Chương 61: Giấy chuyển nhượng cổ phần
Lăng Khôi đau đến mức tím tái, sau khi Giang Nhược Vy giúp đỡ xong, anh chậm rãi nằm lên giường, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
“Anh nghỉ ngơi ở đây vài ngày đừng ra ngoài, mấy hôm nay tôi sẽ ở đây chăm sóc anh”, Giang Nhược Ly ra lệnh.
Lăng Khôi mệt mỏi gật đầu.
Giang Nhược Ly là thư ký của Mã Đằng, bình thường thay Mã Đằng xử lý phần lớn công việc của Công đoàn Trung Hải. Có thể nói địa vị và quyền lực của Giang Nhược Ly không thấp hơn phó hội trưởng Tề Hành tí nào.
Có một người phụ nữ bên cạnh như vậy, Lăng Khôi cũng không phải lo lắng nhiều.
“Thực ra tôi chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là được, nhưng có một chuyện tôi vẫn không yên tâm”, trước khi chìm vào giấc ngủ Lăng Khôi vẫn không yên tâm nói.
Giang Nhược Ly không hổ danh là phụ nữ từng trải, lập tức đoán ngay được chuyện mà Lăng Khôi đang lo lắng: “Anh là không yên tâm về vợ mình đúng không? Yên tâm đi, tôi cũng biết chuyện của cô ấy, tôi sẽ bỏ ra năm mươi triệu tệ để mua lại bệnh viện Bình An. Từ nay về sau sẽ cắt đứt mối liên hệ giữa cô ấy và nhà họ Tô”.
Lăng Khôi hài lòng cười nói: “Cô vất vả rồi”.
Giang Nhược Ly trả lời: “Ngoài ra, tôi cũng sẽ mua lại 40% cổ phần của bệnh viện Bình An trong tay Trần Giang. Tất cả đều giao lại cho Tô Duệ Hân, để bệnh viện Bình An hoàn toàn do Tô Duệ Hân kiểm soát.
Lăng Khôi cũng không trả lời, đã nhắm hai mắt ngủ say.
Có người sắp xếp mọi việc ổn thỏa như vậy, anh biết bản thân có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.
...
“Mẹ, Lăng Khôi đâu?”
Ngày hôm sau Tô Duệ Hân mới tỉnh lại, việc đầu tiên là cuống cuồng tìm kiếm bóng dáng Lăng Khôi.
Điện thoại gọi không được, tin nhắn cũng không ai trả lời.
Tô Duệ Hân hoảng hốt.
Chu Lam vừa đi mua thức ăn quay về thì bị con gái quấn lấy, bất lực nói: “Tối qua Lăng Khôi đưa con về nhà là đi luôn rồi”.
“Anh ấy có nói sẽ đi đâu không?”, Tô Duệ Hân hỏi dồn dập.
Chu Lam lắc đầu: “Không nói, có điều hình như cậu ta đã bị thương, vết thương rất nặng. Chắc là do hôm qua vì cứu con nên đã đánh nhau với Trương Khởi Lâm. Mẹ bảo cậu ta đi bệnh viện nhưng cậu ta không nghe”.
Trái tim Tô Duệ Hân thắt lại: “Hôm qua anh ấy không đánh nhau với Trương Khởi Lâm, chắc anh ấy bị thương vì chuyện khác”.
Lần đầu tiên Chu Lam không phê bình Lăng Khôi, mà lại nói giúp Lăng Khôi: “Hôm qua bà cụ Tô và Trần Giang đều bỏ mặc con, càng không dám vì con mà đắc tội Trương Khởi Lâm. May mắn Lăng Khôi đến kịp thời, nếu không hậu quả khôn lường”.
Sau đó Chu Lam đã kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Tô khi Tô Duệ Hân mất tích.
Vốn dĩ Tô Duệ Hân cực kì thất vọng về bà cụ Tô, sau khi nghe Chu Lam kể lại sự việc lại càng thêm thất vọng.
Cô ngồi trên ghế sofa thật lâu sau không nói gì.
Lần này, cô thực sự cảm thấy tuyệt vọng với nhà họ Tô.
Cực kì ghê tởm chán ghét.
Tô Duệ Hân cười tự giễu nói: “Trước đây con luôn nghiêm khắc nhắc nhở bản thân phải quản lý bệnh viện Bình An thật tốt, đạt được thành thích tốt trong công việc. Con luôn cho rằng chỉ cần công việc của con khởi sắc thì bà nội nhất định sẽ công nhận con, công nhận cả nhà ba người chúng ta. Cũng sẽ không nhắc đến chuyện bố là con riêng ngoài giá thú nữa. Bây giờ con đã hiểu, con trưởng và con thứ khác biệt, trong mắt bà ấy chỉ có cháu trai Tô Thần. Bất kể con có làm gì, thì đều là công cụ của bà ấy, món đồ chơi của bà ấy. Con và Lăng Khôi đều là món đồ chơi bị nhà họ Tô khinh bỉ mà thôi”.
“Con gái à, con đừng nghĩ nhiều, Mặc dù bà ấy yêu thương Tô Thần, nhưng không phải đã giao bệnh viện Bình An cho con quản lý rồi sao? Đây cũng được coi là sự khẳng định của bà ấy với công việc của con rồi”, Chu Lam an ủi.
“Mẹ à, mẹ vẫn không hiểu sao? Ngày đó Trần Giang đầu tư ba mươi triệu mua 40% cổ phần của bệnh viện Bình An, nếu tính toán theo trị giá năm đó thì 60% cổ phần trong tay nhà họ Tô cũng chỉ đáng giá bốn mươi lăm triệu. Nhưng bà nội lại bán cho con với giá năm mươi triệu tệ! Đây đâu phải phần thưởng, rõ ràng là bóc lột”, Tô Duệ Hân càng nói càng tức: “Hơn nữa bà nội cho rằng con không thể bỏ ra năm mươi triệu tệ, cho nên tất cả phần thưởng này đều là một tờ giấy bỏ đi!”
Đối với Tô Duệ Hân mà nói, năm mươi triệu tệ tiền mặt chính là một con số trên trời.
Chu Lam nhíu chặt mày, thở dài nói: “Từ khi bố con vì chuyện của ông nội qua đời mà làm ầm ĩ với gia tộc ba năm trước, bà nội đối xử với mẹ con chúng ta càng thêm máu lạnh. Chúng ta cũng đừng mong có thể trở mình và sống yên ổn, đợi Tô Chính - bố con quay về rồi nói sau đi”.
“Tô Chính cũng ngốc lắm, mẹ sớm đã bảo ông ấy đừng can dự vào chuyện của ông nội con đột nhiên qua đời, nhưng ông ấy không nghe. Ba năm nay cũng không biết ông ấy có bị người ta đánh chết không nữa”, Chu Lam oán giận: “Chu Lam mẹ đúng là người mệnh khổ”.
Tâm trạng hai mẹ con đều đang suy sụp, gương mặt tràn đầy sự oán giận.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mở cửa ra mới thấy người đó là Giang Nhược Ly.
Chu Lam bị dọa giật nảy mình: “Thư... thư ký Giang, sao cô lại đến đây?”
Chu Lam rất sợ hãi, như thể Giang Nhược Ly là nhân vật lớn, mỗi việc cô ấy xử lý đều là những việc lớn. Lần này đột nhiên ghé qua nhà, e rằng cũng có việc quan trọng gì đó?
“Chào cô”, Giang Nhược Ly nhẹ nhàng lễ phép, lấy tập tài liệu ra đưa cho Tô Duệ Hân nói: “Thời gian gấp rút, tôi không nói nhiều nữa, lần này tôi đến đây chủ yếu vì cô Tô”.
“Vì tôi sao?”, Tô Duệ Hân ngạc nhiên hỏi.
Giang Nhược Ly trả lời: “Cô mở tài liệu ra xem thì biết ngay thôi”.
Tô Duệ Hân nhanh chóng mở tài liệu ra, cuối cùng kinh ngạc nói: “Đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của bệnh viện Bình An. Các... các cô...?”
Giang Nhược Ly nói: “Theo sự ủy thác của anh Lăng, tôi đã mua tất cả cổ phần đầu tư trong tay Trần Giang và nhà họ Tô. Bây giờ chuyển lại tất cả cho cô Tô. Chỉ cần cô Tô ký tên lên đó thì sau này bệnh viện Bình An sẽ chỉ thuộc về một mình cô Tô”.
Cả người Tô Duệ Hân chấn động dữ dội, đồng tử giãn rộng, không tin chuyện đang diễn ra trước mắt mình, cô nhìn Giang Nhược Ly và hỏi: “Rốt... rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Giang Nhược Ly nói: “Đây là món quà mà anh Lăng gửi tặng cô, mong cô hãy nhận lấy”.
Chương 62: Sao anh không nghe máy
Lúc trước, Giang Nhược Ly đích thân ra mặt, tìm bà cụ Tô mua lại 60% cổ phần của bệnh viện Bình An.
Bà cụ Tô không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay và luôn.
Một mặt là vô cùng hài lòng với giá cả này, mặt khác là bà ta cho rằng mượn chuyện này kết thân với Công đoàn Trung Hải. Bà ta càng khẳng định chắc chắn rằng dự án y học thảo dược gần đây của nhà họ Tô đang rất nổi tiếng, thu hút sự chú ý của Công đoàn Trung Hải.
Xem ra cơ hội nhà họ Tô gia nhập Công đoàn Trung Hải đã đến rồi.
Nghĩ đến những thứ này, bà cụ Tô càng thêm hăng hái. Tuyên bố gia tăng vốn đầu tư vào dự án y học thảo dược trước mặt mọi người, phải đẩy nhanh việc ra đời của thành phẩm thuốc thảo dược.
Cho đến khi truyền đến một tin tức khiến lòng bà cụ Tô thấp thỏm.
Bệnh viện Bình An vừa sửa sang lại lần nữa, lắp đặt thiết bị toàn bệnh viện, mở rộng khuôn viên, gây dựng lại với diện mạo hoàn toàn mới.
Thời gian khai trương vào bảy ngày sau.
Trong thành phố lớn phồn hoa như thành phố Trung Hải, theo lý mà nói thì tin tức này chẳng có gì đáng để thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng sau khi bà cụ Tô nhìn thấy tin trên báo thì trong lòng lại cảm thấy bất an.
Bà ta gọi Tô Thần đi điều tra.
Kết quả phát hiện, người đại diện pháp luật của bệnh viện Bình An là Tô Duệ Hân, hơn nữa 100% quyền cổ phần đều thuộc về Tô Duệ Hân.
Lúc nghe thấy tin tức này, bà cụ Tô vô cùng ngạc nhiên: “Chuyện này sao có thể chứ? Toàn bộ quyền cổ phần của bệnh viện Bình An có giá trị ít nhất là tám mươi triệu tệ. Duệ Hân quanh năm chỉ dựa vào số tiền lương tổng giám đốc của bệnh viện Bình An để duy trì cuộc sống. Nó lấy đâu ra tám mươi triệu tệ chứ?”
Tô Thần cũng lẩm bẩm: “Ban đầu là Giang Nhược Ly mua 60% cổ phần của bệnh viện Bình An từ trong tay chúng ta với giá năm mươi triệu tệ. Ngoài ra 40% còn lại nằm trong tay Trần Giang, Duệ Hân lại có năng lực mua lại cổ phần từ trong tay ông trùm như Trần Giang sao?”
Tô Thần lẩm bẩm: “Phải chăng anh Lăng phía sau kia đã ra tay giúp đỡ?”
Nghe thấy hai từ anh Lăng này, bà cụ Tô vô thức hít một hơi khí lạnh. Ban đầu ở buổi tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ta, anh Lăng để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.
Bà cụ Tô bảo thủ suy đoán quyền lực năng lượng của anh Lăng này cho dù không bằng Mã Đằng, e là cũng không xê xích bao nhiêu, gần như là ông trùm ngang vai vế nói chuyện với nhau.
Hơn nữa anh Lăng này không hề che giấu thiện cảm với Tô Duệ Hân, vừa vung tay đã tặng ngay Kiệt Tác Pháo Hoa giá trị mấy trăm triệu tệ.
Nếu anh Lăng ra tay thì tất cả đều đã rõ.
Tô Thần nói: “Chắc là Duệ Hân đã đồng ý điều kiện gì đó của anh Lăng, ví dụ như ngủ với anh Lăng, hoặc làm người tình của anh Lăng. Lúc này mới khiến anh Lăng ra tay mua lại toàn bộ quyền cổ phần của bệnh viện Bình An cho nó”.
“Xem ra cũng chỉ có khả năng này”, bà cụ Tô xoa thái dương bất lực nói: “Đúng là gia môn bất hạnh. Có một tên cặn bã bám váy vợ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Lăng Khôi thì đã đành. Không ngờ ngay cả Duệ Hân cũng bằng lòng làm người tình của người khác, bắt đầu ăn bám. Mặt mũi nhà họ Tô chúng ta đều bị hai đứa nó làm mất sạch rồi”.
Tô Thần nói: “Bà nội, dẫu sao Duệ Hân cũng là huyết mạch của nhà họ Tô chúng ta. Bôi xấu danh tiếng của nhà họ Tô ta như thế quả thật là mặt dày vô liêm sỉ. Chúng ta có cần nhắc nhở nó không?”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Tai mắt anh Lăng rất lợi hại, cháu dám nhắc nhở người tình của cậu ta à?”
Sắc mặt Tô Thần lập tức biến đổi lớn, ý thức được mình đã nói sai, liền xấu hổ cúi đầu.
Bà cụ Tô nói tiếp: “Chuyện này may mà không bị phanh phui ra ánh sáng, nên cũng không tạo ảnh hưởng gì đến danh dự của nhà họ Tô chúng ta. Chỉ cần chuyện không lộ ra ngoài, thì cứ mặc kệ con bé Duệ Hân đi. Haizz, chỉ là làm người tình của người ta, chung quy chỉ là đồ chơi trong tay người ta, đợi khi nào chơi chán rồi cũng sẽ bị vứt bỏ. Kết cục của Duệ Hân đã định sẵn là vô cùng thê thảm”.
Tô Thần nói: “Bà nội nói đúng”.
Bà cụ Tô nói tiếp: “Bây giờ cháu là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng để ý những chuyện vụn vặt này. Chỉ cần một lòng một dạ làm dự án y học thảo dược, nhất định có thể khiến nhà họ Tô tiến lên thêm một bậc”.
...
Tô Duệ Hân nhận lấy giấy chuyển nhượng quyền cổ phần do Giang Nhược Ly đưa đến.
Mặc dù hoàn toàn không biết gì về người tên là anh Lăng này, nhưng Tô Duệ Hân biết đây là cơ hội trở mình duy nhất của mình, nếu không mình sẽ mãi trở thành đồ chơi trong tay nhà họ Tô.
Sau khi tiếp nhận hoàn toàn bệnh viện Bình An, Tô Duệ Hân đã có quyền kiểm soát tuyệt đối với mọi chuyện lớn nhỏ của bệnh viện.
Đây là thứ trước đây chưa từng có.
Không thể không nói, Tô Duệ Hân là một người vô cùng nghiêm túc với công việc.
Sau khi tiếp nhận, chuyện đầu tiên Tô Duệ Hân làm là cắt giảm biên chế.
Xóa bỏ hết toàn bộ nhân viên ham ăn lười làm, ban đầu dựa vào quan hệ của nhà họ Tô để lăn lộn lên chức. Sau đó đề cử một nhóm cán bộ thanh niên tuổi trẻ tài cao, tuyển dụng người mới. Trải qua hơn mười ngày chỉnh đốn, cả diện mạo tinh thần của bệnh viện Bình An đều rực rỡ hẳn lên.
Tiếp sau đó, Tô Duệ Hân mua sắm thiết bị lại từ đầu, chọn nhân tài, sửa sang sân bãi bệnh viện.
Qua hơn nửa tháng chỉnh đốn, mặc dù tốn kém cực lớn nhưng hiệu quả rõ rệt, doanh thu tăng nhanh ước chừng gấp đôi, điều đáng mừng hơn là đã tạo nên được tiếng tốt ở thị trấn Hoa Hồng, ngày càng nhiều bệnh nhân bằng lòng tin tưởng bệnh viện Bình An, đề xuất cho người thân bạn bè của mình đến bệnh viện Bình An khám bệnh.
Sau lưng tất cả thành tựu to lớn này, đều là công sức Tô Duệ Hân thức trắng đêm làm ra.
Trong thời gian hơn nửa tháng, mỗi ngày Tô Duệ Hân đều chỉ ngủ ba bốn tiếng, thời gian khác dồn hết vào công việc.
Cho đến hôm trước ngày bệnh viện Bình An khai trương lại lần nữa, cô mới chợp mắt buổi trưa một lát trong văn phòng.
Chuyện đầu tiên khi tỉnh dậy là mở điện thoại ra, kiểm tra xem Lăng Khôi có trả lời tin nhắn hay không.
Rất đáng tiếc, không hề có.
Cô gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.
Mặt Tô Duệ Hân đầy thất vọng, lại gửi một đoạn tin nhắn cho anh: Lăng Khôi, hơn nửa tháng này anh đã chạy đi đâu thế. Sao không trả lời điện thoại của tôi, chuyện lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng đấy. Ngày mai là ngày bệnh viện Bình An khai trương lại, anh có thể đến chúc mừng tôi không? Chỉ cần anh đến thì chính là món quà lớn nhất rồi.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, cũng không đợi được tin nhắn trả lời.
Haizz!
Tô Duệ Hân cảm thấy rất mất mát.
Chương 63: Chuẩn bị cho buổi lễ khai trương
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến.
Tô Ba cầm theo một xấp tài liệu đi vào: “Sếp Tô, đây là chương trình khai trương ngày mai và danh sách khách quý chắc chắn sẽ đến, cô xem đi”.
Sau khi Tô Duệ Hân nắm quyền thì cắt giảm biên chế trắng trợn, trên cơ bản là đuổi hết tất cả nhân viên của nhà họ Tô.
Nhưng Tô Ba liều chết xin ở lại không chịu đi, đồng thời tỏ ý sau này nhất định làm việc nghiêm túc, không ham ăn lười làm nữa.
Tô Duệ Hân rất khó hiểu với hành động của Tô Ba, nhưng không thể lay chuyển, cô vẫn cho hắn một cơ hội, sự thật chứng minh nửa tháng này, quả thật Tô Ba đã siêng năng hơn rất nhiều.
Tô Duệ Hân cũng không tiện nói gì nhiều.
Sau khi lật xem danh sách, Tô Duệ Hân chợt nhíu mày: “Tập đoàn Tô Thị không cử người đến tham gia buổi lễ khai trương à?”
Tô Ba lắc đầu: “Tôi đã mời họ ngay trước mặt rồi, nhưng Tô Thần tỏ ý dự án gần đây khá bận, không có thời gian. Bà cụ Tô nói sức khỏe không tốt lắm”.
Tô Duệ Hân rất thất vọng: “Nếu bọn họ không đến, khách quý lần này ngay cả một nhân vật lớn cũng chẳng có, đây chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Cũng rất không thuận lợi với sự phát triển của bệnh viện trong tương lai”.
Những người bằng lòng đến này vốn dĩ chỉ lác đác không có mấy người, trong số đó chỉ có Trương Lộ là có chút thân phận.
Tình hình này thì sao mà chống đỡ được đây.
Lúc này Tô Ba nói: “Thật ra tôi cảm thấy không cần lo lắng chuyện khách mời. Ngày mai chỉ cần chúng ta khai trương thì chắc chắn sẽ có nhân vật lớn đến chúc mừng và ủng hộ”.
“Anh đang cười nhạo tôi à?”, Tô Duệ Hân rất không vui.
Tô Ba nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy”.
Tô Ba biết, Lăng Khôi chính là anh Lăng, hắn còn biết sở dĩ Giang Nhược Ly chuyển nhượng quyền cổ phần của bệnh viện cho Tô Duệ Hân chính là nể mặt Lăng Khôi.
Bây giờ buổi khai trương bệnh viện sắp tới, những nhân vật lớn như Giang Nhược Ly sao lại không sắp xếp đến chứ?
Hơn nữa sở dĩ Tô Ba liều chết đòi ở lại bên cạnh Tô Duệ Hân là bởi vì hắn biết Lăng Khôi chính là anh Lăng!
Tô Duệ Hân lười tranh luận với hắn, xua tay mệt mỏi: “Anh đi chuẩn bị cho buổi lễ khai trương ngày mai cho kỹ càng”.
Tối đó.
Bốn người Tô Thần, Tô Toàn, Hàn Đông và bà cụ Tô cùng ăn cơm.
“Bà nội, dự án y học thảo dược đã nghiên cứu ra thành phẩm rồi, đang bắt đầu thí nghiệm lâm sàng, hiệu quả bước đầu vô cùng tốt. Tỷ lệ chữa trị thành công đối với bệnh HIV đạt đến 80%, thông qua sửa đổi hậu kỳ, có thể đạt hơn 95%”, Tô Thần hăng hái báo cáo thành quả gần đây: “Nếu như thuận lợi, nửa tháng sau, thành phẩm của chúng ta có thể đẩy ra thị trường”.
Bà cụ Tô cười toét miệng: “Tốt, tốt lắm, Tô Thần cháu rất giỏi”.
Có được lời khen của bà nội, Tô Thần càng thêm lâng lâng, giọng điệu nói chuyện đã khác đi: “Sau khi công bố thành quả thử nghiệm lâm sàng kỳ đầu của chúng ta, đưa tới phản ứng cực lớn trên thị trường, rất nhiều nhà kinh doanh và bệnh viện công ty dược phẩm nhao nhao cầm tiền mặt tìm đến tận cửa, giành giật muốn hợp tác với chúng ta. Bây giờ tiền cọc hợp đồng chúng ta nhận được, đã thu về nửa số vốn nghiên cứu”.
“Tốt lắm, nhà họ Tô chúng ta đến lúc bay cao rồi”, bà cụ Tô vỗ bàn, mặt phấn khởi đỏ ửng lên: “Từ sau khi ông cụ qua đời, sản nghiệp nhà họ Tô chúng ta hao tổn quá nửa, trên thị trường rất nhiều người đều không coi trọng sự phát triển của nhà họ Tô chúng ta. Nhưng không ai ngờ được rằng chúng ta dựa vào sự nỗ lực của mình, từng bước đi đến nơi tiền đồ rộng mở. Đợi sau khi thuốc thảo dược thành công bán ra thị trường thì nhà họ Tô chúng ta sẽ còn lớn mạnh hơn lúc trong tay ông cụ”.
Mọi người lần lượt kính rượu bà cụ Tô, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Sau ba vòng rượu, nhâm nhi thức ăn năm món tươi ngon.
Mọi người đều thấy hơi lâng lâng.
Tô Thần kiêu ngạo nói: “Bây giờ nhà họ Tô ngày càng phát triển ở khắp các phương diện, điều đáng giận duy nhất là cái thứ ăn cây táo rào cây sung như Duệ Hân gần đây lại đang dốc sức phát triển bệnh viện Bình An, còn muốn lắp đặt thiết bị mới để khai trương lại. Nó cho rằng dựa vào nỗ lực của mình thì có thể khiến bệnh viện Bình An lớn mạnh được sao? Quá ngây thơ rồi, rời khỏi sự ủng hộ của nhà họ Tô chúng ta thì bệnh viện Bình an chính là đầm nước đọng”.
Tô Toàn cũng nói thêm vào: “Không sai, trước đây sở dĩ bệnh viện Bình An có thể phát triển tốt đều nhờ vào sự ủng hộ của nhà họ Tô chúng ta. Bây giờ Tô Duệ Hân dựa vào việc làm người tình của người ta mới lấy được bệnh viện Bình An, tưởng rằng có thể trở nên lớn mạnh, thật ra đều là mộng tưởng hão huyền mà thôi”.
Hàn Đông phụ họa theo: “Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày mai chính là ngày bệnh viện Bình An khai trương lại. Trước đó Tô Duệ Hân có đến hai lần, hy vọng tập đoàn Tô Thị chúng ta có thể cử người đại diện tham dự lễ khai trường, nhưng đều bị từ chối”.
Tô Thần lớn tiếng nói: “Đương nhiên phải từ chối, nhà họ Tô chúng ta từ chối tham gia, dựa vào tình thế bây giờ của nhà họ Tô, e rằng mấy công ty dược khác ở thành phố Trung Hải đều sẽ không tham gia lễ khai trương của nó. Đến lúc đó, lễ khai trương của nó chính là một trò cười, là một thiệt hại nghiêm trọng đối với phát triển tương lai của bệnh viện Bình An”.
Lúc này bà cụ Tô nói: “Có thể thấy, Duệ Hân muốn thoát khỏi nhà họ Tô ta để phát triển độc lập, suy nghĩ như vậy thật không thể chấp nhận được. Lần này coi như cho nó một bài học đi, lễ khai trương ngày mai, nhà họ Tô không ai được đến chúc mừng và ủng hộ, nếu mọi người muốn xem kịch hay, thì lén đi xem là được”.
Nói xong, bà cụ Tô đứng lên: “Tối nay, tôi sẽ lên tiếng công khai với danh nghĩa tập đoàn Tô Thị, từ chối tham gia lễ khai trương của bệnh viện Bình An. Tôi muốn xem xem giới y dược của thành phố Trung Hải có ai dám đến tham gia lễ khai trương của bệnh viện Bình An. Cũng vừa hay nhân lúc này kiểm tra xem thử nhà họ Tô vô cùng hưng thịnh có trọng lượng lớn cỡ nào trong giới y dược thành phố Trung Hải”.