Thủy Nguyệt lắc đầu: “Không phải, cao hơn Bách Kình Cung còn có một cảnh giới đáng sợ hơn là Thông Vân Kiều. Cảnh giới này tôi không thể diễn tả bằng lời cho cậu được. Đại khái là nội kình tạo thành một cây cầu, dẫn tới một nơi vô tận. Nếu cậu có thể đi đến cuối cây cầu này, thì có thể vượt qua cả tông sư, trở thành sự tồn tại trên cả tông sư. Nhưng chuyện này rất khó, cho dù là đại sư kì tài như đạo sĩ Trung Nguyên, cố gắng cả đời cũng không thể đi đến cuối cây cầu. Cậu đừng nên hi vọng quá nhiều”.
Người phụ nữ này rất biết cách nói chuyện đả kích người khác.
Nhưng Lăng Khôi không để bụng, trong đầu không ngừng tái hiện lời nói của Thủy Nguyệt.
Kình khí chuyển động khắp xương khớp, phóng nội kình ra ngoài, Khí Trầm Áp, Đại Không Cử, Bách Kình Cung, Thông Vân Kiều.
Sáu cấp độ của tông sư.
Càng về sau, Lăng Khôi đúng là không tưởng tượng được.
Năm xưa đạo sĩ Trung Nguyên ngang tàng vô đối, cụ ấy cố gắng cả đời cũng chỉ đạt tới cấp độ Thông Vân Kiều, cuối cùng không sao tăng lên một cấp được nữa.
Ít nhiều cũng có tiếc nuối.
“Tu hành như leo núi. Từng bước từng bước một. Tốt nhất cậu nên xây dựng nền móng của mình cho tốt. Trung Hải hai trăm năm nay cũng chỉ có một đạo sĩ Trung Nguyên”, Thủy Nguyệt nói: “Quyển sách Kình Lạc Hải Lan Kinh này là tinh hoa cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Nếu nền móng của cậu đã hoàn tất, thì cũng sẽ có cơ hội đạt tới trình độ Thông Vân Kiều. Có điều lúc ấy có lẽ cậu đã là một ông lão tàn tạ rồi”.
Lăng Khôi lau mồ hôi lạnh.
Thủy Nguyệt nói tiếp: “Cậu bái tôi làm sư phụ, hôm nay có duyên phận tới tầng thứ sáu. Vậy thì quyển sách này coi như là quà gặp mặt tôi tặng cậu”.
“Cảm ơn bà, Thủy Nguyệt”, Lăng Khôi như vớ được báu vật quý giá, lập tức nhận lấy cuốn sách cổ.
Thủy Nguyệt nhíu mày nói: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Thủy, à không”, Lăng Khôi lập tức phản ứng lại, đứng thẳng người, sau đó cúi người thật sâu hành lễ với Thủy Nguyệt: “Sư phụ”.
“Ừ, không tệ. Nghe hai tiếng ‘sư phụ’ này tôi rất vui!”, Thủy Nguyệt cười nói: “Nếu cậu đã là đệ tử của tôi, tôi phải đặt ra ba điều lệ với cậu”.
Lăng Khôi nói: “Sư phụ cứ nói”.
Thủy Nguyệt nói: “Thứ nhất, cậu không được chống lại lệnh của tôi. Thứ hai, cậu không được khiến tôi không vui. Thứ ba, cậu ở bên ngoài tìm thấy đồ tốt phải đưa tôi xem đầu tiên. Thứ tư, cậu không được làm tôi mất mặt”.
“Sư phụ nói ra bốn điều lệ rồi”.
Lăng Khôi hơi cạn lời.
Thủy Nguyệt nói: “Không hài lòng sao?”
Lăng Khôi đáp: “Con nào dám. Sư phụ là sư phụ của con, sư phụ nói gì thì là thế”.
“Coi như cậu biết điều”, Thủy Nguyệt nói: “Bây giờ, tiến hành bước bái sư cuối cùng đi”.
Lăng Khôi tò mòi nói: “Dâng trà cho sư phụ sao?”
Thông thường thì bái sư cần phải dâng trà.
Một khi dâng trà cho sư phụ xong thì coi như bái sư thành công.
Thủy Nguyệt nói: “Tôi không chơi cái trò này”.
Dứt lời, bà ta lấy một con dao ngắn ra, sau đó vén tay áo lên, lộ ra cánh tay dài trắng nõn.
“Tôi thật không nỡ, hi vọng cậu sẽ không phụ lòng tôi. Hi vọng tôi không nhìn lầm người, nếu không thì đúng là không đáng”, Thủy Nguyệt thở dài, rồi hạ con dao xuống.
Ngay trước mặt của Lăng Khôi, bà ta cắt một mảng da thịt trên cánh tay xuống.
“Ăn nó đi!”
Thủy Nguyệt dùng con dao ngắn cắt một miếng thịt rất lớn đưa cho Lăng Khôi.
Lăng Khôi cảm thấy buồn nôn: “Sư phụ làm gì vậy?”
Thủy Nguyệt nói: “Đây chính là bước cuối cùng của quy trình bái sư, cũng là quy tắc không thể thiếu khi người hành động trong bóng tối chúng tôi thu nhận đệ tử”.
Lăng Khôi nói: “Không ăn có được không?”
Thủy Nguyệt lạnh lùng nói: “Không thể không ăn”.
Lăng Khôi nói: “Đã là thời đại nào rồi, có cần phải dã man như vậy không? Sư phụ làm như vậy con cảm thấy không thể hiểu được”.
Tay của Thủy Nguyệt đang chảy máu, còn nhìn thấy cả xương trắng rõ ràng, nhưng bà ta nhẫn nhịn nói: “Ăn đi”.
Lăng Khôi nói: “Nếu buộc phải ăn, con có thể nướng nó lên trước rồi mới ăn không?”
“Hiện giờ tôi đang rất tức giận. Cậu đừng khiến tôi nổi điên lên, nếu không tôi sẽ giết cậu”, Thủy Nguyệt nghiêm túc nói.
Lăng Khôi đã từng ăn thịt sống khi nào chưa?
Đương nhiên là đã từng ăn.
Trên chiến trường, điều kiện khổ cực thế nào? Có lúc không thể không ăn sống động vật hoang dã.
Nhưng thịt người thì chưa.
Có điều, Lăng Khôi biết cấp dưới của anh có người đã từng ăn.
Đây đã là gì chứ.
Nhưng trong căn phòng u ám này, anh cảm thấy cực kì ghê rợn.
“Con ăn xong liệu có chết không?”
Lăng Khôi cảm thấy quy trình này e rằng không phải là một nghi thức đơn giản.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu ăn xong sẽ biết”.
Thấy Lăng Khôi do dự, bà ta nắm chặt lấy cằm của Lăng Khôi, cho miếng thịt lớn vào trong miệng anh: “Cậu chỉ cần lãng phí một giọt máu thôi là tôi sẽ đánh chết cậu! Ăn cho tôi!”
Lăng Khôi còn chưa kịp nhai, miếng thịt đã tự động trượt vào cổ họng.
Đúng, là tự trượt vào.
Như một con rắn chui vào bên trong.
Sau đó, anh thảm thiết hét lên, xé tim xé phổi.
“A!”
Anh lăn lộn dưới đất, kêu gào, ôm lấy cổ họng, cảm thấy ruột gan đứt rời từng đoạn.
Miếng thịt đó như một con rắn sống, nó đi tới đâu Lăng Khôi liền cảm thấy đau đớn như dao cứa tới đó.
Kinh khủng khiếp!
Chuyện gì vậy?
Liệu tôi có chết không?
Thủy Nguyệt nhìn Lăng Khôi, ánh mắt không có sự thông cảm nào, cũng không đi xử lý vết thương nổi bật trên cánh tay bà ta: “Đây là máu thịt của người hành động trong bóng tối, người hành động trong bóng tối cả đời kiên trì không cúi đầu trước vận mệnh, vất vả trăm năm. Cậu có thể chịu được cơn đau đớn này mới có tư cách làm đệ tử của tôi”.
“Một giọt máu như một lưỡi dao, nhẫn nhịn đau đớn, mới là đệ tử của tôi; một miếng thịt một phần công lực, có thể nắm bắt cơ hội tốt, mới có thể truyền được sáu phần công lực”.
“Đây là thuốc độc, để cậu đời này không thể chống lại tôi, nếu không cậu sẽ biến thành người hành động trong bóng tối, cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng”.
“Cậu nhóc, đây chính là cái giá mà cậu phải trả. Cố gắng chịu đựng, đừng chết ở đây. Không thì lãng phí mất miếng thịt của tôi”.
Dứt lời, Thủy Nguyệt rời khỏi phòng.
Để lại một mình Lăng Khôi kêu gào lăn lộn dưới đất.
Quá vô tình!
Lăng Khôi tự hỏi cả đời này anh đã nếm đủ loại đau khổ, nhưng so sánh với sự đau đớn trước mắt thì những đau khổ trước đó không gọi là đau khổ, mà là vui sướng.
Ngày đầu tiên, Lăng Khôi mất tự chủ.
Miệng anh liên tục lôi mười tám đời tổ tông của Thủy Nguyệt lên chào hỏi một lượt.
Tới ngày thứ hai, cơn đau của Lăng Khôi dần thuyên giảm, cơ thể lại như bị giằng xé, tay chân, trái tim, mạch máu, mắt, tai và mũi, mọi thứ như không còn thuộc về bản thân anh.
Những điều kì lạ này kết hợp lại từng chút từng chút một.
Sang ngày thứ ba, Lăng Khôi đứng dậy.
Anh cảm nhận rõ ràng anh đã không còn là chính mình nữa, mà như là một cơ thể hoàn toàn khác.
Cứ như đã trùng sinh.
Tim anh đập chậm hơn, mạch máu lưu thông chậm hơn, đôi mắt có thể nhìn rõ cả con kiến cách đó một trăm mét, đôi tai có thể nghe được tiếng động của nó đang bò.
“Thủy Nguyệt, cảm ơn sư phụ”.
Trong lòng Lăng Khôi không còn trách móc bà ta, thay vào đó là sự cảm kích vô tận.
Chương 322: Bắt hết đám người đó lại
Lần xảy ra sự lột xác trước là khi Lăng Khôi có được Xích Dương Cửu Thiên, sau đó Tô Kinh Hồng lấy đầu đạn còn lại trong cơ thể ra.
Lần đó, Lăng Khôi từ một cao thủ ngoại kình đỉnh cao một bước trở thành tông sư võ thuật.
Có thể nói là một bước lên trời.
Đây gọi là khoảnh khắc bùng nổ sau hai mươi năm tích lũy.
Mà lần lột xác này còn đáng sợ hơn nhiều so với lần trước.
Lăng Khôi rõ ràng cảm nhận được sự tích lũy trong cơ thể còn nhiều hơn cả sáu mươi năm.
Đây chắn hẳn chính là sự tích lũy của Thủy Nguyệt.
Vừa mới bái làm sư phụ đã tặng cho mình món quà lớn như vậy.
Có thể thấy người này mặc dù tính tình bất thường, miệng lưỡi sắc bén nhưng vẫn vô cùng tốt với người đồ đệ Lăng Khôi này.
Có điều Lăng Khôi cũng biết, loại truyền công này là một loại dẫn dắt chứ không phải truyền thụ một cách cưỡng ép.
Toàn bộ phần tích lũy mà bản thân có được cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc so với những gì Thủy Nguyệt đã tích lũy được.
Thực lực thật sự của Thủy Nguyệt nhất định sẽ mạnh hơn ngàn lần so với những gì anh có thể tưởng tượng.
"Một chút máu thịt mà đã có hiệu quả thần kỳ như vậy. Người hành động trong bóng tối thật sự vô cùng huyền diệu, lại cũng vô cùng logic, có thể giải thích được”, Lăng Khôi chỉnh trang lại quần áo xong liền lui ra khỏi phòng ngủ của đạo sĩ Trung Nguyên.
Ba ngày xa cách, Lăng Khôi rất nhớ Tô Duệ Hân.
Cũng không biết bây giờ Tô Duệ Hân thế nào.
Nhưng lại xuất hiện vấn đề, làm sao để quay về tầng năm?
Ở đây không có cầu thang.
Người đá lại chẳng thấy đâu nữa.
Chết tiệt, tên người đá này là quỷ sao?
Một tảng đá to như vậy, nói biến mất là có thể biến mất ư?
Bức tường xung quanh đều rất dày, Lăng Khôi thử hét lớn xuống phía dưới để nhờ Thủy Nguyệt tới đón mình.
Nhưng giọng nói hoàn toàn không lọt ra ngoài được.
Chết tiệt, lẽ nào ông đây phải chịu chết ở nơi này sao?
Cuối cùng Lăng Khôi bỗng chợt nhớ ra, đi tới vị trí để lên tầng sáu trước đây, sờ mặt sàn lạnh lẽo: "Lúc đó người đá dẫn mình đi lên từ chỗ này. Mình đập đầu xuống chỗ sàn này thì có thể quay về lại tầng năm được không nhỉ?"
Tuy nhiên mặt sàn thật sự rất cứng, nếu cứ đập bừa xuống thì sẽ không bị vỡ đầu đấy chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự là nghĩ không ra được cách nào khác. Cuối cùng Lăng Khôi vẫn quyết định thử một lần.
Anh đập mạnh đầu xuống sàn!
"Bịch!"
Thế mà lại rơi thẳng xuống tầng năm.
"Được thật này. Sao lại ảo diệu thế nhỉ?", Lăng Khôi quay lại tầng năm, nhìn thấy người đá vẫn duy trì trạng thái ban đầu, sừng sững bất động.
Sao nó quay lại được thế?
Rốt cuộc đây là đá hay là người?
Đôi mắt ấy vẫn sáng ngời như vậy.
Nơi này chỗ nào cũng kỳ lạ.
Lăng Khôi mỗi lần nghĩ tới lại thấy sởn gai ốc.
Có quá nhiều nghi vấn trong lòng.
"Thôi kệ, có thể là sự hiểu biết của mình với thế giới này vẫn còn quá ít. Rất nhiều nghi vấn nên giữ lại sau này từ từ tìm lời giải”, Lăng Khôi phất tay, gạt bỏ những suy nghĩ tò mò đó.
"Người đá, hy vọng lần sau gặp lại, ông sẽ không kỳ lạ như vậy nữa”.
Anh bước xuống tầng bốn.
Tô Duệ Hân đang yên tĩnh nằm trên ghế sofa.
Thủy Nguyệt vừa hoàn thành một lần trị liệu kiểm soát tim cho cô, mệt mỏi đứng dậy: "Cô ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, chắc vài ngày nữa là có thể tỉnh lại”.
"Cảm ơn sư phụ”.
Lần đầu gọi hai tiếng sư phụ, Lăng Khôi thấy lạ lẫm, nhưng cứ gọi mãi cũng thành quen.
Hơn nữa, thái độ của Lăng Khôi với Thủy Nguyệt cũng đã thay đổi rất nhiều, trong lòng đã chấp nhận người sư phụ này.
Thủy Nguyệt nói: "Con có thể tự xuống tầng, xem ra thiên phú cũng không tệ, rất nhiều thứ đã có thể tự mình hiểu ra rồi”.
Lăng Khôi bỗng xót xa trong lòng, thấy trên cánh tay của Thủy Nguyệt có quấn vải gạc, máu đã nhuộm đỏ tấm vải trắng, nhìn màu đỏ tươi chói mắt, anh nói: "Tay của sư phụ có sao không?"
"Không sao, mất một ít thịt mà thôi, không chết được”, Thủy Nguyệt không vui trừng mắt nhìn Lăng Khôi.
"Con... con...”
Lăng Khôi mở miệng mấy lần nhưng kết quả vẫn không biết nên diễn đạt thế nào.
Thủy Nguyệt khó chịu nói: "Có gì thì nói thẳng đi, đừng ậm ậm ừ ừ nữa”.
Lăng Khôi đáp: "Con không biết nên nói thế nào, con thấy sư phụ đối xử với con rất tốt. Sư phụ đối xử với con như vậy, sau này con cũng sẽ báo đáp lại sư phụ, nhất định sẽ không phụ lại sự phó thác của sư phụ”.
"Đừng nói mấy lời này nữa, con người sư phụ không quen nghe mấy lời quá hoa mỹ quá giả tạo”, Thủy Nguyệt không thèm để ý tới mấy lời ca tụng này.
"Lăng Khôi, Kình Lạc Hải Lan Kinh là món quà sư phụ tặng cho con. Con nhớ học hành nghiêm túc, ngoài ra sư phụ cũng cho con thêm một viên đan dược”.
Thủy Nguyệt thuận tay lấy ra luôn một chiếc hộp gấm to bằng bàn tay trẻ em đưa cho Lăng Khôi: "Trong thời điểm mấu chốt, có thể cứu con một mạng”.
Lăng Khôi mở chiếc hộp ra nhìn thử, bên trong là một viên thuốc màu xanh to bằng móng tay út. Ánh sáng màu xanh lấp lánh, một mùi thuốc ngào ngạt bốc lên. Vừa ngửi một hơi liền cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tinh thần sảng khoái.
Mặc dù Lăng Khôi không biết được nguồn gốc của viên thuốc này nhưng trực giác nói với anh rằng, đây là viên thuốc vô cùng phi thường.
"Cảm ơn sư phụ”.
Thủy Nguyệt phất phất tay: "Bên ngoài có người tìm con, đợi con ba ngày rồi. Con ra xem đi”.
"Sư phụ sẽ chăm sóc tốt cho vợ của con, yên tâm đi đi”.
Lăng Khôi định nói cảm ơn, Thủy Nguyệt cắt ngang nói: "Không cần cảm ơn sư phụ”.
Lăng Khôi không biết nói gì nữa chỉ đành đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới chỗ cầu thang, Lăng Khôi dừng lại rồi nghiêm túc nói: "Con sẽ nhanh chóng quay lại, đưa cơm cho sư phụ”.
Bên ngoài Túy Tiên Lầu.
Bốn người Mã Đằng, Giang Thanh Hải, Cung Tường, Bắc Đường Mặc đang yên lặng chờ đợi, nhìn thấy Lăng Khôi thì đồng loạt đi về phía trước.
Mã Đằng nói: "Cậu Lăng, cuối cùng cậu cũng ra ngoài. Cả Trung Hải sắp loạn đến nơi rồi”.
Lăng Khôi đáp: "Nói đi”.
Mã Đằng kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra một lượt, cuối cùng bổ sung: "Bây giờ các công ty và bệnh viện của tập đoàn Nhân Hòa ở khắp nơi đều bị đập phá, phải dừng hoạt động. Người dân vô cùng manh động, không thể ngăn cản. Tạ Ưng và Cửu gia liên kết với nhau gây áp lực cho Công đoàn Trung Hải, yêu cầu Công đoàn Trung Hải phải nghiêm trị tập đoàn Nhân Hòa”.
"Đáng sợ hơn là có kẻ tung tin rằng, trên dưới tập đoàn Nhân Hòa đều do cậu đứng sau chỉ đạo. Chuyện lần này cậu mới là kẻ ác đứng phía sau. Tin đồn này càng lúc càng nghiêm trọng, dấy lên một trận phong ba rất lớn trong giới võ thuật Trung Hải. Bây giờ, có không ít người đang chỉ trích cậu”.
"Diệp Vân Phong đang thúc giục ba thế lực mở một cuộc hội nghị để thảo luận, nghiên cứu về việc này, rõ ràng là muốn truy cứu trách nhiệm của cậu”.
Mã Đằng nói xong một hơi, thái độ rất hoang mang.
Ông ấy không ngờ được rằng, Lăng Khôi vừa lên chức bá chủ đã gặp phải biến cố lớn như vậy.
Lăng Khôi nói: "Đã tra ra người ra tay với Duệ Hân chưa?"
Mã Đằng rùng mình.
Quả nhiên trong cơn thịnh nộ Lăng Khôi sắp ra tay giết người rồi.
Một khi như vậy hậu quả sẽ rất khó lường.
"Đã tra ra, là một nhóm bệnh nhân mắc bệnh HIV, bị người ta xúi giục, chạy tới thị trấn Tào Dương gây chuyện”, Mã Đằng không thể không nói, vợ của người ta đã bị đánh chết rồi, hỏi ông hung thủ là ai, ông có thể không nói được sao?
Lăng Khôi đáp: "Thông báo cho Huyết Vũ, chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, tiến vào thị trấn Tào Dương, bắt toàn bộ những bệnh nhân gây chuyện lại”.
Chương 323: Lôi kéo
Mã Đằng định ngăn cản thì Lăng Khôi đột nhiên hét lớn: “Đây là mệnh lệnh! Bắt! Bắt hết toàn bộ! Nếu ai phản kháng thì cứ thẳng tay mà đánh!”
Mã Đằng loạng choạng, suýt nữa thì đứng không vững.
Chuyện ông ấy lo lắng nhất đã xảy ra.
Lửa giận của Lăng Khôi hừng hực bốc lên tận trời, cuồn cuộn như thủy triều dâng.
Sự oán giận kìm nén đã lâu của người dân Trung Hải cũng liêu xiêu lảo đảo.
Trên dưới Trung Hải, toàn thể giới võ thuật đều đang đợi phản ứng của Lăng Khôi.
Bệnh viện Nhân Hòa đã gây ra chuyện lớn như vậy, mà Lăng Khôi dù là Trung Hải Vương không những không ra mặt xử lý, ngược lại còn đứng phía sau thao túng một loạt việc ác.
Mọi người đều đang đợi anh đứng lên nhận trách nhiệm.
Nhưng quyết sách của Lăng Khôi lại là, điều động lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, bao vây thị trấn Tào Dương và các thị trấn lân cận.
Tin tức này vừa tung ra, cả Trung Hải chấn động.
Thanh âm chỉ trích Lăng Khôi cao đến mức trước nay chưa từng có.
Ngu ngốc vô dụng, không việc ác nào không làm, tội ác tày trời.
“Anh Lăng vô dụng, không xứng làm bá chủ Trung Hải. Phải đổi một người khác có năng lực hơn!”
“…”
Tiếng kêu gào này cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc này, nhà họ Tô treo đèn kết hoa rực rỡ, bao hết khách sạn Dorsett cao cấp nhất Trung Hải, tổ chức lễ mừng thành tích nửa đầu năm của tập đoàn Tô Thị. Rất nhiều gia đình giàu có được mời đến tham gia.
Bà cụ Tô ăn mặc sang trọng, ngồi trên ghế lãnh đạo, vui vẻ hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh.
“Chúc mừng bà Tô đã dẫn dắt tập đoàn Tô Thị trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải!”
“Ngay cả ông Tô cũng chưa từng đạt được thành tựu lớn bậc này! Nhà họ Tô có vinh dự như hôm nay đều nhờ công bà Tô bày mưu lập kế”.
“Căn cứ theo quy định, khi một tập đoàn dẫn đầu trong một lĩnh vực nghề nghiệp nào đó thì có thể gia nhập thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải. Lần này nhà họ Tô đã bước đầu vượt qua vòng thẩm định rồi, tiếp theo chỉ còn đợi thông báo kết quả thôi”.
“…”
Vô số người a dua nịnh hót.
Bà cụ Tô hưởng thụ mọi lời tán dương, vô cùng vui vẻ.
Trương Uy, Dương Vy cũng đại diện nhà họ Trương đến chúc mừng.
Ngoài ra, ngay cả những nhân vật lớn như Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Tề Hành cũng đến tham gia lễ chúc mừng của nhà họ Tô.
Trước nay nhà họ Tô chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này.
Thật ra, mấy nhân vật lớn như Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Tề Hành đến tham gia bữa tiệc lần này cũng không phải bởi vì nhà họ Tô.
Dù nhà họ tô trở thành tập đoàn y dược đứng đầu Trung Hải cũng chưa xứng để bọn họ đến chúc mừng.
Sở dĩ hôm nay bọn họ đến đây là vì nể mặt một người.
Tạ Ưng.
Phó hội trưởng thường vụ Công đoàn Trung Hải đích thân đến tham gia lễ chúc mừng của nhà họ Tô, làm chỗ dựa cho bọn họ.
Sức nặng này không bình thường.
Lễ chúc mừng mời đoàn vũ công nổi tiếng nhất đến biểu diễn góp vui.
Buổi tiệc trôi qua hơn một nửa, mọi người mời rượu lẫn nhau, lời ra lời vào cũng rôm rả hơn.
Bà cụ Tô bưng ly rượu, kính Tạ Ưng liên tiếp ba ly, cung kính nói: “Lần này, nhà họ Tô chúng tôi đạt được bước tiến lớn như vậy, phải cảm ơn hội trưởng đã giúp chúng tôi làm cầu nối, giúp nhà họ Tô hợp tác thành công với Cửu gia. Ba ly rượu này là tấm lòng của tôi”.
Ban đầu, sự hợp tác giữa nhà họ Tô và Cửu gia là do Tạ Ưng đứng giữa làm cầu nối tác hợp.
Ta Ưng nhấp một ngụm rượu coi như đáp lễ: “Bà Tô đừng khách sáo như thế, chủ yếu là do dự án y học thảo dược của bà thực sự là có một không hai trên thế giới, không thể thay thế được. Tôi làm vậy cũng chỉ là tiện tay tạo phúc thôi. Hôm nay tập đoàn Nhân Hòa rơi xuống vực, nhà họ Tô không những có thể ngồi vững vị trí tập đoàn y dược số một Trung Hải, mà từ nay về sau cũng không có đối thủ”.
Bà cụ Tô cảm thấy hơi lâng lâng: “Đúng vậy! Đều nhờ có sự quan tâm của hội trưởng Tạ!”
Vì nịnh hót mà bà ta gọi thẳng Tạ Ưng là hội trưởng Tạ, bỏ luôn chữ phó.
Tạ Ưng mỉm cười nói: “Bà Tô không cần nói cảm ơn, đều là những gì mà bà nên có. Hồ sơ xin gia nhập Công đoàn Trung Hải, tôi đã duyệt rồi”.
Bà cụ Tô luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc này, Cửu gia bỗng nhiên nói: “Tôi nghe nói người điều hành phía sau bệnh viện Nhân Hòa là cậu Lăng. Vậy nên chuyện lần này là do cậu Lăng điều khiển sau lưng. Hành vi của người này thật sự quá độc ác!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ai mà chẳng biết, cậu Lăng là Trung Hải Vương đương nhiệm?
Cửu gia lại công khai chỉ trích Trung Hải Vương trong buổi tiệc như này?
Không muốn sống nữa à?
Bà cụ Tô hít một hơi khí lạnh, vội vàng liếc nhìn xung quanh, dường như sợ lời này bị người ta nghe thấy.
Nếu ở trong lễ chúc mừng của nhà họ Tô mà xảy ra chuyện gì, hậu quả e là không thể gánh nổi.
Bà cụ Tô có kiêu ngạo đến đâu cũng biết mình không thể đắc tội với cậu Lăng.
Nếu lời nói của Cửu gia mới chỉ khiến mọi người giật mình, thì lời của Tạ Ưng còn điên cuồng hơn: “Chủ yếu là do Mã Đằng vẫn luôn là tay sai của cậu Lăng. Chuyện này, Mã Đằng cũng là người đứng sau màn đốc thúc. Vì muốn lấy lòng cậu Lăng mà Mã Đằng lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy thì mặt mũi đâu mà tiếp tục giữ vị trí hội trường Công đoàn Trung Hải nữa chứ?”
Ôi!
Toàn bộ người có mặt cũng hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Đây là công khai chỉ trích hội trưởng Mã Đằng, còn ăn nói xằng bậy rằng Mã Đằng không xứng làm hội trưởng!
Không khí xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt bà cụ Tô cũng trở nên trắng bệch.
Tạ Ưng quét mắt nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, tôi có sao nói vậy thôi. Nếu mọi người cũng cảm thấy Mã Đằng không xứng làm hội trưởng Công đoàn Trung Hải, vậy tôi đây sẽ dẫn đầu hạ bệ vị trí của ông ta”.
Tạ Ưng nói rất bình tĩnh, dường như chuyện hạ bệ Mã Đằng đối với cụ ta mà nói là một việc vô cùng đơn giản.
“Bà cảm thấy Mã Đằng này có đủ tư cách làm hội trưởng không? Bà Tô”, Tạ Ưng quay đầu hỏi bà cụ Tô.
Bà cụ Tô kinh hoảng.
Bà ta không hiểu rõ về Mã Đằng nhưng lại có oán hận sâu sắc với Mã Đằng.
Trước đây, bà cụ Tô nhiều lần xin gia nhập Công đoàn Trung Hải đều bị đuổi về, trong lòng bà cụ Tô khó tránh khỏi bực tức.
Nhưng muốn bà cụ Tô công khai bày tỏ thái độ phản đối Mã Đằng thì bà cụ Tô cũng không có lá gan này. Bà ta im lặng ngồi tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Tạ Ưng nhìn bà cụ Tô bằng ánh mắt đầy hứng thú, nở nụ cười thâm sâu, nói: “Tôi rất coi trọng sự phát triển của nhà họ Tô. Các người gia nhập đoàn chủ tịch cũng do tôi đốc thúc. Nếu bà có thể dũng cảm đứng ra phản đối Mã Đằng thì tương lai tôi để bà làm phó hội trưởng cũng không phải không được”.
Vãi!
Bà cụ Tô hít một hơi khí lạnh.
Hóa ra, ông lớn Tạ Ưng đến tham gia lễ chúc mừng này là để lay động nhà họ Tô, chiêu mộ nhà họ Tô về phe mình.
Lúc này, Tô Thần kéo tay bà cụ Tô, tỏ ý nhắc bà cụ Tô nói chuyện cẩn thận.
Người nhà họ Tô biết rõ, bây giờ cậu Lăng đã là Trung Hải Vương. Mã Đằng và cậu Lăng là người cùng thuyền, Tạ Ưng công khai phản đối Mã Đằng thì có thể thành công được sao?
Nếu thành công, tương lai của nhà họ Tô nhất định sẽ tiến thêm một bước, hoa gấm phồn vinh, đến mức không cách nào tưởng tượng nổi.
Nếu như hôm này chọn sai phe cánh thì chắc chắn sẽ bị cậu Lăng loại trừ.
Bà cụ Tô nói: “Mọi việc tôi đều nghe theo ý của hội trưởng Tạ!”
Lời này nói ra rất kín đáo, không bày tỏ rõ ràng bà ta muốn đứng lên phản đối cậu Lăng hay không, cũng không hề công khai phê phán gì cậu Lăng. Nhưng cũng ngầm tỏ ý biểu đạt rằng, tôi với ông là cùng một phe.
Tạ Ưng phấn khởi uống một ngụm rượu: “Rất tốt! Nhà họ Tô có một người cầm lái tài giỏi đấy! Tương lai của nhà họ Tô, không thể đong đếm được! Nào, tôi kính bà một ly!”
Hai bên uống rượu, nâng ly mừng vui.
Đúng lúc này, có một người từ ngoài cửa đi vào.
Lăng Khôi.
Chương 324: Tôi sẽ cho bà biết tôi là ai
Lăng Khôi mặc áo đại cán, chắp tay sau lưng bước tới.
Theo sau Lăng Khôi là hai người đàn ông lực lưỡng trong trang phục rằn ri.
Đó là Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn.
Ba người cùng bước vào.
“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ!”
Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Người nhà họ Tô nhìn thấy Lăng Khôi lập tức tỏ vẻ không vui.
Tô Toàn khịt mũi nói: “Ôi chao, đây chẳng phải là thằng chồng vô dụng Lăng Khôi bị nhà họ Tô chúng ta đuổi ra khỏi nhà sao? Hôm nay là lễ chúc mừng thành tích nửa đầu năm của tập đoàn Tô Thị chúng tôi, không phải là nơi mà thứ rác rưởi như cậu có thể tham gia, mau cút đi”.
Nhà họ Tô vẫn chưa biết Lăng Khôi chính là anh Lăng.
Tô Thần cũng nói: “Lăng Khôi, hôm nay ở đây có rất nhiều nhân vật lớn ở Trung Hải. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ở rể bị nhà họ Tô đuổi đi mà thôi, cậu không có tư cách đến đây, mau cút đi”.
Tàn nhẫn vô tình, không hề nể mặt.
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Tôi khát nên đến uống ly rượu”.
Tô Thần lạnh lùng nói: “Rượu của nhà họ Tô chúng tôi, mỗi chai cũng phải mấy chục nghìn tệ. Cậu không có tư cách uống. Nếu cậu đến xin cơm thì tôi có thể cho cậu một miếng”.
Nói xong, Tô Thần bảo nhân viên phục vụ mang hộp cơm đến, cho ít thức ăn vào, cuối cùng nhổ nước miếng, đậy nắp lại, ném xuống dưới chân Lăng Khôi: “Cơm này cho cậu, cậu cút đi được rồi đấy”.
Sỉ nhục một cách trắng trợn.
Lăng Khôi kìm nén cơn giận, mỉm cười: “Liễu Oanh, Tô Thần, các người có biết Tô Duệ Hân sắp chết rồi không? Các người có biết bây giờ Chu Lam vẫn còn đang trong phòng cấp cứu không?”
Bà cụ Tô và Tô Thần đều tỏ vẻ không vui.
Lăng Khôi nói tiếp: “Tô Duệ Hân sắp chết, Chu Lam sống chết còn chưa rõ. Nhà họ Tô các người không những không đi thăm, ngược lại còn ở đây tổ chức tiệc tùng. Lương tâm của các người bị chó ăn mất rồi sao? Các người không bằng loài cầm thú!”
Tô Thần lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cậu câm miệng. Đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi, một thằng rể vô dụng như cậu có tư cách gì mà nói này nói kia chứ?”
Tô Toàn nói: “Có tin tôi lập tức gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài không hả?”
Bà cụ Tô nói: “Lăng Khôi, hôm nay là thời khắc đỉnh cao tập đoàn Tô Thị chúng tôi vượt qua tập đoàn Nhân Hòa, những người đến tham gia đều là lãnh đạo cấp cao ở Trung Hải, cậu không thể phá hỏng buổi lễ này được”.
Lời nói của ba người đều rất lạnh lùng.
Lăng Khôi chắp tay nói: “Lẽ nào trong mắt nhà họ Tô các người, thời khắc huy hoàng này còn quan trọng hơn cả tính mạng của Duệ Hân sao?”
Bà cụ Tô cao ngạo đáp: “Tô Duệ Hân sớm đã không còn là người của nhà họ Tô rồi. Chúng tôi đã dứt khoát đuổi cả nhà nó ra khỏi nhà họ Tô. Sự sống chết của nó liên quan gì đến chúng tôi chứ? Trên đời này ngày nào cũng có người chết, lẽ nào nhà họ Tô chúng tôi phải quan tâm hết sao? Đúng là nực cười”.
Lăng Khôi cười nói: “Được thôi, nhà họ Tô mà Duệ Hân đã từng đổ mồ hôi và nước mắt để cống hiến, hóa ra lại là một đám người vong ân bội nghĩa. Năm đó nếu không có Duệ Hân ra mặt thì nhà họ Tô rác rưởi các người sao có thể lấy được dự án y học thảo dược chứ? Bây giờ các người lại vì lợi nhuận của của dự án y học thảo dược mà đuổi Duệ Hân ra khỏi nhà? Đúng là vong ân bội nghĩa”.
“Đuổi Duệ Hân thì đã đành, sau đó các người biết Duệ Hân được anh Lăng nâng đỡ, lại bám lấy Duệ Hân, muốn dựa dẫm nào anh Lăng”.
“Tiếp đó các người lại dựa vào nhà họ Đường, hy vọng thông qua nhà họ Đường để đối phó với với Duệ Hân và anh Lăng. Kết quả là nhà họ Đường bị tóm gọn”.
“Các người vẫn không biết dừng lại, mà ngược lại tiếp tục dựa vào nhà họ Tần, muốn thông qua nhà họ Tần để đối phó với anh Lăng, kết quả là anh Lăng một trận phong Vương, nhà họ Tần bị hủy diệt. Kế hoạch của các người lại thất bại lần nữa”.
“Các người vì để bám vào nhà họ Tần, còn chủ động dâng Tô Duệ Hân cho Tần Thiếu Long. Các người dựa vào đâu cơ chứ? Chẳng phải các người luôn miệng nói Tô Duệ Hân không phải là người nhà họ Tô nữa rồi sao? Dựa vào đâu mà giao Tô Duệ Hân cho người khác? Liễu Oanh, sao da mặt bà lại dày quá vậy?”
“Thất bại bao nhiêu lần vậy mà các người vẫn không từ bỏ, lần này còn muốn bám lấy Tạ Ưng, chống lại anh Lăng. Liễu Oanh, bà muốn anh Lăng chết đến vậy sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Khôi, sắc mặt của Liễu Oanh trở nên rất khó coi, lạnh lùng nói: “Thẳng rể vô dụng như cậu thì có tư cách gì để chất vấn người nhà họ Tô chứ? Quyết định của nhà họ Tô, một thằng rác rưởi như cậu có thể nói bừa sao? Cút ngay cho tôi! Bảo vệ, ném nó ra ngoài cho tôi”.
Bảo vệ không vào.
Bà cụ Tô hét lớn lần nữa, kết quả là bảo vệ vẫn không xuất hiện.
Lăng Khôi nói tiếp: “Lần này, nhà họ Tô các người bán quyền phát minh sáng chế của thuốc y học thảo dược cho Cửu gia, Cửu gia hợp tác với nhà họ Trương, mở nhà máy dược phẩm, điều chế lại thuốc y học thảo dược, cắt giảm thành phần, khiến thuốc mất đi nhiều công dụng, hại không ít người táng gia bại sản. Dịch bệnh ở thị trấn Tào Dương bùng phát là do hành vi mua máu độc ác của Cửu gia tạo ra. Khiến mấy chục nghìn gia đình tan nát. Nhà họ Tô các người rõ ràng là biết rất rõ, nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ”.
“Tô Duệ Hân là cô gái lương thiện, hai lần đưa đội y tế đến thị trấn Tào Dương chữa bệnh, muốn đẩy lùi dịch bệnh. Cô ấy còn bỏ ra rất nhiều tiền để yêu cầu nhà họ Tô điều chế thuốc y học thảo dược, kết quả là các người đều từ chối!”
“Lần thứ nhất, đội y tế của Duệ Hân bị bao vây và đánh đập ở thị trấn Tào Dương, khiến hơn một trăm người bị thương. Lần thứ hai, Duệ Hân đích thân ra mặt, kết quả là bị bệnh nhân gây chuyện đánh đến mức nửa sống nửa chết. Các người chính là kẻ đứng đằng sau tất cả những chuyện này!”
“Các người hút máu người khác, vậy mà bây giờ ở đây ăn mừng trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải? Còn mơ tưởng gia nhập vào đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải? Nhà họ Tô các người xứng sao?”
Mỗi câu nói của Lăng Khôi đều tăng giọng lên.
Lửa giận ngút trời.
Bà cụ Tô không chịu đựng được nữa, quát lớn: “Nhà họ Tô chúng tôi làm gì cũng không đến lượt thằng vô dụng như cậu nói năng lung tung! Cậu chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi mà nhà họ Tô chúng tôi vứt bỏ. Ba năm qua, nếu không có nhà họ Tô chúng tôi nuôi cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi. Cậu không cảm ơn nhà họ Tô thì đã đành, còn có tư cách gì mà ở đây quở trách chúng tôi?”
Nói xong, bà họ Tô lập tức quay người, nói với Tạ Ưng: “Hội trưởng Tạ, người này gây chuyện ầm ĩ, đổi trắng thay đen, còn bất kính với ông. Loại người này nên lập tức giết chết mới phải”.
Tạ Ưng khẽ gật đầu: “Vậy thì đánh chết đi”.
Nói xong, Tạ Ưng ra hiệu cho Cửu gia, anh Đầu Trọc và tên khỉ gầy phía sau lập tức đứng dậy, trong tay tên khỉ gầy cầm mã tấu, ngạo mạn đi về phía Lăng Khôi: “Thằng nhãi ranh, mày chết chắc rồi”.
Lăng Khôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn tên khỉ gầy, mà nhìn chằm chằm bà cụ Tô: “Liễu Oanh, tất cả những tội ác mà tôi nói về bà lúc nãy, bất cứ tội vào cũng đủ để tôi giết bà, nhưng bây giờ tôi nể mặt Duệ Hân, cho nhà họ Tô một cơ hội cuối cùng. Tất cả người nhà họ Tô lập tức vạch ra ranh giới rõ ràng với Tạ Ưng. Nhà họ Tô thừa nhận chuyện sự cố dịch bệnh là do nhà họ Tô và Tạ Ưng gây ra, đồng thời thông báo cho cả thế giới biết. Làm như vậy thì Lăng Khôi tôi có thể bỏ qua cho nhà họ Tô các người”.
Lăng Khôi nói một cách nghiêm túc.
Đây thật sự là cơ hội cuối cùng Lăng Khôi dành cho bà cụ Tô.
Nhưng tiếc là khi bà cụ Tô nghe thấy điều này, bà ta đã bật cười, như thể nghe thấy câu chuyện hài hước nhất trên đời: “Ha ha ha, buồn cười quá. Lăng Khôi, cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu có thể quyết định sự sống chết của nhà họ Tô chúng tôi sao? Cậu không biết mình là ai à? Hơn nữa, cậu không mở to mắt chó của mình nhìn xem hôm nay bất kỳ nhân vật lớn nào cũng có thể giết chết cậu. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ăn xin rác rưởi mà thôi”.
Lăng Khôi gật đầu, gằn từng chữ: “Tốt, tốt lắm, bà hỏi tôi là ai sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho bà biết tôi là ai!”
Chương 325: Giải thích
Người nhà họ Tô cười tươi vui vẻ, tự cao tự đại.
Quá vô tâm.
Lăng Khôi chẳng qua chỉ từng là thằng ở rể bất tài nhà họ Tô.
Khi Lăng Khôi còn là con rể của nhà họ Tô, trên dưới nhà họ Tô ai cũng coi thường và cười nhạo anh.
Bọn họ đã quen với việc chế nhạo anh, cũng quen với việc miệt thị anh.
Từ trước tới nay chưa có ai là coi anh ra gì.
Trong ấn tượng của bọn họ, Lăng Khôi luôn là một kẻ yếu đuối và kém cỏi, cho dù bọn họ có tát thẳng vào mặt anh thì anh cũng không dám phản kháng lại.
Bây giờ, Lăng Khôi lại đứng ra công khai uy hiếp nhà họ Tô ư?
Bọn họ có thể chịu đựng được sao?
“Ha ha ha, Lăng Khôi cậu bị mắc chứng vọng tưởng à? Đồ rác rưởi như cậu lại dám đe dọa nhà họ Tô chúng tôi? Cậu cũng không nhìn lại bản thân mình xem?”, Tô Toàn lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, nhà họ Tô tôi chỉ cần tùy ý vẫy tay là có thể bóp chết cậu! Cậu nên bớt kiêu căng lại, Cửu gia còn có thể để cậu chết thoải mái hơn”.
Tô Thần cũng khịt mũi nói: “Thằng khốn, cậu tự kiêu như vậy, chết là cái chắc rồi. Hội trưởng Tạ và Cửu gia đã muốn ra tay giết cậu rồi! Giờ nếu cậu quỳ xuống xin tha, có lẽ còn có thể chết tử tế một chút!”
Không có ai đồng tình với tình cảnh hiện giờ của Lăng Khôi, cũng không có ai đứng ra nói đỡ cho anh.
Ba người Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Tề Hành cũng đang kinh hoàng khiếp sợ.
Bọn họ biết cậu Lăng không tầm thường chút nào, nhưng lúc này lại không ai đứng ra.
Quá chấn động!
Lần này bọn họ đều biết có người muốn dồn anh vào con đường chết.
Ông lớn tranh chấp nhau, không đến lượt những người ở cấp bậc bọn họ có thể can dự vào.
Tên khỉ gầy vác con dao bầu đi về phía Lăng Khôi: “Thằng nhóc kia, mày biết ra vẻ lắm, nhưng tiếc rằng diễn vẫn chỉ là diễn mà thôi. Bây giờ nhà họ Tô đã đầu quân vào dưới trướng hội trưởng Tạ rồi. Tao có hội trưởng Tạ chống lưng, công khai giết mày ở đây thì chẳng cần phải lo chịu tội”.
Dứt lời, tên khỉ gầy đang muốn ra tay.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có giọng nói lớn vọng vào: “Dừng tay! Dừng tay!”
Tô Ba vội vàng xông vào, chạy tới bên cạnh bà cụ Tô lớn tiếng nói: “Bà ơi, bà không thể động tay động chân với Lăng Khôi. Tuyệt đối không thể!”
Tô Ba sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Liễu Oanh lạnh lùng nói: “Tô Ba, cái thằng bất hiếu này, còn có mặt mũi mà quay về à? Mau cút đi!”
Tô Ba đi theo Tô Duệ Hân từ lâu, nhà họ Tô nhiều lần muốn gọi hắn quay về, nhưng Tô Ba khăng khăng không chịu.
Sau đó, Tô Ba trở thành lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhân Hòa, đứng trên lập trường đối nghịch với nhà họ Tô.
Từ đó tới nay, quan hệ giữa Tô Ba và người nhà họ Tô rất không tốt.
Cái danh xưng bất hiếu này từ đấy mà ra.
Tô Toàn bỗng bước lên, không nói nhiều lời lập tức tát thẳng vào mặt Tô Ba một bạt tai: “Thằng khốn này. Bảo mày về nhà từ lâu mày lại cứ chạy theo cái con rẻ rách Tô Duệ Hân để tìm đường chết, giờ còn quay về làm gì?”
Tô Ba không phản kháng, lớn tiếng nói: “Không thể ra tay với Lăng Khôi. Anh ấy vừa cho nhà họ Tô cơ hội lần cuối, thật sự là cơ hội cuối cùng. Mong bà hãy đồng ý với anh ấy!”
Dứt lời, Tô Ba quỳ phịch xuống đất: “Cầu xin bà hãy đồng ý với Lăng Khôi, đây là lòng nhân từ của anh ấy đối với nhà họ Tô chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng cho nhà họ Tô chúng ta. Chỉ cần bà đồng ý không ra tay với Lăng Khôi, Tô Ba cháu có thể làm bất cứ chuyện gì cho nhà họ Tô”.
Bốp!
Tô Toàn lại cho Tô Ba một cái tát: “Thằng vô dụng này, ủng hộ người ngoài làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Tô. Một thằng ở rể yếu ớt vô dụng của nhà họ Tô mà cũng xứng để mày quỳ xuống bợ đít như vậy ư?”
Tô Ba run rẩy nói: “Mọi người không biết, Lăng Khôi chính là anh Lăng. Anh ấy là Trung Hải Vương!”
Lời vừa dứt, tất cả chết lặng!
Không một tiếng động!
Lăng Khôi là Trung Hải Vương sao?
Đùa à?
Sau đó, tất cả lại cười phá lên.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, Trung Hải Vương, người đó chẳng phải rất mạnh hay sao? Sao có thể là thằng nhóc trẻ tuổi như vậy chứ?”
“Tao thà tin cái vé sổ số tao mua trúng giải đặc biệt còn hơn tin thằng này là Trung Hải Vương!”
“Cho dù thế giới có bị diệt vong, cũng không đến lượt nó làm Trung Hải Vương. Tô Ba, mày đừng chọc cười nữa được không?”
...
Người nhà họ Tô đều nhao nhao trách móc Tô Ba, rồi bật cười như điên.
Tô Toàn tức sôi máu, đột nhiên tát vào Tô Ba thêm vài bạt tai: “Thằng bất hiếu này, ngay cả chuyện này cũng không phân biệt rõ ràng, mày căn bản không phải con trai tao. Cút mau, từ nay về sau mày không còn là con trai tao nữa”.
Tô Thần lớn tiếng nói: “Tô Ba, nếu Lăng Khôi là Trung Hải Vương, thì Tô Thần tao sẽ ăn phân cho mày xem”.
Bà cụ Tô lắc đầu, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Tô Ba, cháu vẫn còn non dạ lắm. Từ trước tới nay bà chưa từng xem Lăng Khôi là thằng rể bất tài. Là nó tự chạy ra trách mắng nhà họ Tô, còn bôi nhọ hội trưởng Tạ và Cửu gia, là nó tự mình tìm cái chết. Cháu hãy nhìn cho kĩ, hôm nay Lăng Khôi sẽ chết tại đây”.
Toàn thân Tô Ba ớn lạnh, rất muốn nói gì đó. Nhưng mỗi lần mở miệng đều bị Tô Toàn tát thẳng vào mặt, cuối cùng không có cách nào nói ra.
Mà tên khỉ gầy lúc này đã tới trước mặt Lăng Khôi, giương cao con dao bầu trên tay lên, rồi bổ thẳng lên đầu của anh.
“Thằng nhãi, mày chết đi! Hội trưởng Tạ là ai chứ? Là người mày có thể nói nhăng nói cuội à? Đầu của mày chính là cái giá mà mày phải trả!”
Con dao vù vù hạ xuống.
Sắp chạm đến đầu của Lăng Khôi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tô Thần bật cười, bà cụ Tô cười, Tô Toàn cũng mỉm cười.
Bọn họ cười như thể đang xem một chú hề.
“Không được ra tay với Lăng Khôi! Không được! Nhà họ Tô sẽ chết thật đấy!”, Tô Ba đột nhiên đẩy Tô Toàn ra, xông lên muốn ngăn cản tên khỉ gầy.
Lăng Khôi là ai chứ?
Tô Ba quá rõ ràng.
Anh nhân từ, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy ý bắt nạt anh.
Nếu bạn đắc tội với Lăng Khôi, động đến điểm yếu của anh.
Vậy thì cái thứ chào đón bạn chính là cơn giận đáng sợ của Lăng Khôi.
Lần này nhà họ Tô đã cầu xin Tạ Ưng ra tay, ông ta mới ra lệnh cho tên khỉ gầy ra tay với Lăng Khôi.
Nếu con dao bầu này hạ xuống.
Thì nhà họ Tô hoàn toàn xong đời!
Tô Ba rất muốn ngăn lại.
Nhưng không kịp nữa rồi, chạy được một nửa quãng đường liền té ngã, hắn đau đớn hét lên.
Đúng vào lúc này
Pằng!
Tiếng súng vang lên!
Âm thanh ù tai nhức óc, lòng người chấn động.
Gì vậy?
Tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì nên dáo dác quay đầu qua.
Chỉ thấy Lý Tuấn cầm khẩu súng, nòng súng nhắm thẳng vào đầu của tên khỉ gầy, bắn một phát nổ tung đầu.
Não hắn nát bét!
Cái chết bất ngờ.
Máu chảy lênh láng, mùi tanh nồng xông thẳng vào trong mũi.
Máu tươi bắn đầy dưới đất, còn văng lên mặt của những người xung quanh, sau đó là tiếng la hét vang lên.
Anh Đầu Trọc đột ngột đứng lên, cao giọng quát tháo: “Mày dám giết người trắng trợn như vậy? Mày chết chắc rồi!”
Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cậu không giải thích cho mọi người sao? Cậu biết giết người là điều cấm kị không? Một khi bị trừng phạt, hậu quả sẽ rất khó lường. Cả nhà cậu sẽ bị liên lụy đến chết”.
Ai nấy đều đang trừng mắt giận dữ nhìn Lăng Khôi, như thể muốn anh giải thích cho hành động vừa nãy.