Nếu Lăng Khôi không cho bọn họ một lời giải thích thì có lẽ bọn họ sẽ xông lên ăn sống Lăng Khôi.
Anh Đầu Trọc vô cùng tức giận, chống gậy xông tới trước mặt Lăng Khôi: "Tên nhãi ranh, khỉ gầy là người của tao. Mày lại công khai giết chết nó, bây giờ mày lại không giải thích với tao sao?"
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, sừng sững kiên cường, không nói một lời.
Anh Đầu Trọc tiếp tục hét lớn: "Tao là người của Cửu gia, có vô số ông lớn chống lưng cho Cửu gia, một trong số đó là hội trưởng Tạ - Tạ Ưng. Mày giết khỉ gầy cũng chính là giết người của hội trưởng Tạ. Nếu mày không cho tao một lời giải thích hài lòng thì tao sẽ khiến mày chết không có đất chôn”.
"Giải thích à? Được tao giải thích cho mày!"
Lăng Khôi lạnh lùng mở lời rồi đưa tay phải lên.
Lý Tuấn rất thức thời đưa khẩu súng lục cho Lăng Khôi, Lăng Khôi giơ súng lên, ngắm thẳng vào đầu của anh Đầu Trọc.
Anh Đầu Trọc chấn động, vô thức cảm thấy sợ hãi, nhưng nhớ tới bản thân có Cửu gia và Tạ Ưng chống lưng, trong lòng bỗng trấn tĩnh lại không ít, ép bản thân giữ bình tĩnh nói: "Tên nhãi ranh, mày dám giết tao à? Tao là cánh tay đắc lực bên cạnh Cửu gia. Mày mà đụng vào tao, Cửu gia nhất định sẽ không tha cho mày”.
Lăng Khôi không nói một lời, thẳng tay bóp cò.
"Pằng!"
Một phát bắn xuyên đầu, hộp sọ nứt toác.
Máu tươi chảy loang lổ dưới mặt đất.
Tim của tất cả mọi người đều bị dọa sợ chết khiếp.
Quá đáng sợ!
Nói giết là giết luôn vậy sao?
Anh Đầu Trọc nhiều lần nhấn mạnh rằng mình là người của hội trưởng Tạ, mà cậu ta cũng không thèm để tâm chút nào ư?
Lúc này đám người Cửu gia, Tạ Ưng, bà cụ Tô đều cảm thấy hoang mang và sợ hãi không nói thành lời.
Lăng Khôi còn không chớp mắt.
Chuyện ở thị trấn Tào Dương, anh Đầu Trọc và tên khỉ gầy chính là những kẻ trực tiếp gây nên.
Không nhận tội thì đã đành, lại còn dám đứng trước mặt uy hiếp anh sao?
Ai cho hắn cái gan đó?
Lưới trời lồng lộng, các người phạm tội, lẽ nào cho rằng không có ai có thể thay trời hành đạo sao?
Cửu gia hoàn hồn lại, ép bản thân trấn tĩnh nói: "Lăng Khôi, cậu có biết mình đang làm gì không? Hắn là người của tôi, người của Cửu gia tôi!"
Lúc này bà cụ Tô nói: "Lăng Khôi, cậu cho rằng mình làm vậy là rất khí phách sao? Chẳng qua cậu cũng chỉ dẫn hai tên khốn tới để khoe khoang mà thôi. Đắc tội với Cửu gia, đắc tội hội trưởng Tạ thì đến thần tiên cũng không cứu được cậu đâu. Cậu chờ chết đi”.
Trên mặt bà cụ Tô tràn đầy sự ngạo mạn và khinh thường.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên có một đội quân thiết giáp mặc trang phục ngụy trang xông vào.
Toàn bộ đều trang bị đầy đủ vũ khí.
Mười người, một trăm người, hai trăm người, ba trăm người, năm trăm người.
Khí thế vô cùng hùng mạnh.
Tiếng bước chân đều răm rắp, mặt đất rung lên bần bật.
"Bịch bịch bịch!"
Trong tay mỗi chiến sĩ đều cầm một khẩu súng tiểu liên, ngắm thẳng vào từng người có mặt ở hiện trường.
"Tướng quân. Xin lỗi, tôi đến muộn rồi!"
Một chiến sĩ tới bên cạnh Trương Thượng Thanh, cung kính cúi người xuống.
Hôm nay Trương Thượng Thanh sẽ chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải.
Đây là quyết định của Huyết Vũ.
Đương nhiên Lăng Khôi không có ý kiến gì với quyết định của cô ấy.
Trương Thượng Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn chiến sĩ kia một cái, anh ta lập tức hiểu ra, quay người lại thực hiện nghi thức chào trong quân đội với Lăng Khôi: "Binh đoàn trưởng binh đoàn hai thuộc lữ đoàn hộ vệ Trung Hải - Lý Lân, kính chào Trung Hải Vương!"
"Kính chào Trung Hải Vương!"
Tất cả năm trăm chiến sĩ vừa tiến vào đồng loạt đứng thẳng, thi lễ, trăm miệng một lời.
Giây phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người thanh niên này là Trung Hải Vương thật sao?
Gần như ngay sau đó, Mã Đằng, Giang Thanh Hải, Giang Nhược Ly và Trần Lâm lần lượt bước vào.
Sau khi nhìn thấy Lăng Khôi, mọi người đồng loạt cúi người xuống chào hỏi: "Kính chào Trung Hải Vương!"
Ngay cả nhân vật máu mặt như Mã Đằng mà ở trước mặt Lăng Khôi cũng như em trai nhìn thấy anh cả.
Bà cụ Tô chỉ thấy da đầu tê rần, cả người run rẩy.
Vừa nãy bà ta không tin Lăng Khôi là Trung Hải Vương bởi vì bà ta không biết đội quân này.
Nhưng bây giờ khi thấy Mã Đằng cúi người một góc chín mươi độ, công khai gọi Lăng Khôi là Trung Hải Vương.
Lúc này bà cụ Tô không thể không tin - đứa cháu rể mà nhà họ Tô không coi trọng này thật sự là Trung Hải Vương.
Từ đầu tới chân bà ta đều đã lạnh cóng.
Tiêu rồi!
Nhà họ Tô tiêu đời rồi!
Sao có thể như vậy?
Ngay sau đó, Tống Bác Văn dẫn theo bà cụ Tư xông vào, nhìn thấy Lăng Khôi liền quỳ xuống đất.
Tống Bác Văn run rẩy nói: "Trung Hải Vương, xin lỗi. Tôi tới muộn rồi. Chuyện ở đây lẽ ra phải do tôi giải quyết”.
Bà cụ Tư cũng run lẩy bẩy nhận sai: "Mong Trung Hải Vương cho nhà họ Tống, cho sàn đấu ngầm của chúng tôi một con đường sống. Chúng tôi tới muộn rồi”.
Tại sao bọn họ phải căng thẳng như vậy?
Bởi vì trước đó Lăng Khôi chưa từng lộ mặt, còn trên dưới Trung Hải thì xuất hiện lời đồn sắp bãi bỏ Lăng Khôi. Nhà họ Tống vẫn không thể hiện thái độ là đứng bên phe nào. Lúc này nghe tin Lăng Khôi xuống núi và đã tới khách sạn Dorsett, nhà họ Tống mới vội vã chạy tới đây.
Sợ Lăng Khôi hiểu nhầm nhà họ Tống có dã tâm, nếu như vậy thì cả nhà họ Tống có thể sẽ rơi vào bước đường ngàn đời không quay lại được.
Giữa lúc sóng to gió lớn như thế này nhà họ Tống vội vã lựa chọn đứng về phía Lăng Khôi.
Tim của bà cụ Tô vỡ vụn.
Đây là nhà họ Tống đấy.
Nhà họ Tống - một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải.
Cho dù hiện giờ bà cụ Tô đã giúp nhà họ Tô trở thành thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, nhưng trước mặt nhà họ Tống cũng chẳng là gì.
Kết quả người cầm lái nhà họ Tống lại quỳ trước mặt Lăng Khôi cầu xin tha thứ.
Bà ta thật sự chấn động.
Nhưng những việc đáng sợ hơn vẫn đang dần xảy ra...
Ở bên ngoài lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nói lớn vang lên.
"Xin lỗi, tông sư Lăng, tôi tới muộn rồi”.
Đường Lâm dẫn theo Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Khôi rồi vội quỳ xuống.
Vài ngày trước, nhà họ Đường cũng không công khai bày tỏ thái độ đứng về phía bên nào. Lúc này lại chậm chạp tới trễ, trong lòng Đường Lâm rất hoang mang, chỉ sợ Lăng Khôi nghi ngờ cụ ta hai lòng.
"Trước đó tôi ra ngoài vận chuyển một lô hàng, không ở Trung Hải, nhưng tôi vẫn luôn dặn dò Đường Thục Thanh, nói với tất cả trên dưới nhà họ Đường rằng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, nhà họ Đường chúng tôi vẫn luôn ủng hộ tông sư Lăng. Hôm nay tôi vừa về tới Trung Hải liền vội tới đây xin được tha tội, tôi nguyện thịt nát xương tan vì cậu Lăng”. Đường Lâm giải thích.
Lăng Khôi không nói gì, Đường Lâm vẫn quỳ dưới đất, cũng không dám lên tiếng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tất cả mọi người trên dưới nhà họ Tô đều thấy lạnh thấu xương.
Vậy là hết rồi sao?
Không.
Trần Tử Long - gia chủ nhà họ Trần dẫn theo người nhà họ Trần lần lượt bước lên phía trước, quỳ xuống nhận lỗi, cầu xin tha thứ: "Trần Tử Long tôi dẫn theo người nhà họ Trần, xin thề sống chết đều trung thành với tông sư Lăng”.
Gia chủ của bốn gia tộc lớn ở Trung Hải đều có mặt ở đây, nhất quyết quỳ không dậy.
Toàn thân bà cụ Tô đổ mồ hôi lạnh!
Chết lặng!
Bầu không khí xung quanh như bị rút hết đi.
Sự yên lặng đáng sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi, chờ người thanh niên này mở lời.
Lăng Khôi nhìn bà cụ Tô, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi Lăng Khôi chính là cậu Lăng, cũng chính là Trung Hải Vương”.
"Trước đây, dự án y học thảo dược mà nhà họ Tô của bà cướp được từ trên tay của Công đoàn Trung Hải là do tôi cho Tô Duệ Hân. Bệnh viện Bình An cũng là tôi mua cho Tô Duệ Hân”.
"Đại hội sàn đấu ngầm trước đây do tôi đè bẹp”.
"Tập đoàn Hàn Thị là do tôi hủy diệt”.
"Tôi là người đặt dấu chấm hết cho nhà họ Tần. Tần Phong, Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long là do tôi giết”.
"Trung Hải Vương tiền nhiệm - Diệp Vân Phong là do tôi đánh bại”.
"Lam Ngạo Thiên cũng là tôi đánh bại”.
Chương 327: Cầu xin tha mạng
Mỗi một câu nói của Lăng Khôi đều khiến cho trái tim bà cụ Tô thêm chấn động, bà ta trừng mắt kinh sợ, con ngươi như sắp rơi xuống đất.
Trương Thượng Thanh ở bên cạnh nói: "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là phó chỉ huy quân hộ vệ Trung Hải, hiện giờ nhận được sự cất nhắc của Trung Hải Vương nên tạm thời đứng ra chỉ huy quân hộ vệ Trung Hải”.
Lý Tuấn cũng giới thiệu về bản thân: "Tôi, Lý Tuấn vốn là binh đoàn trưởng binh đoàn thứ nhất của quân hộ vệ Trung Hải, nhờ có tông sư Lăng quan tâm, hiện giờ là phó chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải”.
Lăng Khôi một tay cầm súng, từng bước đi về phía Cửu gia. Ánh mắt lại nhìn bà cụ Tô: "Bà cho rằng nhà họ Tô của bà bám được vào Cửu gia thì có thể không lo sợ gì nữa sao?"
Nói xong, Lăng Khôi chậm rãi giơ súng lên, ngắm chuẩn vào đầu Cửu gia: "Không lo sợ gì thật sao? Cho dù bà có vẫy vùng thế nào thì trong mắt tôi cũng chẳng khác gì một thằng hề đang nhảy múa”.
Dứt lời, Lăng Khôi bóp cò.
"Pằng!"
Cửu gia bị giết ngay tại chỗ!
Đầu óc nát bét mà chết.
Trước khi chết, Cửu gia cũng từng không ngừng cầu xin, không ngừng dọa dẫm. Không ngừng nhấn mạnh rằng thế lực sau lưng mình lớn đến thế nào, nhưng Lăng Khôi không thèm để ý, cứ thế thẳng tay bóp cò nổ súng.
Cửu gia dám phản kháng không?
Không dám.
Năm trăm chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ đứng bao quanh, mỗi người đều cầm một khẩu súng nhằm vào ông ta.
"Hội trưởng Tạ, ông cũng được lắm!", Lăng Khôi có chút hứng thú liếc nhìn Tạ Ưng: "Thế mà lại dám gây chuyện, chỉ trích Mã Đằng sai sót à? Còn muốn lên thay thế Mã Đằng ư? Ông có xứng không?"
"Các ông ở sau lưng dựng nên chuyện lần này, làm hại đến vô số người dân ở thị trấn Tào Dương, bản thân lại phát tài, khiến cho nhiều người rơi vào cảnh tan cửa nát nhà. Giết người không cần dùng dao, chẳng qua là muốn bôi nhọ tập đoàn Nhân Hòa, sau đó lại tiến thêm một bước bôi nhọ danh tiếng của tôi, định kéo tôi xuống khỏi vị trí Trung Hải Vương sao?"
"Thậm chí các ông còn đợi tôi xuống đao giết người hàng loạt, sau đó biến tôi thành kẻ thù của cả Trung Hải phải không?"
Lăng Khôi nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Không sai, tôi sắp xuống đao giết người hàng loạt đây. Tất cả những kẻ gây chuyện đều phải chết. Ông cho rằng các ông có đủ khả năng để làm lung lay địa vị của tôi ư? Vậy cứ nhìn mà xem”.
Tạ Ưng hít sâu một hơi: "Lăng Khôi, cậu quả không tồi, tôi đã xem thường cậu rồi. Cậu đánh bại Lam Ngạo Thiên để lên làm Vương. Dù rất mạnh, nhưng cậu cũng chỉ là một tên lỗ mãng mà thôi. Hôm nay cậu ra tay giết người hàng loạt ở đây thì cậu cứ đợi mà trở thành kẻ thù chung của cả Trung Hải đi. Cậu cách cái chết không còn xa đâu”.
Lăng Khôi lạnh lùng nói: "Đứng sau lưng ông và Cửu gia không ai khác chính là nhà họ Bạch ở Càn Châu, Giang Bắc. Nếu tôi đoán không nhầm, tông sư võ thuật nhà họ Bạch đã tiến vào địa phận của Trung Hải. Bọn họ sẽ liên hệ với Diệp Vân Phong để triệu tập hội nghị ba thế lực, công khai hạ bệ tôi, ép tôi phải thoái vị”.
Tạ Ưng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lăng Khôi lại biết được thân phận của mình.
Có điều, Tạ Ưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cho dù cậu biết được thân phận của tôi thì sao chứ? Đã không thể thay đổi kết cục được nữa. Lăng Khôi, rất nhiều chuyện không phải cứ dựa vào tinh thần nhiệt huyết là được. Ngay từ thời khắc cậu xuống đao giết người ở đây thì cậu đã thua rồi”.
Lăng Khôi bật cười, cười điên cuồng: "Vậy để tôi xem xem, Lăng Khôi tôi có thể dựa vào thực lực của bản thân đè bẹp cả cái Càn Châu, Giang Bắc hay không. Có điều, ông cũng không biết thể biết được kết quả đâu”.
Nói xong Lăng Khôi giơ khẩu súng trong tay lên, ngắm chuẩn đầu của Tạ Ưng.
Tạ Ưng kinh sợ: "Lăng Khôi, sau lưng tôi là Bạch Kim Thu, là tông sư võ thuật. Ông ấy đã tới Trung Hải rồi. Nếu cậu dám giết tôi thì đã hoàn toàn chọc giận cả Càn Châu, Giang Bắc. Như vậy cậu sẽ chết nhanh hơn thôi. Cậu bỏ qua cho tôi, nhận sai với người đứng đầu Càn Châu, Giang Bắc, chúng tôi còn có thể tha cho cậu một con đường sống”.
"Không cần thiết, người đắc tội với tôi đều phải chết. Ông chết rồi tôi sẽ tới Càn Châu, Giang Bắc hỏi tội tiếp”.
Vừa dứt lời, Lăng Khôi quay đầu nhìn bà cụ Tô: "Liễu Oanh, không phải vừa nãy bà công khai đứng về phía Tạ Ưng sao? Không phải bà chuẩn bị theo Tạ Ưng phản đối Mã Đằng, phản đối tôi à? Bà nói xem tôi có dám giết ông ta không?"
Bà cụ Tô bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
Trước đó, bà ta còn dương dương tự đắc rằng bản thân bám được vào hội trưởng Tạ thì có thể không còn lo lắng gì. Sau này còn được trở thành phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải.
Nhưng giờ phút này, bà lại vô cùng sợ hãi.
Lăng Khôi dám giết Tạ Ưng không?
Chắc không dám đâu nhỉ?
Bà cụ Tô ép bản thân trấn tĩnh lại, mở miệng nói: "Lăng Khôi, cậu đừng đùa nữa. Tạ Ưng là phó hội trưởng thường vụ. Phía sau còn có người ở Càn Châu, Giang Bắc chống lưng, ai lại ngu ngốc đến nỗi giết Tạ Ưng để đắc tội với Càn Châu, Giang Bắc chứ”.
Lời của bà ta còn chưa nói xong, Lăng Khôi đã nổ súng.
"Pằng!"
Tạ Ưng đầu rơi máu chảy, chết ngay lập tức.
Tạ Ưng đến lúc chết vẫn không tin Lăng Khôi có gan dám ra tay với mình.
Bà cụ Tô càng thêm chấn động, vô cùng sợ hãi.
Một giây trước, bà ta còn cho rằng Lăng Khôi sẽ không ngu ngốc tới mức đắc tội với người ở Càn Châu, Giang Bắc.
Kết quả còn chưa kịp nói xong thì Tạ Ưng đã chết rồi.
"Thật ra ông ta rất đáng chết. Gây nên dịch bệnh lớn như vậy, bao nhiêu người nhà tan cửa nát, bao nhiêu nhân viên y tế trọng thương bất tỉnh. Tôi giết ông ta chẳng khác gì giết một con kiến”, nụ cười trên mặt Lăng Khôi vô cùng xán lạn.
Xán lạn đến nỗi khiến bà cụ Tô cảm thấy như nhìn thấy ma quỷ.
Lăng Khôi cười nói tiếp: “Liễu Oanh, tôi còn có thể giết nhiều người hơn nữa, bà tin không?”
Sau đó, Lăng Khôi bắn liên tiếp vào những người bên cạnh Tạ Ưng.
Mỗi người một phát.
Mỗi phát một mạng.
Mấy người này đều là đám đàn em thân cận đi theo Cửu gia và Tạ Ưng.
Đều là những kẻ trực tiếp gây ra chuyện lần này.
Tội đáng muôn chết!
Bắn hết đạn, Lăng Khôi vứt súng đi, cầm một con dao găm.
Lưỡi dao lướt qua yết hầu.
Một dao lấy đi một mạng người
Mười mấy tên đàn em của Mã Đằng đều chết hết.
Đầu người lăn lóc.
Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Bà cụ Tô sống đến tuổi này cũng chưa từng thấy tên giết người nào đáng sợ như vậy.
Lăng Khôi còn là con người sao?
Quá đáng sợ.
"Trung Hải Vương, xin lỗi, tôi bị Cửu gia uy hiếp mới phải bán mạng cho ông ta. Mặc dù tôi cũng tham gia vào chuyện lần này nhưng tôi vô cùng hối hận, mong cậu cho tôi một con đường sống!"
"Trung Hải Vương là người nhân từ, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi không muốn chết”.
Mười mấy người khác đồng loạt quỳ xuống đất, kêu lớn cầu xin tha mạng.
"Bây giờ các các người cũng biết xin tha mạng sao? Trước đây lúc các người kích động dân chúng tới giết hại vợ của tôi sao không biết nhân từ? Sao không biết cho Duệ Hân của tôi một con đường sống?", Lăng Khôi lạnh lùng thốt lên từng chữ, từng bước tiến về phía trước.
Mấy chục người, đều bị giết sạch.
Hiện trường, ngổn ngang hơn ba mươi cái xác.
Máu chảy thành sông.
Giết xong mấy kẻ này, Lăng Khôi mới thở phào một hơi, sau đó từng bước tiến đến trước mặt bà cụ Tô, từ trên cao nhìn xuống bà ta: "Liễu Oanh, mặc dù bà không trực tiếp tham gia vào chuyện lần này nhưng bà thật sự là một kẻ tội đồ lòng dạ độc ác. Tôi đã cho bà cơ hội cuối cùng, nhưng bà lại ngạo mạn từ chối. Trong mắt bà thì Lăng Khôi tôi thật sự dễ chọc vào vậy ư?"
"Bịch!"
Con dao găm trên tay Lăng Khôi cắm mạnh xuống mặt bàn bên cạnh bà cụ Tô.
Máu tươi trên lưỡi dao vẫn đang nhỏ xuống từng giọt.
Lăng Khôi từng câu từng chữ hỏi: "Bà cho rằng tôi thật sự không dám giết bà sao?"
Chương 328: Ăn hộp cơm bố thí
Bà cho rằng tôi thật sự không dám giết bà sao?
Câu này nói ra từ miệng của Lăng Khôi, khiến toàn bộ người nhà họ Tô đều kinh hồn bạt vía.
Ở hiện trường đều là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô, hoặc là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tô Thị. Những lãnh đạo cấp cao này đều là người của xã hội phàm tục, bọn họ đã gặp cảnh tượng đáng sợ này lúc nào đâu chứ?
Lăng Khôi đúng là ác ma.
Đám người Tô Thần, Tô Toàn, bà cụ Tô, Tô Mộng Như bị dọa đến mức mồ hôi ướt hết quần áo, tay chân run rẩy, cũng không dám thở mạnh.
“Xin, xin lỗi Lăng Khôi”, bà cụ Tô cắn răng nói.
Bà ta đã hoàn toàn bị sự sợ hãi chi phối.
Ngay cả người đáng sợ như Cửu gia và Tạ Ưng cũng bị Lăng Khôi giết chết trong nháy mắt.
Còn giết trước mặt mọi người.
Quả thật là đã dọa bà cụ Tô sợ chết khiếp.
Lăng Khôi sẽ giết bà ta thật đấy, không đùa được đâu.
“Ha ha”.
Lăng Khôi bật cười, sau đó cúi người nhặt hộp cơm dưới đất lên.
Vừa nãy Tô Thần một mực khẳng định Lăng Khôi đến để xin ăn, do đó hắn bảo người lấy cơm và đồ ăn bỏ vào trong hộp, sau đó nhổ nước bọt vào, cuối cùng ném dưới chân Lăng Khôi.
Đó là sự sỉ nhục đối với Lăng Khôi.
Nhưng lúc này, Lăng Khôi lại nhặt hộp cơm lên, lấy tay cẩn thận phủi bụi bám phía trên.
Mở hộp cơm ra, cầm đũa lên.
Lăng Khôi ngồi ở vị trí, cúi đầu cầm đũa ăn cơm.
Hả?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Lăng Khôi muốn làm gì đây?
Cơm này ăn được sao?
Lăng Khôi lại gắp một đũa cơm cho vào miệng, nhai cẩn thận: “Tô Thần, Liễu Oanh, Tô Toàn, các người từng đến thị trấn Tào Dương chưa?”
“Ở đó có bảy mươi nghìn người mắc bệnh nặng, còn về bệnh gì thì các người rất rõ. Loại bệnh này truyền nhiễm rất mạnh, một khi nhiễm bệnh sẽ bị người khác coi như khác loài, trở nên cô độc, bị người khác ghét bỏ, ngay cả bạn bè thân thiết cũng sẽ coi họ như kẻ lạc loài”.
Lăng Khôi cúi đầu ăn cơm, giọng nói trầm thấp.
“Loại thuốc mà sau khi Cửu Gia thay đổi, uống vào có thể kéo dài sinh mạng, nhưng không cách nào trị tận gốc, buộc phải uống liên tục, nếu không thì sẽ chết. Thuốc của Cửu gia bán vô cùng đắt, giá vốn mấy chục tệ, bán ra với giá mấy chục nghìn tệ!”
“Bảy mươi nghìn gia đình, táng gia bại sản. Bảy mươi nghìn gia đình, vợ con ly tán”.
“Bọn họ không ăn nổi cơm, có người đi nhặt mót, có người ăn xin, có người đi trộm, có người đi cướp, chính là vì ăn một miếng cơm”.
“Mà tất cả những chuyện này đều là bọn Cửu gia làm ra. Bọn họ mua máu, cho vi khuẩn lên mũi kim”.
“Bọn họ đáng chết, chết một vạn lần cũng không đủ đền tội”.
Lăng Khôi nuốt một miếng cơm, lại ăn thêm một miếng nữa, nhai cẩn thận: “Bây giờ tôi có thể ngồi đây ăn cơm, đã rất hạnh phúc rồi. Vừa nãy tôi đến thị trấn Tào Dương, tôi đã thấy rất nhiều đứa trẻ bị người nhà ruồng bỏ, lưu lạc đầu đường xó chợ, bụng ăn không no, áo mặc không đủ che thân. Bọn họ vì cướp một cái bánh bao, có thể đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Các người biết anh Đầu Trọc với tên khỉ gầy đã làm gì ở đó không?”
“Bọn họ cầm bánh bao đi lại trên đường, phụ nữ muốn ăn một cái bánh bao thì phải bán rẻ thân xác của mình. Người già muốn ăn một cái bánh bao thì phải quỳ xuống dập đầu, sau đó bọn chúng ném bánh bao xuống đất, giẫm mấy cái, rồi người già mới nhặt lên ăn”.
“Cảnh tượng đó, các người đã từng thấy chưa? Chưa từng. Các người có hiểu không? Không hiểu! Bởi vì nhà họ Tô các người chính là kẻ đầu sỏ gián tiếp. Mỗi đồng tiền nhà họ Tô các người kiếm đều là mạng sống của những người này, mỗi đồng tiền của nhà họ Tô các người đều chứa đầy tội ác và bẩn thỉu! Mỗi một người ở nhà họ Tô các người, đều rất dơ bẩn”.
“Tiền như vậy, tạo dựng vinh quang của nhà họ Tô các người, khiến các người trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Các người ở đây múa hát tưng bừng, một người làm quan cả họ được nhờ. Nhưng trong mắt tôi nhìn thấy được, thứ nhà họ Tô các người có được không phải vinh quang, mà là bỉ ổi. Thật sự, tôi rất xem thường các người!”
Lăng Khôi ăn một miếng cơm to.
Ăn cứ ăn, mắt đã ửng đỏ.
“Ban đầu Duệ Hân biết bệnh dịch ở thị trấn Tào Dương nên đích thân đến khảo sát, bảo Ngô Giai Giai đưa hai trăm nhân viên y tế vào thị trấn Tào Dương, xây dựng nơi chữa trị tạm thời, nhận chữa một nghìn người mắc bệnh. Kết quả Cửu gia xúi giục những người bệnh khác ra gây sự, mấy nghìn người ở nơi điều trị đánh đập đốt cướp, hơn một trăm nhân viên y tế bị thương nặng”.
“Sau khi biết được tình hình, Duệ Hân không những không sợ, lại càng không tức giận, mà tiếp tục đích thân đưa đội y tế lớn hơn vào thị trấn Tào Dương, chữa trị miễn bị cho người bệnh, kết quả lại bị Cửu gia xúi giục người bệnh khác đi gây chuyện, đầu Duệ Hân bị đánh vỡ, cấp cứu không hiệu quả. Hơn hai trăm nhân viên y tế bị thương nặng”.
“Bọn họ, thiên sứ áo trắng, là thiên sứ đẹp nhất trên thế giới này, là chiến sĩ dũng cảm nhất thế giới này. Mà nhà họ Tô các người lại phát tài trong lúc đại nạn, tất cả người nhà họ Tô gộp lại, cũng không bằng Duệ Hân”.
“Duệ Hân là thiên sứ xinh đẹp, còn nhà họ Tô các người là ác ma không tim không phổi”.
“...”
Lăng Khôi cúi đầu, lại ăn thêm một miếng: “Nhà họ Tô đáng chết”.
“Lăng Khôi, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết sai rồi. Nhà họ Tô không nên kiếm loại tiền này, chúng tôi nên nhân từ hơn!”, bà cụ Tô cúi đầu, bộ dạng đầy vẻ sám hối.
“Không, bà hoàn toàn không hề biết sai. Tôi từng cho nhà họ Tô các người vô số cơ hội, nhưng các người đều không biết trân trọng. Các người ngạo mạn, các người không tim không phổi, suy nghĩ của các người là người không vì mình trời tru đất diệt”, Lăng Khôi tiếp tục ăn cơm, chậm rãi nói: “Sau khi ông cụ Tô mất, quyền hành của nhà họ Tô đều giao cho Liễu Oanh bà, vốn dĩ bà có cơ hội khiến nhà họ Tô đi theo hướng tốt hơn. Nhưng bà lại không, từ đầu đến cuối bà xem thường Duệ Hân, cho rằng Duệ Hân là con riêng. Bà dùng trăm phương ngàn kế tranh giành với Duệ Hân. Cho dù Duệ Hân làm xuất sắc cỡ nào, từ đầu đến cuối ba đều tước đoạt công lao của cô ấy, khiến cô ấy trở thành người làm thay mọi việc cho Tô Thần”.
“Tô Duệ Hân thật là ngốc, tìm đủ mọi cách cố gắng làm việc, muốn lấy lòng các người, có được sự chấp nhận của các người. Đây là tâm nguyện nhiều năm nay của cô ấy, chỉ tiếc là Liễu Oanh bà hoàn toàn không coi cố gắng của Duệ Hân ra gì. Bà, đã phụ lòng cô ấy”.
“Nếu nhà họ Tô các người lương thiện hơn thì sẽ không đi đến bước ngày hôm nay. Vừa nãy, tôi còn cho các người cơ hội cuối cùng, nhưng Liễu Oanh bà cứ khăng khăng bảo Tạ Ưng đến giết tôi. Ngay cả người nhà của mình cũng giết, thật độc ác”.
Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Lăng Khôi đứng dậy, xoay đầu sang nhìn Tô Thần: “Cơm anh lấy cho tôi, cũng không tệ, thật sự rất ngon”.
Tô Thần sợ đến mức hồn vía lên mây, quỳ phịch xuống đất: “Lăng Khôi, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên như vậy với cậu. Xin cậu tha cho tôi”.
Lăng Khôi mỉm cười: “Anh là đứa con cưng của nhà họ Tô, là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị. Trước đây chẳng phải chưa từng xem tôi và Duệ Hân ra gì sao? Đang yên lành anh quỳ xuống làm gì? Tiếp tục giả vờ, tiếp tục trách mắng tôi, khinh thường tôi đi”.
Tô Thần cắn răng: “Tôi không dám”.
“Ha ha ha, anh có gì mà không dám chứ? Đã nói là tôi đến lấy lòng, ngay cả cơm cũng lấy cho tôi rồi, tôi cũng ăn cơm anh bố thí cho tôi rồi mà. Tôi chỉ là một kẻ ăn mày thôi, anh đừng quỳ, đứng lên giả vờ đi”, đột nhiên Lăng Khôi bật cười ha hả.
Tô Thần càng thêm hoảng sợ: “Lăng Khôi đừng như vậy. Tôi nhát gan, tôi sợ. Xin cậu nể tình đều là người nhà họ Tô, tha cho tôi đi”.
Chương 329: Tù chung thân
“Lúc trước Duệ Hân đến hỏi mua thuốc y học thảo dược và hệ thống chữa bệnh liên quan của nhà họ Tô để hỗ trợ cho tình hình dịch bệnh tại thị trấn Tào Dương, không phải Tô Thần anh từ chối rất hùng hồn sao? Bây giờ lên mặt tiếp đi nào!”, nụ cười trên môi Lăng Khôi càng lúc càng quái dị.
“Lăng Khôi đừng dọa tôi nữa! Tôi sai rồi, lúc trước tôi ngông cuồng ngạo mạn, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cậu đừng so đo với tôi!”, Tô Thần sợ đến mức dập đầu liên tục.
Lăng Khôi cầm chai rượu trên bàn lên, là loại rượu Lafite.
“Anh vừa nói, rượu của nhà họ Tô các người rất đắt, tôi không có tư cách uống đúng không?”, Lăng Khôi mở chai rượu, ngẩng đầu đổ từng ngụm rượu một vào miệng.
Người nhà họ Tô đều đáng chết.
Lăng Khôi muốn giết hết.
Nhưng nếu giết người nhà họ Tô thì Tô Duệ Hân sẽ nghĩ thế nào?
Cuộc sống sau này, anh phải đối mặt với Tô Duệ Hân ra sao?
Thật đáng căm hận!
Lăng Khôi uống hết hơn nửa chai, lúc này mới đặt chai rượu xuống.
Bà cụ Tô, Tô Toàn, Tô Thần, toàn bộ người của nhà họ Tô đều quỳ xuống đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Lăng Khôi chỉ cảm thấy trong lòng có một đám lửa đang cháy hừng hực. Đến bây giờ, Tô Duệ Hân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Lăng Khôi vô cùng buồn phiền.
“Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện cùng nhà họ Tô các người. Tôi cũng không rảnh mà nói nhảm nhiều đến vậy. Cứ thế đi!”
Lăng Khôi đứng lên, tựa như đã hạ quyết tâm: “Mã Đằng!”
Mã Đằng lập tức đứng dậy, cung kính thưa: “Có mặt!”
Lăng Khôi nói: “Nhà họ Tô nối giáo cho giặc, lợi dụng dịch bệnh để kiếm tiền, mất hết y đức. Thu hồi và hủy bỏ toàn bộ bằng cấp, giấy phép liên quan đến y tế của nhà họ Tô. Tất cả lãnh đạo có tham gia vào vụ việc của thị trấn Tào Dương đều bị xử phạt. Tất cả nhân viên có tham gia vào vụ việc của thị trấn Tào Dương đều bị thu hồi giấy phép hành nghề, xử phạt. Bồi thường, phải bồi đến táng gia bại sản mới được! Tất cả tài sản của tập đoàn Tô Thị đều nộp hết vào Công đoàn Trung Hải. Kể từ bây giờ, ở Trung Hải này, không còn tập đoàn Tô Thị nữa!”
“Không những thu hồi tất cả tài sản của nhà họ Tô, mà kể cả tài sản của tất cả thành viên cũng phải tịch thu toàn bộ! Còn phải trả một khoản bồi thường kếch xù, mỗi gia đình đều phải bồi thường hết toàn bộ tài sản! Những tài sản này sẽ dùng vào việc cứu trợ các gia đình bệnh nhân ở vùng lân cận thị trấn Tào Dương”.
Lăng Khôi ra quyết định.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ!”
Mã Đằng hết sức phấn khích.
Kết cục chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng tới.
Dù hôm nay Lăng Khôi giết mấy chục người ở đây thì cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến những người vô tội ở thị trấn Tào Dương.
“Lăng Khôi, cậu không thế làm như vậy! Cậu là người nhà họ Tô mà! Cậu làm thế, Tô Duệ Hân dưới suối vàng sẽ không tha thứ cho cậu!”, bà cụ Tô đứt từng khúc ruột khẩn cầu.
Lăng Khôi không thèm để ý đến bà ta, tiếp tục gọi: “Trương Thượng Thanh!”
“Vâng!”
Trương Thượng Thanh bước lên một bước, cung kính đáp.
Lăng Khôi nói: “Hễ người nhà họ Tô tham gia vào sự việc thị trấn Tào Dương lần này, đều tống vào tù chung thân! Đày Liễu Oanh, Tô Thần, Tô Toàn vào nhà tù, suốt đời không thể ra khỏi đó, bất kể là ai cũng không được thăm hỏi!”
Trương Thượng Thanh đáp: “Vâng!”
Đám người nhà họ Tô ngã gục dưới đất.
Nhà họ Tô không còn nữa rồi!
Tất cả những người nhà họ Tô tham gia vào vụ việc lần này không những táng gia bại sản mà còn phải đối mặt với sự trừng phạt bị giam giữ suốt đời.
“Lăng Khôi, tôi là bà của cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy! Nhà họ Tô là tâm huyết cả đời của ông cụ Tô, cậu làm thế là đồ lòng lang dạ sói!”, bà cụ Tô gào thét.
Bốp!
Lăng Khôi giáng lên mặt bà cụ Tô một cái tát.
Bà cụ Tô bị đánh hộc máu, ngã nhào xuống đất.
“Bà già yêu ma quỷ quái, câm miệng!”, Lăng Khôi lạnh lùng nói. “Bà hãy mừng là Duệ Hân vẫn chưa chết đi. Nếu Duệ Hân chết, tôi sẽ giết sạch cả nhà họ Tô các người!”
Bỏ lại những lời này, Lăng Khôi xoay người rời đi.
“Lăng Khôi, nhà họ Tô của tôi cứ thế mà lụn bại ư?”, bà cụ Tô lớn tiếng gào thét: “Không! Không! Tôi dành cả đời mình để đưa nhà họ Tô lên đỉnh cao vinh quang nhất, sao có thể nói tàn là tàn được chứ?”
Bà cụ Tô nằm sấp xuống đất khóc lóc, hộc máu liên tục.
Bà ta muốn thay đổi kết cục nhưng không thể làm gì được nữa.
Quân hộ vệ canh giữ xung quanh đã bắt đầu bắt người, mấy chục người là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô đều bị quân hộ vệ bắt đi hết.
Bọn họ phản kháng lại, kết quả là bị quân hộ vệ điên cuồng đánh dữ dội, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, bị quân hộ vệ đưa đi.
Bà cụ Tô cũng bị quân lính áp giải.
“Bà nội!”
Tô Thần đứt ruột đứt gan gào lên cũng bị quân lính bắt đi.
Tề Hành, Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Trương Uy và Dương Vy cũng thầm run rẩy.
Bọn họ có suy đi tính lại đến thế nào cũng không ngờ rằng Lăng Khôi lại bạo lực như vậy.
Công khai giết người, máu chảy thành sông.
Tạ Ưng, Cửu gia bị chém chết tại chỗ.
Bọn họ vốn bị Tạ Ưng chèn ép, không cách nào xoay sở nên không thể không đến nơi này để tăng thêm thanh thế cho Tạ Ưng. Giờ phút này nghĩ lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, may là Lăng Khôi không ra tay với bọn họ.
Mọi người vội vàng xuống lầu, lúc vừa ra đến cửa khách sạn, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Đám người bà cụ Tô, Tô Thần, Tô Toàn trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy mười mấy chiếc xe vận tải và xe bọc thép đậu ngay trước cửa.
Hai bên đường bị các chiến sĩ quân hộ vệ mặc đồ rằn ri phong tỏa lối đi.
Quân đoàn trùng trùng điệp điệp, kéo dài không dứt.
Binh hùng tướng mạnh, sĩ khí dâng cao.
Lúc này, bà cụ Tô mới thật sự nhìn thấy rõ địa vị của Trung Hải Vương.
Hóa ra, số binh lính vừa đi vào khách sạn Dorsett chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thôi.
Mà số quân lính đứng canh ở cửa khách sạn cộng lại, khoảng chừng hơn ngàn người.
Vãi!
Cả người bà cụ Tô run rẩy, đây là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào chứ?
Hóa ra, trước mặt Lăng Khôi, nhà họ Tô chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé đáng thương.
Từ lúc bắt đầu, nhà họ Tô trong mắt Lăng Khôi hệt như một trò hề. Lăng Khôi dùng thân phận cậu Lăng giúp đỡ Tô Duệ Hân hết lần này đến lần khác, nhà họ Tô lại năm lần bảy lượt tìm cách đối phó Tô Duệ Hân. Lăng Khôi lần lượt cho nhà họ Tô cơ hội nhưng nhà họ Tô chưa bao giờ quý trọng.
Bây giờ nhà họ Tô lại gây ra họa lớn.
Trước khi bước lên xe, bà cụ Tô khóc ròng: “Liễu Oanh tôi là tội nhân của nhà họ Tô!”
Tô Thần cũng bị áp giải lên xe, hắn vùng vẫy trước cửa xe, khóc lóc tỉ tê: “Lăng Khôi, cậu cũng từng là người nhà họ Tô, mà không thể cho chúng tôi thêm một cơ hội ư? Tôi biết sai rồi, vẫn chưa được sao?”
Nhưng tiếng thét gào của hắn cũng không còn ai nghe được nữa.
Thường ngày, Tô Thần luôn tỏ ra cao ngạo, ỷ vào thân phận là người quản lý của nhà họ Tô mà chưa bao giờ coi Lăng Khôi ra gì.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng ý thức được, trước mặt Lăng Khôi, bản thân mình chẳng bằng một cọng lông chân.
Người ta đã là Trung Hải Vương rồi.
Sao hắn so sánh được chứ?
“Tô Ba, cháu mau đi xin Lăng Khôi tha thứ. Cháu là hy vọng của nhà họ Tô chúng ta, trên dưới nhà họ Tô đều trông cậy vào cháu!”, dường như bà cụ Tô nghĩ ra điều gì đó, nói lớn về phía Tô Ba.
Từ đầu tới cuối, không ai làm gì với Tô Ba.
Dù là Trương Thượng Thanh hay Lăng Khôi cũng không xuống tay với Tô Ba.
Tô Ba là người may mắn duy nhất thoát khỏi đại nạn của nhà họ Tô.
Tô Thần cũng chợt tỉnh ngộ: “Tô Ba, ngay từ đầu cậu đã biết Lăng Khôi chính là anh Lăng phải không? Cho nên cậu mới dùng trăm phương ngàn kế để ở bên cạnh Lăng Khôi. Cậu làm đúng lắm! Cậu có quan hệ tốt với Lăng Khôi và Tô Duệ Hân, bây giờ cậu đi xin tha thứ, có lẽ nhà họ Tô chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Chương 330: Hôm nay sẽ là ngày chết của cậu
Thậm chí Tô Toàn cũng quỳ xuống van xin: “Tiểu Ba, vừa nãy là bố không tốt. Bố không nên đánh con, con làm rất đúng, bây giờ xin con hãy cứu nhà họ Tô đi”.
Tô Ba lắc đầu, mặt đầy nước mắt: “Bà nội, bố, vô ích thôi. Lăng Khôi đã cho nhà họ Tô cơ hội cuối cùng, lúc con vừa đến đã nghĩ đủ mọi cách muốn ngăn cản mọi người ra tay với Lăng Khôi, nhưng mọi người quá ngạo mạn, quá vô tình. Bây giờ người nhà họ Tô không ai phải chết là Lăng Khôi đã nhân từ lắm rồi. Lúc này mọi người vẫn chưa hiểu rõ, tội ác mà mọi người đã phạm phải ở thị trấn Tào Dương sao? Mọi người nên cảm kích Lăng Khôi đi”.
Tô Toàn cắn răng nói: “Tiểu Ba à, lẽ nào con không cần nhà họ Tô chúng ta nữa sao?”
“Là nhà họ Tô mọi người không cần con, vừa nãy bố còn tát vào mặt con, nói không có đứa con trai như con. Con rất thất vọng về nhà họ Tô, con cũng xem thường mọi người. Xin lỗi, con sẽ không đi cầu xin đâu”, thái độ của Tô Ba rất kiên quyết: “Mặc dù mọi người là người thân của con, nhưng mọi người quá hung ác. Con từng đến thị trấn Tào Dương, lần đầu tiên là đi theo Tô Duệ Hân. Những chuyện Lăng Khôi vừa nói, con cũng từng tận mắt chứng kiến, người nhà họ Tô căn bản không xứng làm người, đây là hình phạt mọi người phải chịu. Cho dù con là Lăng Khôi, con cũng sẽ không tha cho mọi người”.
Nói xong, Tô Ba bỏ đi luôn.
Chuyện nên làm Tô Ba cũng đã làm rồi.
Đám người nhà họ Tô điên cuồng gào thét, khóc lóc.
Sau đó bọn họ bước lên xe, rồi bị áp giải đi.
Lăng Khôi ngồi trên xe, qua cửa sổ nhìn người nhà họ Tô ở bên ngoài vùng vẫy.
Tô Ba kéo cửa xe, ngồi bên cạnh Lăng Khôi, sắc mặt khó xử, mắt cũng đã ửng đỏ.
Lăng Khôi giơ tay vỗ vai Tô Ba: “Tô Ba, thời gian hơn nửa năm này anh đã trưởng thành rất nhiều, những lời vừa nãy anh nói rất hay. Hang sói này của nhà họ Tô, bồi dưỡng được người như anh và Duệ Hân là vô cùng may mắn”.
Tô Ba nói một cách cung kính: “Lần này nhà họ Tô có thể giữ lại mạng sống là phải cảm ơn sự nhân từ của anh, nếu không thì trên dưới nhà họ Tô đều chết chắc rồi”.
Lăng Khôi muốn nhân từ sao?
Không muốn.
Nhưng bây giờ Tô Duệ Hân sống chết chưa rõ, Lăng Khôi thật sự không nhẫn tâm.
“Duệ Hân cũng là người nhà họ Tô, hai lần cô ấy đến thị trấn Tào Dương, để tích đức cho nhà họ Tô”, Lăng Khôi dựa vào chỗ ngồi, hờ hững nói: “Đi thôi”.
Tô Ba nói: “Đi đâu?”
Lăng Khôi nói: “Thị trấn Tào Dương, quận Vọng Giang, xử lý hậu sự”.
Bảy mươi nghìn người bệnh của thị trấn Tào Dương đã khiến trật tự của cả quận Vọng Giang sắp sụp đổ, lòng người hoang mang lo sợ.
May mà Huyết Vũ dẫn sáu nghìn quân hộ vệ vào thị trấn Tào Dương, phong tỏa toàn bộ năm thị trấn xung quanh, cố gắng hết sức phong tỏa bảy mươi nghìn người bệnh.
Bây giờ chuyện Lăng Khôi phải làm là khống chế bảy mươi nghìn người bệnh, ngoài ra còn phải khống chế không để dịch bệnh lan rộng thêm.
Nếu muốn hoàn thành việc khống chế lớn như vậy trong thời gian ngắn nhất thì điều động lữ đoàn hộ vệ là điều cần thiết.
Chuyện của quận Vọng Giang, dễ xử lý không?
Rất khó xử lý.
Dựa theo tình báo của Huyết Vũ, bây giờ thế lực của Càn Châu, Giang Bắc đã can dự sâu vào quận Vọng Giang. Cửu gia cũng chỉ là một quân cờ ở quận Vọng Giang mà thôi.
Chính vì thế Lăng Khôi mới đích thân đến.
Đây là một trận đánh ác liệt.
Nếu nguồn gốc dịch bệnh lần này của quận Vọng Giang không cách nào xử lý thì cả quận Vọng Giang sẽ xong đời.
Nếu dịch bệnh tiếp tục lan rộng, thậm chí sẽ dẫn đến việc cả Trung Hải đều rơi vào tai họa ngập đầu.
Theo chuẩn đoán thì đã bảy mươi nghìn người mắc bệnh, một khi tiếp tục lan rộng.
Hậu quả không thể tưởng tượng.
Phủ Vân Phong.
Trong phòng đọc sách, biệt thự của Diệp Vân Phong.
Bạch Kim Thu và Diệp Vân Phong ngồi hai bên bàn cờ, lặng lẽ chơi cờ.
Cờ vây, nửa bên trắng nửa bên đen.
Chưa phân biệt thắng thua.
Bạch Kim Thu rút tay lại, mỉm cười: “Tài đánh cờ của ông Diệp ngày càng giỏi. Ván này hòa nhau”.
“Tài đánh cờ của ông Bạch cũng rất cao siêu”, sắc mặt của Diệp Vân Phong ngày càng hồng hào, tinh thần phấn chấn, hơi thở trên người cũng mạnh hơn trước đây. Bởi vì ông ta có được cuốn Xích Dương Cửu Thiên do Lăng Khôi chú giải, khoảng thời gian gần đây, Diệp Vân Phong tu hành Xích Dương Cửu Thiên có tiến bộ rất lớn, tự cho rằng sức mạnh đã tiến thêm một bước, nên chẳng coi Lăng Khôi ra gì.
Bạch Kim Thu nói: “Quả nhiên Lăng Khôi đã bị lừa, cậu ta tàn sát ở khách sạn Dorsett, Cửu gia, Tạ Ưng, Đầu Trọc, khỉ gầy toàn bộ đều bị giết, ngoài ra còn giết ba mươi người liên quan. Quan trọng hơn là Lăng Khôi còn thẳng tay hủy diệt tập đoàn Tô Thị, khiến hơn một trăm người nhà họ Tô vào tù. Cuối cùng cậu ta cũng thổi lên tiếng kèn báo hiệu đi về con đường chết”.
Diệp Vân Phong nói: “Một người rơi vào điên loạn thì khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện không có não. Có vẻ như cậu ta ở khách sạn Dorsett rất hung hãn, lại không biết rằng như thế đã khiến bản thân tự rơi vào đường chết”.
Bạch Kim Thu nói: “Quan trọng hơn là Lăng Khôi đã dẫn quân hộ vệ Trung Hải vào thị trấn Tào Dương, điên cuồng bắt người bệnh, trước mắt đã bắt ba bốn mươi nghìn người. Cả cục diện của thị trấn Tào Dương đã sắp mất khống chế rồi, Lăng Khôi đã bị rất nhiều người chỉ trích, chửi rửa”.
Suy nghĩ của Bạch Kim Thu rất đơn giản, Lăng Khôi điều động lữ đoàn hộ vệ vào thị trấn Tào Dương, điều động bắt người.
Ý đã vô cùng rõ ràng, là sắp giết người tới nơi.
Giết người điên cuồng, không ngừng báo thù.
Ở khách sạn Dorsett, hành động hung tàn giết người không chớp mắt của Lăng Khôi đã khiến anh đi đến bước đường cùng. Nếu Lăng Khôi tiếp tục tàn sát ở thị trấn Tào Dương thì Lăng Khôi chết sẽ nhanh hơn.
Lăng Khôi dù cậu lợi hại thế nào đi chăng nữa, lẽ nào có thể chống lại sự trừng phạt của cả giới võ thuật Trung Hải sao? Có thể chống lại lời chửi rủa của mười ba triệu người Trung Hải ư?
Trời xanh có mắt, giết người phải đền mạng.
Cậu có lớn mạnh đi nữa cũng không thể chống lại lòng người.
Diệp Vân Phong nói: “Nếu Lăng Khôi ra tay giết người ở thị trấn Tào Dương thì mười ba triệu người Trung Hải đều sẽ đứng lên đối mặt với Lăng Khôi, thậm chí không cần chúng ta ra tay, cậu ta sẽ tự tìm được hơn mười nghìn kẻ địch cho mình”.
Bạch Kim Thu nói: “Lăng Khôi đã tàn sát ở khách sạn Dorsett, vậy thì cậu ta tàn sát ở thị trấn Tào Dương dường như là chuyện ván đã đóng thuyền”.
Diệp Vân Phong đứng dậy: “Tốt, tôi đã liên lạc xong cả rồi, cuộc họp ba thế lực có thể tổ chức bất cứ lúc nào, nếu Lăng Khôi đã tàn sát ở khách sạn Dorsett thì cuộc họp ba thế lực cứ quyết định vào hôm nay luôn đi”.
Bạch Kim Thu mỉm cười: “Rất tốt”.
“Tôi đi thay quần áo, sau đó đến đỉnh núi Tích Sơn tổ chức cuộc họp ba thế lực”, Diệp Vân Phong trở về phòng, thay áo choàng dài, còn Bạch Kim Thu đội nón rộng vành, che khuôn mặt.
“Ông Diệp, ông thấy tôi thế nào, giống thuộc hạ của ông không?”, Bạch Kim Thu nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Diệp Vân Phong cười đáp: “Giống, giống lắm”.
Bạch Kim Thu nói: “Vậy thì đi thôi”.
“Được, bây giờ đến đỉnh núi Tích Sơn. Hôm nay là lúc quần hùng chỉ trích Lăng Khôi, vị trí Trung Hải Vương của cậu ta cũng sắp chấm dứt rồi!”, trong con ngươi của Diệp Vân Phong, lộ ra nỗi căm hận sâu sắc.
Dựa theo kế hoạch, sau hôm nay Lăng Khôi sẽ bị vô số người chỉ trích đối nghịch, nhường lại vị trí Trung Hải Vương là chuyện chắc chắn, ngoài ra còn phải chết.
Mà bản thân Diệp Vân Phong sẽ lại một lần nữa ngồi lên vị trí Trung Hải Vương.
Hơn nữa từ nay về sau, cũng không còn ai có thể uy hiếp vị trí bá chủ của Diệp Vân Phong.
Lăng Khôi, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu.
Chương 331: Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu
Cuộc họp ba thế lực là cuộc họp của giới võ thuật cao cấp nhất Trung Hải.
Mỗi lần mở cuộc họp như vậy đều vì mục đích giải quyết các xung đột cấp cao nhất của Trung Hải.
Nói cách khác, sự tồn tại của cuộc họp ba thế lực chính là nền tảng của Trung Hải, có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn của Trung Hải. Mục đích ban đầu của việc thành lập là để ngăn chặn những bất ổn lớn ở Trung Hải.
Phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.
Bất kỳ bên nào trong ba thế lực đều có thể đề xuất triệu tập cuộc họp ba bên một cách hợp lý. Chỉ cần một bên nêu ra được lý do hợp lý, thì về nguyên tắc hai bên còn lại đều phải tham gia .
Trừ khi có một bên không ngại đi ngược lại với số đông, thì cũng có thể ngăn cản, nhưng chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt.
Đây là tiến trình của cuộc họp.
Lần cuối cùng triệu tập cuộc họp ba thế lực chính là ngày diễn ra sự kiện trọng đại khi Lăng Khôi trở thành Trung Hải Vương.
Lần đó, chính Lăng Khôi đã đề xuất triệu tập cuộc họp ba thế lực.
Lần này, cuộc họp được khởi xướng bởi phủ Vân Phong.
Bách Gia Quyền là bên đầu tiên tuyên bố sẵn sàng hỗ trợ việc triệu tập cuộc họp ba thế lực, thời gian triệu tập cuộc họp sẽ dựa theo yêu cầu của phủ Vân Phong.
Cuối cùng, chỉ có Tứ Phương Quán là chưa có bất kỳ phản hồi nào.
Cả giới võ thuật Trung Hải đều đang chờ câu trả lời của Cung Tường.
Lúc này, từ trên xuống dưới Tứ Phương Quán đều tập trung lại một chỗ, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Cung Tường.
Bắc Đường Mặc, Cung Lạc Hà đến phòng làm việc của Cung Tường.
Chỉ thấy Cung Tường đang ngồi bên bàn làm việc, uống trà cho đỡ buồn chán.
Bắc Đường Mặc trầm giọng nói: “Đại môn chủ, phủ Vân Phong đã khởi xướng cuộc họp ba thế lực, Bách Gia Quyền đã đồng ý tổ chức cuộc họp. Tứ Phương Quán chúng ta rốt cuộc có nên đồng ý hay không?”
Cung Lạc Hà nói: “Về nguyên tắc, chúng ta phải đồng ý triệu tập cuộc họp ba thế lực. Nhưng cuộc họp ba thế lực lần này rõ ràng là đang nhắm vào Lăng Khôi. Bọn họ làm rầm rộ như vậy, chỉ vì muốn vạch trần những việc làm xấu xa của Lăng Khôi tại cuộc họp ba thế lực, bọn họ muốn Lăng Khôi phải rơi xuống vực. Một khi Lăng Khôi mất đi vị trí Trung Hải Vương, kết cục của Tứ Phương Quán chúng ta sẽ vô cùng thê thảm”.
Trong ba thế lực, phủ Vân Phong và Lăng Khôi đang ở trong tình trạng nửa thù địch.
Còn Bách Gia Quyền vẫn luôn giữ thái độ trung lập, khách quan. Trước đây mọi người đều không để ý nhiều đến lập trường của Bách Gia Quyền, không ngờ bây giờ Bách Gia Quyền lại kiên quyết ủng hộ việc triệu tập cuộc họp ba thế lực như vậy. Điều này cho thấy lập trường của họ đã rất rõ ràng - muốn chống lại Lăng Khôi.
Bắc Đường Mặc nói: “Không ngờ lần này Bách Gia Quyền lại ủng hộ việc triệu tập cuộc họp ba thế lực một cách kiên quyết như vậy. Nếu hai bên đã ủng hộ việc triệu tập cuộc họp thì Tứ Phương Quán chúng ta sẽ rất bị động”.
Đâu chỉ có bị động, là đi vào cùng đường lối cụt luôn rồi.
Tứ Phương Quán có thể từ chối triệu tập cuộc họp này không?
Về lý thuyết thì hoàn toàn có thể, nhưng nếu làm như vậy, Tứ Phương Quán sẽ rơi vào tình thế kiến bò trên chảo nóng.
Nếu làm như vậy sẽ bị hàng ngàn người chỉ trỏ, hàng chục nghìn người chửi rủa. Thậm chí vô số người trong nội bộ Tứ Phương Quán cũng sẽ nhảy ra để phản đối quyết định của những người quyết sách.
Tranh chấp nội bộ và áp lực từ bên ngoài sẽ là tai họa ngập đầu đối với Tứ Phương Quán.
Cung Tường nói: “Mấy ngày trước, phủ Vân Phong đã đề nghị triệu tập cuộc họp ba thế lực, nhưng vẫn chưa xác định được thời gian. Tại sao phủ Vân Phong lại đột nhiên nóng lòng đến như vậy? Tại sao lại nhất định muốn tổ chức một cuộc họp ngay hôm nay?”
Cung Lạc Hà nói: “Con vừa nhận được tin, Lăng Khôi đưa một bộ phận lữ đoàn hộ vệ Trung Hải đến khách sạn Dorsett, giết Tạ Ưng và Cửu gia, sau đó còn giết hơn ba mươi đàn em dưới quyền của họ. Tất cả người nhà họ Tô đều đã vào tù, toàn bộ tài sản của nhà họ Tô đều bị tịch thu. Nhà họ Tô đã bị tiêu diệt”.
Sắc mặt Cung Tường trở nên u ám: “Vậy là rõ rồi. Phủ Vân Phong vẫn luôn chờ đợi Lăng Khôi ra tay giết người. Hôm nay vừa thấy Lăng Khôi giết người, vì vậy phủ Vân Phong liền muốn triệu tập cuộc họp ba thế lực. Đây rõ ràng là muốn dồn Lăng Khôi vào chỗ chết!”
Cung Lạc Hà và Bắc Đường Mặc đều biết rõ, trước đây phủ Vân Phong đã liên tục tranh cãi về những việc đúng sai của Lăng Khôi, nói Lăng Khôi đứng đằng sau giật dây, gây ra những việc làm xấu xa ở thị trấn Tào Dương, khiến cho tiếng xấu của Lăng Khôi lan truyền khắp chốn.
Nhưng rốt cuộc đây cũng chỉ là dư luận.
Không có bằng chứng xác thực để kết tội cho những việc làm xấu xa coi mạng người như cỏ rác của Lăng Khôi.
Bây giờ thì hay rồi, Lăng Khôi đã công khai giết hơn ba mươi người trong khách sạn Dorsett.
Như vậy còn chưa đủ à?
Chẳng phải đã có thể kết luận Lăng Khôi chính là một tên ác ôn hay sao?
Nhân cơ hội này triệu tập cuộc họp ba thế lực, đưa ra bằng chứng như núi, xem Lăng Khôi cậu biện luận thế nào được?
Không có cách nào để biện luận cả.
Chỉ có thể chờ chết.
Cung Lạc Hà nói: “Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Tứ Phương Quán từ lâu đã cùng chung lập trường với Lăng Khôi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Muốn vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi sao? Bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi.
Huống hồ, Cung Tường không hề có ý định vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi.
Cung Tường hỏi: “Bây giờ Lăng Khôi đang ở đâu?”
Bắc Đường Mặc nói: “Theo như tin tức thì Lăng Khôi đã dẫn theo lữ đoàn hộ vệ đến thị trấn Tào Dương. Trước đó, cậu ta đã bảo Huyết Vũ đưa sáu nghìn người của lữ đoàn hộ vệ vào thị trấn Tào Dương và bắt người bừa bãi. Nghe nói cậu ta đang tìm kiếm hung thủ thật sự đã giết hại Tô Duệ Hân. Hơn một nửa những người đã gây rối đều bị bắt. Khí thế hung hăng, mọi người đều nói Lăng Khôi tức giận điên cuồng đến mức muốn giết người hàng loạt ở thị trấn Tào Dương”.
Cung Lạc Hà nói: “Nếu Lăng Khôi thực sự tiếp tục giết người hàng loạt ở thị trấn Tào Dương thì anh ta sẽ thực sự trở thành kẻ thù chung của cả Trung Hải. Cho dù là xã hội bình thường hay là giới võ thuật, họ đều sẽ vùng lên để chống lại Lăng Khôi”.
Cung Lạc Hà rất lo lắng.
Cho dù Lăng Khôi anh có là Trung Hải Vương đi chăng nữa, thì anh cũng không thể chống lại mười ba triệu người của cả Trung Hải, cũng không thể chống lại toàn bộ giới võ thuật Trung Hải, không phải sao?
Tại khách sạn Dorsett, anh giết người hàng loạt, điên cuồng chém chết hơn ba mươi người.
Bây giờ anh dẫn toàn bộ lữ đoàn hộ vệ Trung Hải tiến vào thị trấn Tào Dương, anh muốn giết bao nhiêu người nữa mới có thể hả giận?
Ban đầu, những kẻ gây rối đã giết Tô Duệ Hân có đến mấy ngàn người.
Họ không chỉ là những người bình thường, mà còn là những người bệnh. Lẽ nào Lăng Khôi anh muốn giết sạch mấy ngàn người này hay sao?
Điều này thực sự sẽ khiến người dân phẫn nộ.
“Sự việc không hay rồi. Lần này Lăng Khôi thực sự sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu”, Cung Tường tỏ ra phiền muộn: “Nhưng có một điều mà tôi cảm thấy rất khó hiểu. Trước đây phủ Vân Phong đã bị Lăng Khôi chèn ép đến không thể ngóc đầu lên nổi, sao bây giờ còn dám gióng trống khua chiêng đứng ra phản đối Lăng Khôi như vậy?”
Đây cũng là thắc mắc của mọi người.
Điều này quá bất thường.
Cung Tường biết rõ nếu không làm rõ được kẻ đứng đằng sau chống lưng cho Diệp Vân Phong là ai, mà đã vội vàng đến đỉnh núi Tích Sơn để tổ chức cuộc họp ba thế lực, thì sẽ hỏng chuyện mất.
Một khi cuộc họp bắt đầu, Tứ Phương Quán sẽ không thể chống trả trước những lời chỉ trích của tất cả mọi người.
“Nếu tôi đoán không lầm, thì Diệp Vân Phong có lẽ đã tìm được người chống lưng. Từ hành động của Tạ Ưng và Cửu gia có thể thấy, bọn chúng là cùng một phe. Chẳng lẽ người chống lưng của Diệp Vân Phong chính là người ở Càn Châu, Giang Bắc?”, vẻ mặt Cung Tường tỏ ra ngờ vực: “Nếu là người ở Càn Châu, Giang Bắc, vậy thì không hay rồi”.
Bắc Đường Mặc nói: “Đúng vậy. Võ thuật ở Càn Châu, Giang Bắc quá hưng thịnh, thật sự mạnh hơn nhiều so với Trung Hải chúng ta. Chỉ cần một mình nhà họ Bạch thôi cũng đủ để chống lại toàn bộ giới võ thuật Trung Hải. Càng không cần phải nói đến các thế gia tông sư khác. Đã nhiều năm như vậy, nếu không phải đạo sĩ Trung Nguyên và những tiền bối của Càn Châu, Giang Bắc từng ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, thì Trung Hải chúng ta đã bị Càn Châu, Giang Bắc thôn tính từ lâu rồi”.
Khi nói câu này, sắc mặt Bắc Đường Mặc cũng tái nhợt.
Cung Tường nói: “Đúng vậy, nếu không có đạo sĩ Trung Nguyên bảo vệ Trung Hải, thì Trung Hải đã bị Càn Châu nuốt chửng từ lâu rồi. Bây giờ hiệp ước này cũng sắp hết hạn, Càn Châu không còn bị hạn chế nữa, vậy thì việc Càn Châu nhúng tay vào Trung Hải cũng là hợp tình hợp lý”.
Cung Lạc Hà nói: “Vậy chúng ta không còn cơ hội nữa rồi sao?”
Cung Tường lắc đầu: “Nếu như kẻ đứng đằng sau chống lưng cho Diệp Vân Phong là người ở Càn Châu, Giang Bắc, vậy thì lần này Trung Hải chúng ta coi như xong đời. Lăng Khôi chắc chắn sẽ chết”.
“Không thể nào? Thực lực của Lăng Khôi rất mạnh. Ngay cả Lam Ngạo Thiên cũng bị Lăng Khôi đánh bại. Lăng Khôi giờ đang trong trạng thái tốt như vậy, người ở Càn Châu chắc hẳn rất khó đối phó với anh ta chứ?”, Cung Lạc Hà không tin lắm.
Chương 332: Người nhà của Cửu gia
Cung Tường lắc đầu, nói một cách chắc chắn: "Không có tác dụng đâu. Lam Ngạo Thiên cũng chỉ có thể dương oai diễu võ ở trước mặt giới võ thuật Trung Hải của chúng ta thôi, ở bên Càn Châu, Giang Bắc thì Lam Ngạo Thiên cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới”.
Hả!
Cung Lạc Hà không nhịn được mà rùng mình: "Càn Châu Giang Bắc đáng sợ như vậy sao?"
Bắc Đường Mặc nói: "Hai mươi năm trước, trước khi Lam Ngạo Thiên tung hoành ở Trung Hải đã từng để ý tới Càn Châu, Giang Bắc, kết quả còn chưa vào được nhà họ Bạch được đã bị một thanh niên trẻ của nhà người ta đánh tới nôn ra máu ngay tại cổng. Trong lúc tuyệt vọng Lam Ngạo Thiên mới quay đầu lại đối phó với giới võ thuật Trung Hải”.
Cung Lạc Hà hoàn toàn kinh ngạc.
Cô ta sống ở Trung Hải hơn hai mươi năm, cho rằng giới võ thuật Trung Hải đã đủ lớn mạnh rồi, hoàn toàn không ngờ tới, Càn Châu Giang Bắc còn đáng sợ như vậy!
"Nếu Càn Châu Giang Bắc mạnh như vậy thì chúng ta xong đời rồi”, Cung Lạc Hà mất hết hy vọng.
Bắc Đường Mặc nói: "Vậy chúng ta cứ để thua như vậy sao? Nếu như chúng ta...”
Cung Tường lắc đầu: "Không có nếu như, Tứ Phương Quán chúng ta đã trói buộc cùng một chỗ với Lăng Khôi rồi. Nếu lần này Lăng Khôi không chống đỡ được thì chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt theo”.
Cung Lạc Hà cắn răng nói: "Vậy chúng ta không tham gia cuộc họp ba thế lực nữa, không để cho cuộc họp được diễn ra là được rồi phải không ạ?"
Cung Tường lắc đầu: "Vậy cũng không được. Bây giờ Lăng Khôi đã xuống đao giết người, sự việc vô cùng nghiêm trọng rồi, nếu chúng ta không tham gia sẽ bị người ta chỉ trích, dị nghị”.
Cung Lạc Hà đáp: "Dị nghị thì dị nghị, chỉ cần ngăn cản cuộc họp ba thế lực thì bọn họ không thể chĩa mũi nhọn vào Lăng Khôi được nữa”.
Cung Tường lắc đầu: "Đối với Lăng Khôi mà nói, cậu ấy cần một Tứ Phương Quán có uy tín, có quyền lên tiếng hơn. Nếu chúng ta tự đẩy bản thân vào con đường bị dư luận chỉ trích thì sẽ chẳng thể làm được gì cho Lăng Khôi nữa”.
Nói xong Cung Tường liền quyết định: "Cứ tham gia cuộc họp ba thế lực như thường. Ngoài ra, Lạc Hà, con lập tức đi thông báo cho Lăng Khôi, nói rõ tình hình với cậu ấy, hơn nữa chuyển tới cậu ấy một câu: Bố sẽ cố hết sức kéo dài thời gian”.
Sơn trang Vọng Giang, quận Vọng Giang.
Đây là vị trí đắc địa nhất quận Vọng Giang, cũng chính là sơn trang cao cấp nhất.
Nơi đây tượng trưng cho quyền lực tối cao của quận Vọng Giang.
Người của cả quận Vọng Giang, bất kể là tranh đoạt của xã hội trần tục hay là mâu thuẫn trong giới võ thuật giang hồ đều tới sơn trang Vọng Giang này để giải quyết.
Bình thường Cửu gia ở trong sơn trang này, nắm rõ mọi chuyện của quận Vọng Giang.
Cửu gia dám chủ động lên kế hoạch khiến cho bảy mươi ngàn người nhiễm bệnh, thì có thể tưởng tượng thủ đoạn điên cuồng tới mức nào?
Người như Cửu gia chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì.
Cửu gia đã như vậy rồi thì người nhà của ông ta sẽ thế nào?
Càng độc ác hơn!
Bố và con trai của Cửu gia còn nham hiểm thâm độc hơn nhiều so với ông ta.
Bố của Cửu gia có thế lực rất lớn, được người ta gọi với cái tên Tam Thái gia.
Tam Thái gia đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng cơ thể khỏe mạnh, bên cạnh có vô số người đẹp, trong đó vợ cả là con gái cưng của một gia tộc giàu có ở Càn Châu, Giang Bắc - bà cụ Trương.
Chị dâu của bà cụ Trương chính là người nhà họ Bạch ở Giang Bắc.
Cửu gia là con trai duy nhất của Tam Thái gia và bà cụ Trương, vì vậy Tam Thái gia vô cùng nuông chiều đứa con trai này. Bình thường cho dù Cửu gia làm trò gì ở bên ngoài thì Tam Thái gia đều bao che bảo vệ.
Ví dụ như lần này Cửu gia đã gây ra chuyện lớn như vậy ở quận Vọng Giang nhưng Tam Thái gia cũng không nói gì.
Nhưng trong mắt của Tam Thái gia và bà cụ Trương, Cửu gia là đứa con ăn chơi trác táng, không chút thành tích, làm mất thể diện gia tộc.
Có điều, bởi vì nuông chiều nên tất cả khuyết điểm đều được lấp liếm cho qua.
Con trai của Cửu gia, được người ta gọi là Cậu cả.
Cậu cả cũng là con trai một của Cửu gia, mặc dù Cửu gia là một tên ăn chơi trác táng, không có thành tựu gì, nhưng Cậu cả lại là một nhân vật rất đáng gờm.
Bởi vì là đứa cháu trai duy nhất của bà cụ Trương nên từ nhỏ đã vô cùng được chiều chuộng, được gửi đến nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc tu luyện võ thuật. Cậu cả cũng không chịu thua kém, tuổi trẻ tài cao, trở thành nhân tài được trọng dụng của nhà họ Bạch, xếp trong top mười của thế hệ thanh niên, làm rạng rỡ tổ tông, dòng tộc.
Nói ra, Cậu cả có tiền đồ hơn nhiều so với bố hắn là Cửu gia.
Tin tức Cửu gia bị giết ở khách sạn Dorsett nhanh chóng được truyền tới tai của Tam Thái gia và Cậu cả.
Sơn trang Vọng Giang lúc này thấp thoáng bóng người, vô số người, xe đều đồng loạt chạy tới.
Cái chết của Cửu gia khiến cho cả sơn trang Vọng Giang rất hoang mang.
"Con trai à, con thật đáng thương. Còn trẻ như vậy đã về trời. Thật đúng là chữ tài liền với chữ tai một vần”, Tam Thái gia lớn tiếng khóc lóc trong phòng đọc sách.
"Ông đừng khóc nữa. Bây giờ phải nghĩ cách bắt được hung thủ, băm vằm hắn thành trăm mảnh”, bà cụ Trương chống gậy tới phòng sách, cầm gậy đập mạnh vào bàn: "Đi báo thù cho con trai!"
Tam Thái gia nói: "Bên ngoài nhiều người đang nhìn vào như vậy, tôi cũng phải ra vẻ khóc lóc một chút. Nếu không người khác lại nói người làm bố là tôi đây lòng dạ sắt đá. Bà vội cái gì chứ”.
Bà cụ Trương thúc giục: "Vậy thì khóc nhanh lên, khóc xong rồi thì cùng tôi đi trả thù”.
"Hu hu hu, con trai ơi!"
Tam Thái gia lại khóc thêm một hồi, bên ngoài cũng chỉ nghe thấy tiếng khóc.
Có vài ông lớn tiến vào an ủi Tam Thái gia: "Tam Thái gia ông phải giữ gìn sức khỏe”.
"Đúng vậy, ông là trụ cột của Vọng Giang chúng ta, ông không thể xảy ra chuyện được”.
"Tam Thái gia, xin nén bi thương”.
“...”
Rất nhiều người có tên tuổi lần lượt tiến vào an ủi Tam Thái gia.
Cuối cùng bà cụ Trương tỏ ý, Tam Thái gia đã khóc cạn nước mắt, cơ thể mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, đóng cửa và từ chối tiếp khách.
Vừa đóng cửa lại, vẻ mặt của Tam Thái gia bỗng sa sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Cậu cả đã về chưa?"
"Ông nội, cháu đã về đây rồi”.
Một người thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc đồ trắng từ bên ngoài bước vào.
Người cao mét tám, đĩnh đạc anh tuấn, phong thái hiên ngang, đôi lông mày hơi vểnh lên giống như hai lưỡi đao sắc bén.
Hắn là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc.
Cậu cả thuật lại chi tiết chuyện của Cửu gia một lần.
Tam Thái gia quay lại ghế ngồi, lớn giọng nói: "Lăng Khôi đáng chết, có gan dám giết con trai ông, tên này coi trời bằng vung sao. Cậu ta cho rằng bản thân là Trung Hải Vương thì muốn làm gì thì làm hả?"
Cậu cả nói: "Ông nội, việc này không cần lo. Cái chết của bố cháu đã kéo tấm màn cho sự diệt vong của Lăng Khôi. Tứ đương gia của nhà họ Bạch là Bạch Kim Thu đã tới Trung Hải, liên hợp với Diệp Vân Phong đang cùng bện sợi dây thắt cổ cuối cùng cho Lăng Khôi. Bây giờ kế hoạch đã được khởi động. Lăng Khôi nhất định phải chết”.
Tam Thái gia nói: "Con trai của tôi nhất định không thể chết uổng được”.
Cậu cả nói: "Từ giây phút Lăng Khôi xuống đao giết người ở khách sạn Dorsett đã ấn định sự diệt vong của hắn. Ngoài ra lữ đoàn hộ vệ Trung Hải của Lăng Khôi đã tiến vào quận Vọng Giang, phong tỏa bốn phía thị trấn Tào Dương, tiến hành bắt người dân, rõ ràng còn muốn tiếp tục giết người. Việc này chỉ càng làm cái chết của hắn tới nhanh hơn”.
"Tiếp theo, chỉ cần chúng ta phù trợ Tứ đương gia và Diệp Vân Phong lên ngôi, như vậy chúng ta sẽ trở thành gia tộc hàng đầu của Trung Hải. Cái chết của bố đổi lại sự huy hoàng của gia đình chúng ta, bố chết rất đáng”, lúc thốt ra câu này, Cậu cả không đỏ mặt cũng không thở dốc.
"Cháu còn một nhiệm vụ cuối cùng là theo dõi Lăng Khôi, chờ khi Lăng Khôi xuống đao giết người hàng loạt ở thị trấn Tào Dương. Một khi hắn ra tay cháu sẽ ngay lập tức báo cáo cho Tứ đương gia. Bọn họ sẽ triệu tập cuộc họp ba thế lực, trong cuộc họp sẽ trực tiếp hủy bỏ chức vị Trung Hải Vương của Lăng Khôi”.
Cậu cả càng lúc càng hưng phấn, hoàn toàn không cảm thấy đau buồn vì cái chết của Cửu gia.
Bà cụ Trương nói: "Vậy còn chờ gì nữa. Nhanh đi theo dõi Lăng Khôi đi. Bà muốn tận mắt xem cậu ta chết thế nào”.
Cậu cả nói: "Bây giờ cháu sẽ tới thị trấn Tào Dương”.
Bà cụ Trương đáp: "Bà cũng đi”.
"Vậy ông cũng đi. Thời khắc kích động lòng người như vậy, sao ông lại có thể vắng mặt được chứ”, Tam Thái gia chống gậy, lớn tiếng đòi đi cùng.