Trái tim nhỏ bé của Hàn Phá hôm nay sợ đến mức muốn nổ tung.
Làm thế nào mà tự nhiên Lăng Khôi lại trở thành ông chủ của nhà hàng Á Vận?
Hơn nữa còn có vô số ông lớn chống lưng?
Lục Hải Siêu, Trần Lâm và Lý Mặc, giờ thậm chí cả Tề Hành cũng ra mặt rồi. Khả năng của tên nhóc này rốt cuộc lớn thế nào chứ?
Lần đầu tiên Hàn Phá cảm thấy sợ hãi Lăng Khôi: "Tôi đã không truy cứu nữa rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
"Người cuối cùng bảo tôi quỳ gối xin lỗi là Lý Long, một đại ca trong đời thường và thế giới ngầm ở thị trấn Hoa Hồng. Kết quả là phải chịu bị chặt đứt cánh tay để mong được sống sót. Còn cậu, cậu đã làm nhiều hơn ông ta một chuyện”, Lăng Khôi chỉ dấu tay hằn trên mặt Lâm Vân và nói từng từ một: “Cậu, đã đánh người của tôi”.
"Tốt xấu gìHàn Phá tôi cũng xuất thân từ nhà họ Hàn danh giá. Một tên Lý Long như ông ta làm sao có thể so sánh được chứ? Tôi đánh cô ta là vì cô ta đã xúc phạm tôi!”, Hàn Phá còn chưa nói dứt câu thì đã bị Lục Hải Siêu tát cho một cái bay ra xa.
"Lục Hải Siêu cụ chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà cũng đám đánh tôi ư? Có tin tôi nói với bố tôi tiêu diệt cụ không?”, đầu tóc Hàn Phá rối tinh rối mù, hắn gào thét.
"Xúc phạm cậu Lăng thì bố cậu cũng không cứu được cậu. Tôi không những phải đánh cậu, mà còn phải chặt đứt tay phải của cậu!”, Lục Hải Siêu lấy ra một con dao găm sang loáng từ tên người mình.
Ánh sáng lạnh lùng chói mắt.
Hai vệ sĩ mạnh mẽ bước tới giữ Hàn Phá, đồng thời rút tay phải của hắn ra và đặt trên mặt đất.
Hàn Phá đâu đã từng chứng kiến cục diện kiểu như thế này chứ?
Advertisement
Điều này chỉ xảy ra trên tivi thôi, vậy mà lúc này nó lại bày ra ngay trước mắt hắn.
Xét cho cùng, Hàn Phá cũng chỉ là một cậu ấm mà thôi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh giết chóc thực sự.
Từ trước đến nay, con đường Lục Hải Siêu đi gắn liền với bóng dáng của đao kiếm. Lúc này, luồng sát khí toát ra từ cơ thể cụ ta khiến Hàn Phá hồn siêu phách lạc.
"Lục Hải Siêu, cụ hãy suy nghĩ cho kỹ. Tôi là người nhà họ Hàn, bố tôi là Hàn Thiên Hào! Cụ đối xử với tôi như thế này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu", Hàn Phá vẫn muốn dùng gia tộc của mình để trấn áp Lục Hải Siêu.
Lục Hải Siêu không hề lay động, chỉ nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc với ánh sáng bạc chói mắt trong tay: "Cậu đã xúc phạm người mà cậu không thể xúc phạm. Đừng nói là bố cậu, cho dù là người mạnh hơn bố cậu gấp mười lần cũng không bảo vệ được cậu đâu”.
“Chú Lý Mặc, hai gia đình chúng ta rất có quan hệ tốt. Chú có thể giúp cháu nói gì được không?”, Hàn Phá gần như cầu xin.
Lý Mặc đứng yên không nhúc nhích.
“Cụ Tề, cụ là thầy của bố tôi, cũng xem như là ông nội của tôi. Cụ không thể đứng yên nhìn cánh tay phải của tôi bị chặt đứt được”, Hàn Phá tiếp tục cầu xin.
Tề Hành cau mày và cũng tò mò liếc nhìn Lăng Khôi.
Thanh niên này tàn nhẫn và dứt khoát như vậy sao?
Chỉ là nhà thẩm định của Lý Mặc chắc không đến mức hống hách như thế chứ?
Có điều, rốt cuộc Tề Hành vẫn không nói gì.
Cụ ta có nghĩa khí, trước đó Lăng Khôi đã giúp cụ ta giải quyết một tai họa to lớn, cụ ta nợ Lăng Khôi một ân tình nên giờ cũng không tiện can thiệp Lăng Khôi. Nhưng sau khi chuyện này qua đi, cụ ta cảm thấy từ giờ cũng hết nợ với Lăng Khôi rồi.
Tề Hành cảm thấy người tàn nhẫn như vậy không nên kết thân.
Năn nỉ vô ích, cuối cùng Hàn Phá chỉ còn cách nói với Lăng Khôi: "Lăng Khôi, dù sao chúng ta cũng là bạn học cấp ba, cậu đã quên tình bạn ba năm của chúng ta rồi sao?"
"Ồ? Bây giờ cậu bắt đầu nói về tình bạn với tôi đấy à? Trước đây hình như cậu đâu có coi tôi là bạn cùng lớp. Cậu vẫn cứ nên là chính mình thì hay hơn”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
"Lăng Khôi, cậu nhất định phải đắc tội với tôi sao? Bố tôi là Hàn Thiên Hào, cậu biết làm như vậy hậu quả sẽ là gì không? Cậu có gánh vác nổi không? Hả?”, Hàn Phá còn chưa nói xong thì Lăng Khôi đã giơ tay phải lên.
Khi Lục Hải Siêu nhìn thấy cử chỉ của Lăng Khôi, như thể cụ ta đã nhận được lệnh phải làm điều đó, cụ ta liền dùng con dao ngắn trong tay cắt xuống.
"Phựt!"
Cổ tay bị gãy làm đôi.
Thảm đỏ loang lổ vết máu, lòng bàn tay lăn ra.
"Á!"
Hàn Phá hét lên một tiếng đau đớn xé ruột xé gan.
Lăng Khôi đến bên Hàn Phá, hai tay chắp sau lưng: "Kẻ nào đánh tôi sẽ phải trả giá".
"Lục Hải Siêu, cho bàn tay này vào trong hộp gấm. Tôi sẽ cầm bàn tay này đến thăm nhà họ Hàn", Lăng Khôi bình tĩnh nói.
Trước đó khi ăn tối với Tô Duệ Hân, Lăng Khôi cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi Tô Duệ Hân bị nhà họ Hán từ chối.
Nhà họ Hàn cậy thế ức hiếp người ta, được lắm!
Nhưng nếu dùng vũ lực trấn áp vợ của Lăng Khôi này thì tôi sẽ đòi lại gấp mười lần như thế!
“Rõ”, Lục Hải Siêu bảo người lấy ra một chiếc hộp gấm tơ vàng quý giá bỏ bàn tay vào rồi đứng sau lưng Lăng Khôi cùng với chiếc hộp, giống như một con dao chiến sắp được tháo vỏ bất cứ lúc nào.
Ba mươi mấy bạn học có mặt đột nhiên sợ hãi bật dậy khỏi ghế, quỳ xuống dưới chân Lăng Khôi theo bản năng và không ngừng run rẩy.
"Xin lỗi, Lăng Khôi".
"Xin lỗi".
Với thân phận như Hàn Phá, chính vì một mực bắt Lăng Khôi phải quỳ xuống xin lỗi, kết quả là vô ông lớn đã đến ủng hộ Lăng Khôi, cuối cùng thì Lăng Khôi đã chặt đứt tay phải của Hàn Phá như một bóng ma.
Đó là Hàn Phá tỷ phú đấy!
Trước đây họ đã cùng với Hàn Phá và Trương Uy chế giễu Lăng Khôi, nhỡ đâu Lăng Khôi lại tính toán với họ thì sao.
Bọn họ chỉ cảm thấy quần áo mình ướt sũng, không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Lăng Khôi vượt qua đám đông và đến trước mặt Dương Vy.
"Lăng Khôi, xin, xin lỗi!”
Dương Vy sợ đến mức quần áo ướt đẫm.
Trước đó, cô ta đã nói rằng Lăng Khôi căn bản không đủ tư cách để xin lỗi Hàn Phá, giờ nghĩ lại thì đây là một trò đùa nực cười nhất.
"Vì Tô Ba đã đến nhà hàng của tôi để rửa bát, thì đó cũng coi như là người của tôi rồi. Anh ta đã làm bẩn giày của cô!”
Không đợi Lăng Khôi nói hết, Dương Vy đã lập tức thay đổi lời nói: "Đôi giày của tôi là do tôi không cẩn thận làm bẩn, không liên quan gì đến Tô Ba".
"Điều tôi muốn nói là cách đây hai năm, Jeffney đã bị mắc chứng trầm cảm và phải sống trong bệnh viện tâm thần để chữa trị. Từ đó đến nay, anh ta không hề thiết kế giày cao gót cho bất kỳ ai. Đôi giày của cô là hàng nhái, có thể mua với giá mấy trăm tệ trên thị trường”, giọng của Lăng Khôi tỏ vẻ tiếc nuối.
Trương Uy rất muốn nhảy dựng lên thể hiện sự oai phong, nhưng lại không dám mở miệng.
Còn Dương Vy thì nhìn Trương Uy đầy căm hận, ánh mắt như muốn nói, chúng ta kết thúc rồi
eyJpdiI6IlB2OWZvSDhZRXkrWjllM0RzdExBS3c9PSIsInZhbHVlIjoiazJzU05jY0gzOFRkaWZtR1wvdURvajg4UlpBc2RhcllOVE1iZENPb2E2Yjhzb1B2N25yY3p5c3hGNnJUZXp1UzUiLCJtYWMiOiIyMDIwYzc0N2EzZGE2MzQ1ODRmYjhmZTlhMjcxNTE3ZGVlOWJjYTA1MjBmNDk4Zjg3NzkxMDkwYzFjZjVkZTcwIn0=eyJpdiI6IkVWTjNOT09WK2pRXC9zSng5VVJpaDZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtWXC9GQ3BkK0xBTFZHcDZsalpYNDNiN3BWRWxEbzdLazc1aEgyMnE2cWdYREFhVVNcL2VLRDkrbHAwOXF6dDg2OWxaeGErMktKSTY0ZmpHc1V3cWtXeVZycGxCcmNWYlNjXC9NcXZcL1wvdEtnMXJuaDlTSGhGNHZmZitLSk0zT0w1RlpZejRoWFwvdXNwWFFqTWlWNGZHNGR1dm1hMWpuNVRWS0ZCVEV0UDhzNGpNdVVCK2RVVDBGOXpMUmlTSGZQOTZLRFdDQitwOThzVEVBYkV3YThFQWZYVjlqN0JTcFZkYVJ2Z0djc1ZoaGY1cWw4SHR6cU9NXC9hWEFvajlwbEVlTTIzIiwibWFjIjoiYWE5YWNiZTlhYmQ4NWE4NDFlZTdhZGY0ZjRiYWMwNzMzOTcxMjQ1ZWIwNzg1MjFjNGFlNmM4NWEwOWZmMGI3YSJ9eyJpdiI6InlqVm1FZ2d1cmJGU0Mxd0xyaVU2a2c9PSIsInZhbHVlIjoiTnVydWh5Y2FnTFdrNkFqT2ZFU25JamdEMFJ0S2hZc0lxaWxjTmY0cjhPR2xBWWhVVXBoczBpOGRrV1JveVFKVSIsIm1hYyI6ImZhMjU1NmVhNTBlNTlhYWY2NzhmMDg2MDE3YzE2NDk2NWY3MTZkZWQzYTc1MTQ0NWU3MTE2Yjg0ODI5ZTVlOTIifQ==eyJpdiI6Ik5JRzdtc05hbkQ0dFpZTERBTU1BQUE9PSIsInZhbHVlIjoiVDVod3BZSVMrenV6MU4rXC8wcHNsdzJFand6Z1lwK01tbHM4MDBWa2Z6VDliZ0ZxQVwveWU3NWF0OURBQ1BOT3FLT3RwREVSdEJLNm8xZG1rYzBEZE9WcVg1bFwvNFBSbktNYjEzTjZQMkFySVYzYkxpTXI0dzhuMXZKOW8ycWlJMVVXRXpzT1F2ZEptUWVSM1Y1VXdrN0pqWUh6SEkrVndXOEU1K2x5NENMcjg4PSIsIm1hYyI6IjBkM2VjZWI3MjU0ZTFmYjcxMGVkY2FlZTRjOWYyMWExZDI1NzI0MjQxNjhiY2QwMjE1NGY2Y2IxYWJhNzIzZWMifQ==eyJpdiI6IkpLTHgzUSs5SXJJS0IxUmJSTFdmV3c9PSIsInZhbHVlIjoicUEwRVVsS2pnQ3RmTUM1NUxRNGRTcERaZXlRYnpUd3FjdUgwRGYxYTVHK2FYazlaTXNZMGt2YTVBQ0o3NUxvMyIsIm1hYyI6IjhkOGQ5M2JiNmU0MzE1OWY0OWVlYzBhNTQxMzA5MTBlMTkyMzZjYWIyMGQzMTAwOWRlYzg1ODIwNDUyYWM1ZmIifQ==eyJpdiI6IkJIOHE0eXZaMDNtTmpieUpweGlla3c9PSIsInZhbHVlIjoidERqcXZDaHg4aXRMam1XVWhjbWwzTzhhV2JrQ3FMSFFDYkZuOHFVb3Q0aEw2VEZQa3ZudXpkQlJmcmFNYVwvblZ0WlZFXC80YXduS3lWZTRDXC92SndQY0lWXC9YNlpNamtFS2loQ3M2K3dGMGJUQ0lQVndiZjdiXC9kNXZzU3FrTHZ5aCIsIm1hYyI6IjYxZjYzZDdlMWEzZDY1NmQxZDkyMzBhNzRhNGFlMjIyMWFhNmEyYjFmNDg1YWI0YjdiMmRiMDEyMzAwOTViYjQifQ==eyJpdiI6IllhZ3FIOUYxQmd6aEJkVnJrSlVOTEE9PSIsInZhbHVlIjoiVDNnZStiTGhPNzNPOVBnSEN6WlFLa3hROXRHSjlyMmt6R0dJcURaWldQbmJiN1VYQkpneUljUEVYM3RYSmlIUyIsIm1hYyI6IjU3OTlkMjM4MjQ1YmFkYjhjMTc4NTc5NWE0MGExODJkMWRmMmVmOTc0NGY1ZGY1MWE2YjhlZjI2YzEwYzhhYzcifQ==eyJpdiI6IkFDRlhJcjFCSFl3anp1T0t5YWtaanc9PSIsInZhbHVlIjoibkJlTDBmajdRV0RcLzFMSjl1M29tQ1RhR3lVeDdhelNwbVR4TnlpbGtPQUJGcE81QVJ4NTI1RUw4cDJ4SUpleWNEQU01c2ZXUDE5eHF3RVl0MXJLSGdUbE4yMU5NYjJQcWhENzB0RjArOFo1UHdBK1FaMFNWMjZ3WUpUMmNVVkFXaGd3MVhGMHVOZzJGSzE1SnozZWR2VDZCeUVKdUt0aldvaFwvakRkXC9yVjZJPSIsIm1hYyI6ImQyMWIxMzRmNGMxYWNiYjI3ODc5YjYwOTY0OWMyMGVmNTNkYjAyNmQ4NjFkYWEwMmRkZDNiMmMxNDllNGUxMDUifQ==eyJpdiI6IkpvVEM1Rkd0ZkQ1SHFwS0lFXC9QRGdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlgzUUZ5QVkwY1NmMzQ2ZE53VFM1MlRBMHFHR1JxOWVlTEI2Q1h6czJ1M3FGZXlqbmo0ZkwrZTQxem4wbTFQUnciLCJtYWMiOiJmNDNjYTVhZjUzMTY4MGE4NTQ0MmRjMGU3YmRiOTNhZDY3YmY2YWJkZDhiMmEwMGMxN2Q0NjljNGIxMmZiMTdjIn0=eyJpdiI6IlBXRFE2c0FEYVhvWGNLZWJ1dWpTNXc9PSIsInZhbHVlIjoiZDNWRTI4aXAwdjFGTUc5Vmo2eTZkckpwd3hTZFF2TnRtNEYxMDRUc1FXUENcLzJTVUNGVm5YR29BZHZLM2cxVVwvYjVvaHZNdVZOTXZ0bEYxaDZ1Z1I3SGo0aW8ySDk2MzBJWHhxXC92N0pDdzM0Y1F0ZmdBN2t5Z3N4S2szRnErWGJHVXJPU2QyUnNINzRicXhCR255NmhYbHNPZVppVDZ1dU5odEhnVWRTQjNWekRuaFl3dmdKOFBuYWhQTGxjbVhpeWFHc290c0hPMWtNRHF1aU5EREE4K1o2NFpNMmt5blwvdHJKaVgrVVh4S3hWTzRCMjRHNGZ2YkpTWG1GVitKaFRjT3MxUWJcL3BqMFg0Wm1vS3BsZit6REJNd0tGY0Ztd3JzSkFHYW42NUFMTUFycktTRk5hcFZxVUxKVUtHdUg1SiIsIm1hYyI6IjgyODFkNDkwZTE0M2QxMDNhZjI3MzllMDJmMDI4YzM0MjZhMzRlZjIzNWNiNjdkZTI0NDI0NTdkM2U0MmE5ZDEifQ==