi đột nhiên cười tươi nói: “Vậy cô có thể đến làm sáng tỏ sự trong sạch của tôi với vợ tôi được không? Cô xem, bây giờ vợ tôi mặc kệ tôi luôn rồi”.

“Anh mà cũng có danh dự à?”, đôi mắt xinh đẹp của Ngô Giai Giai trừng lớn.

“Chẳng lẽ đàn ông thì không thể có danh dự sao?”, Lăng Khôi không vui đáp.

“Chuyện này chả liên quan gì đến đàn ông cả, là anh không có danh dự để mà nói thôi”, Ngô Giai Giai xem thường nói.

Vãi chưởng!

Lăng Khôi há hốc mồm.

Tôi đường đường là Lăng Khôi, ngay cả danh dự cũng không có sao?

“Nếu cô không đến làm sáng tỏ giúp tôi, vậy tôi chỉ đành chuyện giả hóa thật rồi”, Lăng Khôi nhấc bước, lần nữa đặt Ngô Giai Giai lên bàn làm việc, muốn đi quá giới hạn.

“Anh dám?”

“Tôi có gì mà không dám chứ. Vừa nãy không phải cô nói tôi không có danh dự sao, cục cưng”, Lăng Khôi lại định xé quần áo của Ngô Giai Giai.

Nhưng điều làm Lăng Khôi bất ngờ là lần này Ngô Giai Giai chỉ vùng vẫy có lệ vài cái, sau đó nằm bất động trên bàn làm việc, sắc mặt đỏ bừng ngượng nghịu, cơ thể nóng bừng bừng.

Rõ ràng là ngầm đồng ý với hành vi của anh.

Chuyện này...

Trái lại Lăng Khôi không dám làm gì, làm nữa thì chuyện giả thành thật mất.

Thấy Lăng Khôi dừng động tác, Ngô Giai Giai cắn môi dưới, liếc Lăng Khôi: “Sao thế? Không dám tiếp tục nữa à?”

Lăng Khôi ngẩn ra, anh thật sự không dám.

Ngô Giai Giai đẩy Lăng Khôi ra, từ từ mặc lại áo: “Đồ nhát gan. Anh như vậy mà còn đòi chuyện giả làm thật. Sau này đừng đùa với tôi, cút đi”.

Lần này Lăng Khôi thất bại thật rồi.
Chương 89: Tôi không để ý tiếng chó sủa đâu

Anh rời khỏi phòng làm việc với tâm trạng thất vọng nặng nề. Vừa ra khỏi phòng làm việc, lại nghe thấy những lời mắng nhiếc đồ cặn bã không ngừng vang lên của nhân viên bên ngoài.

“Két”.

Ngô Giai Giai đột ngột mở cửa phòng làm việc ra, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc một vòng.

Ánh mắt hướng đến đâu, mọi người lập tức im lặng đến đó.

Quét qua một vòng, tất cả đều im bặt.

Không ai dám nói thêm câu nào.

Cực kì bá đạo.

Lăng Khôi cũng thấy hơi khâm phục người phụ nữ này.

Thủ tục hoàn thành, Lăng Khôi nhận đồng phục công vụ đặc biệt, sau khi mặc vào liền tới phòng bảo vệ ở tầng một.

Phòng bảo vệ rất rộng, bên trong có ba người bảo vệ khác. Còn có hai kỹ sư lắp đặt mạng. Còn công việc phụ trách theo dõi toàn bộ hệ thống camera của bệnh viện thuộc về nhân viên kỹ thuật.

Lăng Khôi vừa mới bước vào, năm người đồng thời quay ra quan sát anh.

Lăng Khôi sững sờ: “Mặc dù tôi là bảo vệ mới tới nhưng mọi người cũng không cần phải nhiệt tình hoan nghênh tôi như vậy chứ”.

Lúc này, năm người liền đồng thời giơ ngón cái lên với Lăng Khôi.

“Người anh em, anh thật giỏi. Dám vượt quá giới hạn với Ngô Giai Giai trong phòng làm việc của người ta. Hơn nữa Ngô Giai Giai còn phê duyệt cho anh”, một thanh niên hơn hai mươi tuổi khoác lên vai Lăng Khôi: “Cô ấy là nữ ma đầu mà ai gặp cũng phải sợ của bệnh viện chúng ta. Mặc dù cô ấy mới đến đây không lâu nhưng tất cả các bác sĩ của các khoa đều rất sợ cô ấy. Tôi đến viện này sắp được một tháng rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy có người dám làm vậy với cô ấy. Anh coi như đã giúp chúng tôi trút giận một phen rồi đấy”.

Lăng Khôi yên lặng mỉm cười, sắc mặt co rút lại, anh tám chuyện với mọi người một lúc, lúc này mới hiểu đại khái về đồng nghiệp của mình.

Người vừa khoác vai anh lúc nãy tên Lý Kiến, là lính giải ngũ, vừa trẻ lại đẹp trai, rất nhanh đã xin được việc.

Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, Lăng Khôi được sắp xếp trực ca cùng Lý Kiến.

Lăng Khôi đến bệnh viện Bình An rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tìm hiểu về một góc độ khác của bệnh viện Bình An.

Bệnh viện được mở rộng lớn hơn trước rất nhiều.

Xem ra Tô Duệ Hân cực kì có dã tâm đối với tương lai của bệnh viện Bình An này, cô muốn tham gia vào cuộc bình chọn bệnh viện hạng nhất. Bệnh viện Bình An đã dừng lại ở thứ hạng số hai rất nhiều năm nay rồi. Thời gian hoạt động cũng vừa đủ, chỉ cần thỏa mãn điều kiện của hạng hai thì sẽ có khả năng được bầu chọn.

Nhưng độ khó cũng rất lớn. Thị trấn Hoa Hồng không phải là một trấn nhỏ bình thường, nơi đây chứa bốn đến năm trăm nghìn nhân khẩu, gồm hai bệnh viện hạng hai. Bệnh viện Bình An muốn tham gia bình chọn thật không dễ dàng chút nào.

“Anh Lăng, nghe nói anh là chồng của tổng giám đốc chúng ta. Còn cắm sừng cho tổng giám đốc nữa?”, Lý Kiến và Lăng Khôi cùng làm ca chiều, cậu ta cảm thấy Lăng Khôi rất dễ tính nên tò mò hỏi một câu.

Lăng Khôi cực kỳ lúng túng.

Tên tuổi của anh ở bên ngoài lớn như vậy sao?

Lý Kiến nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói anh ngầu quá. Bình thường sếp Tô rất hà khắc với chúng tôi, thủ đoạn mềm dẻo, hoàn toàn không kém Ngô Giai Giai. Không ngờ cũng bị anh thuần phục đâu ra đấy”.

Lăng Khôi xấu hổ toát mồ hôi.

Người anh em nói sai rồi, là tôi phải ngoan ngoãn phục tùng trước vợ tôi đấy!

Có điều loại chuyện này Lăng Khôi sao có thể nói ra được, lúc này anh khẽ ho vài tiếng: “Cũng tạm thôi”.

Cuộc tuần tra kết thúc, hai người Lăng Khôi quay về ngồi vào trong bốt bảo vệ trước cửa lớn.

Bốt bảo vệ rộng khoảng mười mét vuông, còn được trang bị điều hòa.

Nhiệm vụ của bọn họ là ở đây trông coi.

Sắp đến giờ tan tầm buổi trưa, một người thanh niên cường tráng mặc đồng phục công vụ đặc biệt từ xa bước tới.

Lý Kiến như thể nhìn thấy một thứ rất đáng sợ, vội lay Lăng Khôi đứng dậy: “Anh Lăng, mau đứng lên đi. Đội trưởng đội bảo vệ Ngô Lỗi của bệnh viện chúng ta tới rồi. Nghe nói anh ta là lính đặc chủng đã giải ngũ, còn là người yêu cũ của Ngô Giai Giai. Cực kì ngang ngược hống hách, tuyệt đối đừng để anh ta bắt được điểm yếu”.

Ngô Lỗi vừa bước vào, Lý Kiến vội vã chào hỏi: “Chào anh Lỗi”.

Lăng Khôi đứng bên cạnh không nói gì.

Ngô Lỗi liếc xéo Lăng Khôi, không vui nói: “Cậu không gọi anh Lỗi sao?”

Lăng Khôi dửng dưng nói: “Tôi không thích gọi người khác là anh”.

Lăng Khôi nói sự thật, trên đời này, không có vài người được Lăng Khôi gọi một tiếng anh.

Ngô Lỗi là cái thá gì chứ?

Ngô Lỗi lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nói: “Cậu chính là gã đàn ông cặn bã Lăng Khôi mới đến đúng không?”

Lăng Khôi hơi cau mày, không nói gì.

Ngô Lỗi tiếp tục nói: “Cậu mới đến đây ngày đầu tiên mà đã dám cả gan làm chuyện đó với Giai Giai trong phòng làm việc. Gan cũng không nhỏ nhỉ. Đừng cho rằng cậu là chồng của sếp Tô là có thể vênh váo. Nói cho cùng, cậu chẳng qua cũng chỉ là một kẻ rác rưởi ăn bám phụ nữ thôi. Lần này tôi bỏ qua cho cậu, sau này làm cấp dưới của tôi thì phải tuân theo quy tắc của tôi. Nếu không, tôi tát cậu cũng không ai dám nói gì”.

Dứt lời, Ngô Lỗi hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Lý Kiến thở phào nhẹ nhõm: “Cái đồ thích thể hiện cuối cùng cũng đi rồi. Anh Lăng đừng để ý làm gì, anh ta là kiểu người như vậy đấy”.

Lăng Khôi khẽ cười: “Không sao, tôi không để ý tiếng chó sủa đâu”.

Mười hai giờ là giờ tan làm.

Rất nhiều bác sĩ và điều dưỡng thay quần áo đi ra ngoài, cũng nhiều người gọi đồ ăn bên ngoài. Cổng lớn của bệnh viện bỗng nhiên có rất nhiều dòng người qua lại.

Lăng Khôi đứng trước cổng lớn bệnh viện ngó đông ngó tây.

“Anh Lăng, tôi đặt đồ ăn cho anh rồi. Anh còn ngó nghiêng gì thế?”, Lý Kiến xách hai suất đồ ăn ngoài tiến vào.

“Cậu ăn trước đi”, Lăng Khôi còn muốn đợi vợ anh tan làm. Đang suy xét xem có phải vợ anh đã bớt tức giận rồi hay không, anh cũng nên đi giải thích một chút.

Gần đến mười hai giờ rưỡi, con ngươi Lăng Khôi lóe sáng.

Quả nhiên anh đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc từ trong đi ra.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đi cùng nhau, cười nói vui vẻ.

Hai người đều mặc áo trắng, Tô Duệ Hân mặc váy đen, Ngô Giai Giai mặc váy trắng, hai người phụ nữ đứng cạnh nhau đã thu hút không ít ánh nhìn.

Lăng Khôi vội vã chạy cong mông đuổi theo, nịnh bợ nói: “Vợ à, em tan làm rồi sao?”
Chương 90: Vay ngân hàng

Khi Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai bước ra khỏi cổng, họ lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Hai người phụ nữ này thật xinh đẹp.

Đặc biệt vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo của Tô Duệ Hân lại còn mang vẻ thông minh, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn cả đời này sẽ có được cô.

Sau đó đám người đang ngưỡng mộ này chợt nhìn thấy một người đàn ông với bộ dạng khom lưng uốn gối đến gần hai người phụ nữ xinh đẹp này.

Cánh đàn ông không thể chịu nổi.

Vì dù sao nhiều người trong số họ muốn đến bắt chuyện, nhưng họ không dám.

"Người đàn ông không biết xấu hổ này là ai vậy? Lại muốn qua đó cùng lúc tán tỉnh hai người phụ nữ xinh đẹp sao? Tham lam quá đi”

"Mẹ kiếp. Có vẻ như ngày nay đàn ông vô liêm sỉ được các cô gái thích hơn thì phải, sau nay tôi cũng chẳng cần phải giữ thể diện làm gì nữa”.

"Đúng đó, tôi quyết định rồi, sau này tôi cũng không cần thể diện nữa”.

"…"

Dưới ánh mắt ghen tị của vô số người, Lăng Khôi tiếp tục đi cùng họ với khuôn mặt tươi cười.

Tô Duệ Hân vừa nãy đang nói cười với Ngô Giai Giai đột nhiên dập tắt nụ cười: "Lăng Khôi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lăng Khôi cười khúc khích nói: "Anh muốn mời em đi ăn trưa".

Tô Duệ Hân không cả thèm nghĩ, trừng mắt nhìn anh: "Không rảnh”.

Lăng Khôi lúng túng đứng tại chỗ với vẻ mặt ngượng ngùng.

Ngô Giai Giai lúc này mới hừ lạnh một tiếng: "Đồ cặn bã, bây giờ Duệ Hân đang vô cùng thất vọng về anh. Cho dù có rảnh cô ấy cũng sẽ không đi ăn với anh đâu, một mình anh đi ăn đi!”

Lăng Khôi cảm thấy vô cùng lúng túng.

“Duệ Hân, chúng ta đi thôi”, Ngô Giai Giai khoác tay Tô Duệ Hân, bước thẳng đi.

Lăng Khôi ngẩn ra, vẻ mặt đầy sượng sùng.

Xung quanh vang lên những tràng cười sảng khoái của cánh đàn ông.

"Ha ha ha, tôi biết cái tên cặn bã này sẽ bị từ chối mà. Quả nhiên đúng như dự đoán”.

"Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chỉ những người giàu có hàng đầu mới có thể theo đuổi được thôi. Những kẻ nghèo hèn tầm thường thì thôi đi, chỉ tự chuốc lấy nhục nhã”.

"…"

Nhưng mà bọn họ chưa kịp nói xong, Tô Duệ Hân đã lái chiếc xe Magotan đến và chặn Lăng Khôi lại: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Lên xe đi!”

“He he, vẫn là vợ anh tốt với anh”, Lăng Khôi thản nhiên ngồi ở hàng ghế sau.

Cả Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân đều không để ý đến Lăng Khôi.

Trên đường đi, Lăng Khôi cảm thấy thật tẻ nhạt.

Tuy nhiên, Lăng Khôi cũng phát hiện ra rằng nơi họ đến không phải ở nhà hàng mà là Ngân hàng Hoa Hồng.

Tô Duệ Hân vội vàng nói với Ngô Giai Giai: " Hồ sơ vay tiền đã chuẩn bị sẵn rồi chứ?”

Ngô Giai Giai nói: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Mình đã liên hệ với chủ tịch Trương rồi, thông tin khoản vay của chúng ta đã được xem xét. Lần này chúng ta đến sẽ ký được luôn!”

Tô Duệ Hân khẽ nói: "Thế thì tốt rồi. Giờ ngân sách của công ty đã trống rỗng, nếu như không thể vay được số tiền năm mươi triệu tệ này, sau khi bệnh viện Bình An mở rộng hơn, sẽ rơi vào tình cảnh đứt vốn”.

Ngô Giai Giai nói: “Cậu yên tâm đi, chủ tịch Trương đánh giá rất cao tiền đồ của bệnh viện Bình An chúng ta, đồng ý cho chúng ta vay rồi”.

Hai người trò chuyện với nhau, Lăng Khôi cũng hiểu điều đó.

Bệnh viện Bình An hết tiền. Dùng tài sản của bệnh viện thế chấp vay năm mươi triệu tệ. Lãi suất hàng năm là bảy phần trăm, trả dần trong ba năm, tổng cộng sẽ phải trả mười một triệu tệ tiền lãi.

Khoản lãi nãy không còn là con số nhỏ nữa.

Lăng Khôi lúc này mới chen vào một câu: "Vợ à, khoản vay năm mươi triệu tệ, trong ba năm tiền lãi sẽ là cả chục triệu. Số tiền này không hề nhỏ, em phải nghĩ cho kỹ đó”.

Ngô Giai Giai bất mãn liếc nhìn Lăng Khôi: "Bây giờ bệnh viện đang thiếu tiền, không vay ngân hàngthì anh đưa tiền cho chúng tôi chắc!”

Ánh mắt Ngô Giai Giai nhìn Lăng Khôi rõ ràng viết hai chữ: “Tỏ vẻ!”

Lăng Khôi thực sự đang muốn nói là tôi sẽ đưa.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh không nói gì nữa.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến Ngân hàng Hoa Hồng.

Ngân hàng Hoa hồng là một ngân hàng tư nhân địa phương mới được thành lập. Trụ sở chính đặt tại thị trấn Hoa Hồng. Hiện tại mới chỉ có ba chi nhánh được mở tại quận Ngô Giang.

Doanh nghiệp không lớn nên mọi mặt đều không được quy phạm cho lắm.

Nhưng đối với một bệnh viện nhỏ như bệnh viện Bình An, các ngân hàng lớn sẽ không cho vay, họ tìm đến Ngân hàng Hoa Hồng cũng là do không còn cách nào khác.

Chủ tịch Trương đích thân tiếp đón ba người và chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trong phòng VIP cantin trên tầng cao nhất của ngân hàng.

Họ cùng nhau ăn uống.

Ngô Giai Giai lấy hợp đồng ra đưa cho chủ tịch Trương: "Chủ tịch Trương, đây là những điều khoản trong hợp đồng do bệnh viện chúng tôi soạn ra. Điều khoản trong này giống như đã thỏa thuận trên điện thoại. Mời ông xem qua”.

Chủ tịch Trương chỉ nhìn lướt qua hợp đồng rồi đặt nó sang một bên. Sau đó ông ta chỉ lo ăn uống, dường như không quan tâm.

Ngô Giai Giai nói: "Chủ tịch Trương, dù sao thì bản hợp đồng này cũng liên quan đến số tiền năm mươi triệu tệ. Tôi nghĩ ông vẫn nên xem kỹ một chút thì tốt hơn!”

Chủ tịch Trương chậm rãi rót một ly rượu trắng, nhấp một ngụm và nói: "Sếp Ngô, sếp Tô. Chúng ta quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai nữa, bệnh viện Bình An của các cô hiện giờ đang cần dùng tiền gấp, tôi có thể hiểu được tâm trạng đó. Nhưng các cô cũng biết rồi đấy, hiện giờ nguồn vốn đang bị đóng băng, các ngân hàng và các tổ chức đầu tư đều vô cùng thận trọng”.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!