: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
Chính vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Hội trưởng Mã, chuyện này xảy ra đột ngột, sự tình khẩn cấp. Không có nhiều thời gian cho ông đi điều tra đâu. Bây giờ ông phải cho chúng tôi thấy một thái độ rõ ràng đi”.
Người nói là một ông già khoảng bảy mươi.
Trên người mặc một bộ đồ thường ngày màu trắng, mặt vuông chữ điền tóc ba phân, dáng người cường tráng.
Mọi người nhìn thấy người vừa nói đều không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.
Tạ Ưng.
Phó hội trưởng thường vụ Công đoàn Trung Hải.
Theo biên chế sau khi Công đoàn Trung Hải khôi phục, cụ ta vẫn là phó hội trưởng thường vụ.
Bình thường, cụ ta ít khi đứng lên phát biểu.
Nhưng vai vế rất cao, lời nói cũng rất có sức nặng.
Mã Đằng bỗng cảm thấy không hay rồi.
Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là có sự chuẩn bị trước.
Từ sau khi bản thân lần nữa lãnh đạo Công đoàn Trung Hải, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, sao còn xảy ra chuyện như thế này chứ?
Mã Đằng nói: "Nếu như chuyện này là thật, tôi sẽ nghiêm trị tập đoàn Nhân Hòa, tất cả đều giải quyết dựa theo quy định”.
Tạ Ưng nói: "Có câu nói này thì chúng tôi yên tâm rồi, tôi chờ tin tức từ hội trưởng Mã”.
...
Sau cuộc họp, Mã Đằng tức giận thở hổn hển xông vào phòng làm việc: "Giang Nhược Ly, chuyện này là thế nào?"
Giang Nhược Ly cúi đầu hổ thẹn: "Sự việc xảy ra đột ngột, tôi cũng không biết tình hình cụ thể ra sao. Bây giờ tôi lập tức cho người tới thị trấn Tào Dương điều tra chân tướng sự việc. Tôi tin cô Tô tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy”.
"Giờ mới điều tra chân tướng của chuyện này thì đã quá muộn”.
Mã Đằng biết rất rõ, chuyện lần này ập tới bất ngờ, cho dù bây giờ có điều tra ra chân tướng thì cũng vô ích.
Huống hồ, chuyện như thế này hoàn toàn không thể nói rõ mồn một được.
Giang Nhược Ly hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"
Mã Đằng nói: "Đối phương hừng hực khí thế, chuyện thị trấn Tào Dương chỉ sợ là cái cớ thôi. Mục đích thật sự của bọn chúng không hề đơn giản”.
Giang Nhược Ly nghi ngờ: "Chẳng lẽ bọn chúng muốn lật đổ cô Tô?"
Mã Đằng lắc đầu: "Cửu gia của quận Vọng Giang và Càn Châu Giang Bắc qua lại rất thân thiết, còn xuất thân của Tạ Ưng càng không đơn giản, đến bây giờ tôi vẫn không rõ lai lịch của Tạ Ưng. Lúc đầu khi tôi trở thành hội trưởng của Công đoàn Trung Hải, là ông ta đã nhường cho tôi làm. Hai người này liên kết với nhau nổi loạn, sao có thể chỉ vì một người như cô Tô chứ?"
Giang Nhược Ly đột nhiên rùng mình: "Lẽ nào, bọn họ muốn chống lại anh Lăng?"
Toàn thân cô ấy nổi hết gai ốc.
Bây giờ Lăng Khôi là ai?
Bá chủ Trung Hải đấy.
Bọn họ lại dám ra tay với Lăng Khôi sao?
Mã Đằng đáp: "Cũng chỉ có thể giải thích như vậy”.
Giang Nhược Ly nói: "Nhưng nếu bọn họ muốn chống lại anh Lăng thì nên trực tiếp gây rắc rối cho anh Lăng mới đúng chứ. Sao phải chuyển mũi nhọn hướng vào cô Tô? Đây chẳng phải là vẽ thêm chuyện sao?"
"Giết người không cần dao!", Mã Đằng nói: "Rất nhiều người ở Công đoàn Trung Hải đều biết tập đoàn Nhân Hòa do một tay cậu Lăng nâng đỡ, cũng biết cậu Lăng mới là người đứng sau đưa ra quyết sách ở tập đoàn Nhân Hòa. Bây giờ chúng bôi nhọ tập đoàn Nhân Hòa, bước tiếp theo bọn chúng sẽ chĩa thẳng mũi nhọn vào cậu Lăng”.
Giang Nhược Ly đột nhiên hiểu ra: "Bọn chúng muốn bôi nhọ anh Lăng, khiến cho anh Lăng muốn mất đi sự tin tưởng của mọi người?"
Sở dĩ lần trước Lăng Khôi có thể đảm nhận vị trí bá chủ Trung Hải, một mặt đương nhiên là vì có thực lực phi phàm, một mặt khác cũng là vì lập được công lớn cho Trung Hải, có được sự ủng hộ của rất nhiều người.
Hai nhân tố này, không thể thiếu đi bất cứ cái nào.
Nếu Lăng Khôi mất đi sự ủng hộ của giới võ thuật Trung Hải, trở thành tội đồ bị cả giới võ thuật chửi rủa.
Vậy thì vị trí bá chủ Trung Hải cũng coi như sụp đổ một nửa.
Còn nếu ai có thể đứng ra giải quyết dịch bệnh lần này, chẳng phải là lần nữa lấy được lòng dân sao...
Quá đáng sợ.
Mã Đằng nói: "Những lời cô nói mới là chuyện tôi lo lắng. Sau chuyện này, có một thế lực giấu mặt to lớn nào đó giật dây. Nếu không dựa vào Tạ Ưng và Cửu gia thì tuyệt đối không dám làm ra việc như vậy”.
Giang Nhược Ly đáp: "Bây giờ tôi lập tức liên lạc với tập đoàn Nhân Hòa”.
Nói xong, Giang Nhược Ly vội vàng đi gọi điện thoại.
Sau đó, toàn thân Giang Nhược Ly đều bị dọa đến mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy.
Mã Đằng tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Giang Nhược Ly lạc hẳn giọng đi: "Cô Tô... Trong lúc cứu trợ bệnh nhân ở thị trấn Tào Dương, bị người dân đến gây sự đập trúng đầu, cấp cứu không được... chết rồi!"
"Cái gì?"
Ngay cả Mã Đằng là người nhân vật cấp cao mà nghe xong câu này cũng bị dọa đến giật mình.
Loạn hết cả rồi!
Vợ của Trung Hải Vương bị người ta đánh chết?
Trung Hải sắp loạn rồi!
Tiếp theo ai có thể chịu được ngọn lửa giận của Lăng Khôi chứ?
Ai mà dám ra tay với thủ đoạn hung hãn như vậy?
Giang Nhược Ly kể lại chi tiết chuyện của thị trấn Tào Dương một lượt, cuối cùng nói: "Sự việc đã xảy ra là như vậy...”
Mã Đằng vô thức cảm thấy sởn tóc gáy, vô cùng sợ hãi: "Thế lực giấu mặt lần này quá ngông cuồng! Bọn chúng không sợ Lăng Khôi nổi giận sao?"
Giang Nhược Ly cũng bị dọa mặt mũi tái mét: "Thế lực đứng sau giật dây ngang ngược quá! Lại dám làm chuyện này đến mức tuyệt tình như vậy?"
Mã Đằng lẩm bẩm: "Cô nói xem, Tô Duệ Hân chết rồi, tiếp theo Lăng Khôi sẽ làm ra chuyện gì?"
Giang Nhược Ly đáp: "Tráng sĩ phẫn nộ, máu bắn năm bước, thiên tử phẫn nộ, trăm vạn tử thi. Tiếp theo Lăng Khôi sẽ giết người, điên cuồng giết người”.
Mã Đằng hỏi: "Giết ai?"
Giang Nhược Ly đáp: "Kẻ đầu sỏ, hung thủ ra tay. Lăng Khôi sẽ chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải tiến thẳng vào thị trấn Tào Dương, giết hết những kẻ gây chuyện”.
Mã Đằng nói với ẩn ý sâu xa: "Nhưng những người gây chuyện đó lại là những người mắc bệnh. Hơn nữa còn là mấy mươi nghìn người bệnh. Bọn họ bị xúi giục mới gây chuyện. Nếu Lăng Khôi thật sự tức giận mà giết nhiều người như vậy thì... giới võ thuật Trung Hải và cả xã hội đều sẽ lôi cả mười tám đời tổ tông của Lăng Khôi ra hỏi thăm một lượt. Tất cả người dân Trung Hải đều sẽ xem Lăng Khôi là ác ma, là kẻ điên, cả thần phật cũng sẽ nổi giận, thảm sát hàng triệu người”.
"Một khi xảy ra chuyện này, Lăng Khôi sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người ở Trung Hải. Cậu ấy sẽ tiêu đời, hoàn toàn tiêu đời!", giọng nói của Mã Đằng hơi run rẩy.
Quá tàn độc!
Mã Đằng không thể ngờ được, Trung Hải mà bản thân mình kiểm soát trong tầm tay lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đây đúng là vấn đề nan giải.
Rõ ràng là muốn hại chết Lăng Khôi.
Giang Nhược Ly cũng thấy ớn lạnh: "Bọn chúng không những muốn bôi nhọ danh dự của anh Lăng còn muốn đẩy anh Lăng tới đường cùng, quá tàn độc! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Không cần đi điều tra nữa. Đối phương cố ý khiến chúng ta dời sự chú ý đến việc điều tra chân tướng của sự việc, nếu chúng ta làm như vậy thì sẽ bị trúng kế. Việc khẩn cấp trước mắt là phải ngăn cản cậu Lăng vì nóng giận mà ra tay giết người!", Mã Đằng nói: "Tôi phải đi tìm cậu Lăng. Cô ở lại Công đoàn Trung Hải, ngăn cho sự việc không nghiêm trọng thêm nữa”.
Giang Nhược Ly chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Lăng Khôi lên cầm quyền, vừa xây dựng được trật tự Trung Hải thì bây giờ đây gần như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ!
Chương 316: Bao vây Công đoàn Trung Hải
Chẳng mấy chốc, việc Cửu gia trình báo trong cuộc họp hội ủy viên Công đoàn Trung Hải đã truyền ra ngoài, trong quận Vọng Giang không ai là không biết.
Người dân thường không hiểu tường tận về chân tướng của rất nhiều chuyện, vì thế rất dễ bị người ta dẫn dắt.
Người dân là như vậy, một khi bị người ta kích động thì rất dễ đồng loạt đứng dậy tiến công.
Những người bình thường còn như thế huống hồ là những người đã mắc bệnh?
Bọn họ biết được là Tô Duệ Hân hai lần cứu trợ, tập trung rất nhiều người, thêm vào đó là công tác khử trùng và cách ly không làm chu đáo dẫn đến bệnh dịch bùng phát.
Ngay sau đó vô số bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tập trung trước chi nhánh chính bệnh viện Nhân Hòa, gây sự không hề kiêng nể. Yêu cầu bệnh viện Nhân Hòa phải cho bọn họ một lời giải thích hài lòng, thậm chí còn yêu cầu cán bộ cấp cao của bệnh viện Nhân Hòa ra mặt nhận sai, xin lỗi và bồi thường.
Tất cả tổng trụ sở, các chi nhánh phụ, nhà thuốc, văn phòng và tòa cao ốc bệnh viện chính của bệnh viện Nhân Hòa đều bị bao vây!
Người dân náo loạn, không thể ngăn cản.
Các phương tiện truyền thông lớn cũng đồng loạt đưa tin, trắng trợn chỉ trích hành vi ác độc của bệnh viện Nhân Hòa, chỉ trích bệnh viện Nhân Hòa tội ác tày trời, là tội nhân thiên cổ.
Ngay lập tức, bệnh viện Nhân Hòa trở thành đối tượng bị mọi người dân Trung Hải phỉ nhổ, chửi rủa.
Người đập phá nhà thuốc, bệnh viện, văn phòng của bệnh viện Nhân Hòa thì trở thành anh hùng, trở thành hành động được ca ngợi.
Chưa tới một ngày đã có nhân viên của bệnh viện Nhân Hòa bị thương, thậm chí còn có vài người bị đánh trọng thương.
Tình cảnh càng lúc càng mất kiểm soát.
Cả Trung Hải đều náo động.
Giang Thanh Hải, Trần Lâm và Lục Hải Siêu ngay lập tức tới tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải chuẩn bị tìm Mã Đằng bàn bạc biện pháp.
Kết quả vừa tới cửa lớn đã thấy có vô số người đang bao vây xung quanh tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.
Những người này đồng loạt giơ cao các tấm biểu ngữ lớn.
Mong Công đoàn Trung Hải nghiêm trị tập đoàn Nhân Hòa, lấy lại công bằng cho vô số người bệnh.
Bệnh viện Nhân Hòa phát tán dịch bệnh, tội ác tày trời, quỷ thần không dung tha, đáng bị khuynh gia bại sản!
“...”
Người dân phẫn nộ.
Nhóm người Giang Thanh Hải đều rùng mình. Bọn họ không ngờ được rằng, ngay cả tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải cũng bị bao vây.
Công đoàn Trung Hải đấy, bao nhiêu năm qua, cho dù Trung Hải xảy ra chuyện gì cũng chưa từng có người tới bao vây Công đoàn Trung Hải.
Có thể thấy chuyện lần này ầm ĩ đến mức nào.
Phải mất rất nhiều công sức mấy người Giang Thanh Hải mới có thể từ bãi đỗ xe dưới lòng đất đi lên trên lầu tới phòng làm việc của Giang Nhược Ly được.
"Hội trưởng Mã đâu?", Trần Lâm hết sức căng thẳng, hỏi.
Giang Nhược Ly đáp: "Hội trưởng Mã đi tìm anh Lăng rồi, bảo cháu ở lại giữ gìn cục diện ở đây. Chỉ là không ngờ được rằng, tình hình lại xấu đi đến mức này. Chi nhánh của tập đoàn Nhân Hòa ở khắp nơi đều bị bao vây đập phá. Ngay cả tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải cũng bị bao vây. Kẻ đứng phía sau thật sự coi trời bằng vung. Cháu thấy tình hình này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi”.
Cuối cùng Giang Nhược Ly bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, Tô Duệ Hân bị người ta đánh chết. Kẻ giật dây phía sau quả thật là điên rồi”.
Giang Thanh Hải nghe xong vô cùng kinh sợ: "Cô Tô chết rồi sao? Việc này không xong rồi! Trung Hải sắp xảy ra chuyện lớn. Bây giờ người dân đã hoàn toàn mất khống chế, nếu trong cơn thịnh nộ mà cậu Lăng xuống dao giết người vậy thì cậu ấy sẽ xong đời”.
Giang Thanh Hải rõ ràng là người có tầm nhìn, vừa nhìn đã thấy được mối nguy hiểm mà ban đầu Mã Đằng lo lắng.
Giang Nhược Ly nói: "Bố, chúng ta có thể làm gì được không?"
Giang Thanh Hải đáp: "Chuyện lớn như vậy, chúng ta thật sự không đủ năng lực giải quyết. Mầm họa là bọn đứng giật dây phía sau. Còn tên đứng sau này nhất định là một nhân vật có sức mạnh phi thường. Chúng ta phải liên lạc với người trong giới võ thuật, người thường như chúng ta không thể can thiệp nữa rồi”.
Giang Nhược Ly hỏi: "Tìm ai ạ?"
Giang Thanh Hải nói: "Đại môn chủ của Tứ Phương Quán”.
...
Tất cả mọi người đều cảm thấy sự diệt vong của tập đoàn Nhân Hòa gần như chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Có người đau buồn, có người vui sướng.
Lúc này tên khỉ gầy, anh Đầu Trọc, Cửu gia đều vô cùng đắc ý.
Ngoài bọn chúng ra vẫn còn có người đang nâng ly chúc mừng.
Ví dụ như nhà họ Trương của Trương Uy và cả nhà họ Tô.
Sự vui mừng của nhà họ Tô, người bình thường không thể hiểu được.
Nghe tin các công ty con của tập đoàn Nhân Hoàn đều bị bao vây đập phá, bà cụ Tô vui mừng đến nỗi từ trên giường bật dậy, cười không ngậm được miệng.
"Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay. Cô đi đời rồi, tập đoàn Nhân Hòa cũng đi đời rồi!"
Bà cụ Tô phấn khích vô cùng.
"Tôi đã nói rồi, cô là người nhà họ Tô tôi thì chỉ xứng đứng ở dưới cánh của nhà họ Tô, vì nhà họ Tô mà đổ mồ hôi sôi nước mắt thôi, việc này đã được quyết định từ lúc sinh ra rồi. Nhưng cô lại cứ không tin vào số mệnh. Cho rằng bám được vào cậu Lăng thì có thể vô lo vô nghĩ, cho rằng có thể vứt bỏ sự che chở của nhà họ Tô mà tự thân lập nghiệp”.
"Đúng sai thành bại đều hóa hư không. Cuối cùng thì cô vẫn là một kẻ thất bại. Đây chính là kết cục cho việc không nghe lời tôi”.
"Báo ứng”.
Bà cụ Tô vui vẻ đến ngứa ngáy tay chân, đứng dậy thay quần áo, đi ra ngoài ăn sáng.
Tô Thần cầm một tập tài liệu tới đưa cho bà cụ Tô: "Bà nội, có báo cáo tháng trước rồi ạ”.
Bà cụ Tô vội cầm lấy tài liệu, lật tài liệu ra xem xét, sau đó cười đắc ý: "Doanh thu tăng gấp đôi, cao hơn 150% so với tập đoàn Nhân Hòa. Tập đoàn Tô Thị của chúng ta nghiễm nhiên trở thành tập đoàn y dược số một ở Trung Hải. Ha ha ha, tốt, rất tốt!"
Tô Thần cũng vô cùng vui mừng: "Nhà họ Tô chúng ta cuối cùng cũng leo lên đỉnh cao rồi. Cháu chưa từng nghĩ một kỳ tích lớn như thế lại có thể hoàn thành trong tay cháu. Hơn nửa năm nay, nhà họ Tô chúng ta không ngừng mở rộng phát triển. Đây đều là nhờ vào sách lược nơi hậu phương của bà”.
Bà cụ Tô nói: "Bà đã hoàn thành việc mà đến ông nội cháu còn chưa hoàn thành, rất tốt. Lập tức phát hành báo cáo này, mua lại trang bìa của mấy tòa soạn, luân phiên đăng bài. Ngoài ra, ba ngày sau nhà họ Tô chúng ta phải tổ chức bữa tiệc cuối năm của công ty tại nhà hàng cao cấp nhất ở Trung Hải, chúc mừng tập đoàn Tô Thị của chúng ta trở thành tập đoàn y dược đứng đầu Trung Hải”.
"Có thể mời bao nhiêu khách quý thì cứ mơi tới bấy nhiêu. Bữa tiệc lần này phải tổ chức thật lớn, để cho tất cả mọi người ở Trung Hải đều nhìn thấy sự lột xác của nhà họ Tô chúng ta. Tốt nhất là mời cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhân Hòa tới tham gia”.
"Bây giờ bà sẽ xin gia nhập vào đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải. Ba ngày sau, chúng ta cùng lúc có hai chuyện vui. Nhà họ Tô nhất định trở thành ngôi sao mới rực rỡ nhất của Trung Hải!"
Bà cụ Tô chưa bao giờ kích động như vậy.
"Vâng, cháu lập tức đi sắp xếp hai việc này, nhất định sẽ khiến tin tức của nhà họ Tô chúng ta truyền tới khắp ngóc ngách của thành phố Trung Hải”, Tô Thần cũng vô cùng kích động.
Ăn xong bữa sáng, bà cụ Tô vì quá kích động mà mặt mũi trở nên ửng hồng.
Tô Thần hơi trầm ngâm, nhíu mày lại: "Có một chuyện cháu nghĩ là nên nói với bà”.
Bà cụ Tô thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Chương 317: Bái sư
Tô Thần đáp: "Tô Duệ Hân bị người ta đánh vỡ sọ não ở thị trấn Tào Dương, sau đó cấp cứu không được, nghe nói là... đã chết rồi”.
Lúc nói ra câu này, Tô Thần không có chút thương hại nào, chỉ là cảm thấy hơi buồn.
Bà cụ Tô không thấy thương cảm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chết thì cũng đã chết rồi. Lúc đầu chúng ta có ý để nó quay về nhà nhưng nó từ chối. Lần này xảy ra chuyện như vậy, cũng là do nó tự làm tự chịu”.
Tô Thần nói: "Cháu lo không biết anh Lăng có tức giận mà trong cơn thịnh nộ ra tay với nhà họ Tô chúng ta hay không? Dù sao chuyện thị trấn Tào Dương lần này cũng gián tiếp liên quan tới nhà họ Tô mà”.
Bà cụ Tô lắc đầu: "Không sao. Chúng ta chẳng làm gì cả, chỉ bán bản quyền sáng chế cho Cửu gia mà thôi. Dù thế nào cũng không thể trách chúng ta được. Cho dù cậu Lăng có ác độc đến mức nào cũng không thể không phân rõ phải trái”.
Tô Thần suy nghĩ cẩn thận, thấy quả thật cũng có lý: "Cũng đúng, Tô Duệ Hân chết rồi, tập đoàn Nhân Hòa sẽ bị diệt vong hoàn toàn. Đây cũng là một tin tốt với nhà họ Tô chúng ta”.
Bà cụ Tô nói: "Lát nữa bà bảo người gửi một vòng hoa cho Tô Duệ Hân là được”.
...
Biệt thự Vân Đỉnh số một.
Trong phòng sách, Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu đang ngồi đánh cờ.
Diệp Tử Văn thông báo từng tin tức một.
Liên quan đến tập đoàn Nhân Hòa và Công đoàn Trung Hải.
Bạch Kim Thu và Diệp Vân Phong là đối thủ trên bàn cờ nhưng lại nói nói cười cười, say sưa vui vẻ.
Diệp Vân Phong mỉm cười: "Không ngờ ông lại là một cao thủ chơi cờ. Lần này đẩy thẳng Lăng Khôi vào đường cùng rồi”.
Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu đã làm giao dịch.
Diệp Vân Phong đồng ý cho đánh nổ Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn giúp Bạch Kim Thu, dẫn Bạch Kim Thu đi chiếm lấy ngôi mộ cổ trên Tích Sơn.
Bạch Kim Thu đồng ý với Diệp Vân Phong sẽ lấy đầu của Lăng Khôi xuống.
Vốn dĩ Diệp Vân Phong cho rằng Bạch Kim Thu sẽ đánh trực tiếp với Lăng Khôi một trận, lấy đầu của Lăng Khôi xuống. Không ngờ rằng, Bạch Kim Thu lại thông minh như vậy, thiết kế một bàn cờ lớn, không những giết được người, còn khiến Lăng Khôi thanh bại danh liệt.
Tốn nhiều công sức như vậy có vẻ như là đang lãng phí tâm tư.
Nhưng thật ra không phải.
Sau khi Lăng Khôi trở thành đối tượng mà tất cả người dân Trung Hải chửi rủa, chỉ cần Diệp Vân Phong ra mặt xử lý chuyện lần này, thì Diệp Vân Phong sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng chúa cứu thế. Sau khi Lăng Khôi chết, Diệp Vân Phong cũng có thể trở lại vị trí Trung Hải Vương lần nữa.
Đúng là một ván cờ hoàn mỹ.
Bạch Kim Thu đặt một con cờ vây màu đen xuống, cười nói: "Tiếp theo, cần tông sư Diệp ra mặt rồi”.
Diệp Vân Phong nói: "Tôi sẽ triệu tập hội nghị ba thế lực, bàn bạc chuyện lần này. Hơn nữa trong cuộc họp cũng sẽ công khai nhắc tới việc Lăng Khôi không có năng lực, chỉ trích Lăng Khôi dung túng cho hành vi phạm tội của vợ mình. Cứ như vậy, xã hội trần tục sẽ chửi rủa Tô Duệ Hân, giới võ thuật Trung Hải thì phỉ nhổ Lăng Khôi. Cậu ta nhất định sẽ mất đi lòng dân”.
Bạch Kim Thu nói: "Cái chết của Tô Duệ Hân nhất định sẽ chọc giận Lăng Khôi, đến lúc đó Lăng Khôi chắc chắn sẽ xuống dao giết người, tàn sát hàng loạt những người mắc bệnh gây chuyện. Như vậy, Lăng Khôi sẽ trở thành kẻ thù của cả Trung Hải, bản thân cậu ra cũng đã bước lên con đường diệt vong rồi”.
Diệp Vân Phong đáp: "Đây là một ván cờ chết, Lăng Khôi không có cách nào để thay đổi tình thế. Chẳng mấy chốc cậu ta sẽ trở thành con chuột qua đường, bị người người đuổi đánh”.
Bạch Kim Thu nở nụ cười vô cùng xán lạn: "Tới lúc đó mọi người sẽ đồng loạt đứng dậy công kích cậu ta, ông dẫn đầu, tôi sẽ dùng thân phận là trợ thủ của ông để xuất hiện, giết chết cậu ta. Để thêm phần chắc chắn, tôi còn giữ lại cho cậu ta một món quà đặc biệt”.
Diệp Vân Phong cười nói: "Như vậy, Lăng Khôi nhất định phải chết”.
Bạch Kim Thu nói: "Sau khi xong việc, ông đừng quên việc đã đồng ý với tôi đấy”.
Diệp Vân Phong đáp: "Chắc chắn không quên!"
Bạch Kim Thu cười lớn rồi nói: "Nên tới lượt ông rồi”.
...
Lúc này, Lăng Khôi phớt lờ việc Công đoàn Trung Hải và tập đoàn Nhân Hòa bị vây hãm ở Trung Hải.
Anh chỉ ôm Tô Duệ Hân đang hôn mê bất tỉnh vì bị thương nặng gấp rút tìm đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn.
Phổ Lâm không có ở đó, hồ nước xung quanh thật trống trải.
Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân dứt khoát đẩy cửa lớn của Tích Sơn Lầu rồi đi thẳng lên lầu bốn: “Thủy Nguyệt, xin bà hãy cứu vợ tôi!”
Lăng Khôi dứt khoát quỳ xuống : “Cầu xin bà!”
Giọng của Lăng Khôi trở nên rất khàn.
Thủy Nguyệt thậm chí không liếc nhìn Tô Duệ Hân, mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Trước đây không phải cậu coi thường tôi sao? Lại còn tỏ ra thờ ơ lạnh lùng. Bây giờ xảy ra chuyện rồi mới biết cầu xin tôi ư? Cậu cút nhanh, tôi sẽ không giúp cậu đâu”.
Người phụ nữ này thực sự là buồn vui thất thường.
Lăng Khôi không thể hiểu được suy nghĩ của bà ta, đành phải miễn cưỡng nói: “Chỉ cần bà bằng lòng cứu vợ tôi, tôi sẵn sàng làm bất kỳ điều gì mà bà muốn”.
Lăng Khôi nằm dưới đất, cả người nổi đầy gân xanh, chân tay anh đều đang run rẩy.
Vì quá căng thẳng.
Nếu mất đi Tô Duệ Hân, Lăng Khôi không biết mình sẽ trở nên như thế nào, lại càng không biết tiếp theo đây bản thân anh sẽ làm ra những hành động gì nữa.
“Bất kỳ điều gì ư?”, Thủy Nguyệt khịt mũi.
Bà ta không vì Tô Duệ Hân bị thương nặng mà tỏ ra thương cảm, cũng không hề mềm lòng trước lời cầu xin của Lăng Khôi.
Dường như bà ta là một người không có trái tim.
Lăng Khôi nghiến răng nói: “Đúng vậy. Bất kỳ điều gì”.
Thủy Nguyệt lộ vẻ hưng phấn: “Vậy cậu hãy bái tôi làm sư phụ đi”.
“Được”, Lăng Khôi đồng ý ngay mà không chút đắn đo.
Thủy Nguyệt chẳng những không vui mà trái lại còn tức giận: “Sao tôi cứ thấy dáng vẻ cậu giống như không cam tâm tình nguyện vậy? Hơn nữa, tôi không muốn việc bái tôi làm sư phụ lại biến thành một cuộc giao dịch. Cậu về đi, sau này cũng đừng đến nữa. Tôi ghét cậu”.
“Cậu nghĩ Thủy Nguyệt tôi là ai? Cậu muốn từ chối bái tôi làm sư phụ thì từ chối? Giờ cậu muốn bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ đồng ý luôn sao? Cậu cho rằng đồ đệ của tôi là một món hàng hả?”, Thủy Nguyệt rất tức giận.
Lăng Khôi nói: “Vậy bà muốn thế nào?”
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”, Thủy Nguyệt xoay người, tức giận đùng đùng.
Cả người Lăng Khôi hoàn toàn lạnh băng.
Lúc này, Lăng Khôi cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.
Bản thân anh trước đây từng là vua của các vị tướng tinh nhuệ, Trấn Đông Vương.
Quân binh vạn mã, thiên hạ vô địch.
Anh gần như không có gì là không làm được.
Kể từ sau sự việc xảy ra vào ba năm trước, Lăng Khôi đã ngã xuống vực thẳm, lúc đó anh mới nhận ra trên đời này có rất nhiều sự bất lực.
Lăng Khôi muốn mở miệng nói gì đó, cũng muốn tức giận mà phất tay áo bỏ đi.
Nhưng còn Tô Duệ Hân thì phải làm sao?
Cúi đầu nhìn Tô Duệ Hân đang hôn mê, trái tim của Lăng Khôi như tan nát.
Người ta đã thành ra như vậy rồi, Lăng Khôi chịu chút ấm ức thì có đáng gì?
“Thủy Nguyệt. Trước đây Lăng Khôi tôi không bái sư là vì tôi rất coi trọng hai chữ sư phụ. Tôi chưa từng bái bất kỳ ai làm sư phụ cả. Có câu: Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Chính vì tôi rất coi trọng, cho nên tôi mới không yên tâm về bà. Tôi sợ bản thân bái nhầm sư phụ, tôi sợ bản thân phó thác vào một người không đáng tin”, Lăng Khôi nói: “Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với bà, tôi nhận thấy rằng mặc dù con người bà có tính cách hung bạo, buồn vui thất thường và giết người tàn nhẫn. Nhưng tôi cũng phát hiện ra sự cô đơn của bà, phát hiện ra sự kiên trì của bà, và phát hiện ra trách nhiệm cũng như sứ mệnh của bà. Tôi sẵn sàng bái bà làm sư phụ”.
Chương 318: Cảm ơn bà
“Những lời này, cho dù bà có tin hay không, tôi đều nói ra từ tận đáy lòng. Bây giờ tôi đã xác định được bà là người thế nào rồi”.
“Vợ tôi là một người bình thường, cô ấy từ nhỏ đã học y thuật, hy vọng sau này có thể chữa bệnh cứu người. Cô ấy là một bác sĩ có tấm lòng nhân hậu. Hôm nay, Trung Hải bùng phát dịch bệnh, cô ấy dẫn người đến hỗ trợ cứu chữa, nhưng lại bị người ta gây chuyện, đánh đến mức vỡ đầu. Cô ấy là một người có tấm lòng lương thiện thuần khiết như kim cương. Cô ấy không thể chết, không thể chết được”.
“Có người đã khâu đầu lại cho cô ấy để ngăn xuất huyết não, nhưng não đã chết lâm sàng, không còn ý thức. Bây giờ cần thuật kiểm soát tâm trí của bà để kích thích ý thức của cô ấy”.
“Tôi cầu xin bà, hãy cứu cô ấy”.
Lăng Khôi nói xong từng chữ, cuối cùng khấu đầu bái lạy: “Cầu xin bà”.
Thủy Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn người thanh niên trước mặt.
Bà ta nhìn chăm chú anh một hồi lâu.
“Tôi rất thích nghe những lời cậu vừa nói”, Thủy Nguyệt đứng chắp tay sau lưng: “Có điều cái giá mà cậu phải trả cho việc trở thành đồ đệ của tôi, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy...”
Thủy Nguyệt vẫn chưa nói xong, Lăng Khôi đã cắt ngang: “Tôi muốn bái bà làm sư phụ, dù có chết cũng không hối hận”.
“Đỡ cô ấy lên, để tôi xem thử có cứu được không”, Thủy Nguyệt cũng dứt khoát. Đợi sau khi Lăng Khôi đặt Tô Duệ Hân lên ghế sofa bên cạnh, Thủy Nguyệt mới cúi đầu kiểm tra vết thương.
Lăng Khôi lặng lẽ đứng bên cạnh, anh thậm chí không dám thở mạnh vì sợ ảnh hưởng đến Thủy Nguyệt.
Một lúc sau, Thủy Nguyệt dừng tay rồi ngạc nhiên hỏi: “Người trước đây từng chữa trị cho cô ấy là ai?”
Lăng Khôi hơi suy nghĩ rồi nói thẳng: “Là Tô Kinh Hồng”.
Thủy Nguyệt lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe về người này. Nhưng kỹ thuật của người này thực sự rất cao siêu. Vốn dĩ chấn thương nặng như vậy chắc chắn sẽ chết. Nhưng cô ta lại có thể khâu vết thương và ngăn không để xuất huyết não. Quan trọng hơn là cô ta đã giúp vợ cậu giữ lại một hơi thở. Nếu không có hơi thở này thì vợ cậu đã chết từ lâu rồi”.
Mặc dù Lăng Khôi vẫn luôn cho rằng y thuật của Tô Kinh Hồng rất cao siêu, nhưng anh vẫn không khỏi ngạc nhiên khi được nghe điều này.
Thủy Nguyệt nói: “Vợ của cậu cũng không phải là một người bình thường, nếu không cô ấy đã chết từ lâu rồi”.
Lăng Khôi run rẩy hỏi: “Vợ tôi, còn có thể cứu được không?”
Thủy Nguyệt nói với vẻ nghiêm trọng: “Chỉ nắm chắc được ba mươi phần trăm. Để tôi thử xem”.
Nói xong, Thủy Nguyệt ngồi xếp bằng, đưa hai tay ra trước mặt xếp thành hình trái tim, rồi đột nhiên đẩy mạnh vào phần não của Tô Duệ Hân.
“Vù!”
Lăng Khôi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể có một luồng sức mạnh khổng lồ quét ra ngoài.
Sau đó, anh thấy cơ thể của Thủy Nguyệt bất động, chỉ có đôi mắt đang không ngừng lưu chuyển, cơ thể Tô Duệ Hân lần đầu tiên run lên.
Đây chính là thuật kiểm soát tâm trí sao?
Thật thần kỳ.
Lăng Khôi chăm chú nhìn không chớp mắt.
Một lúc lâu sau, cả người Thủy Nguyệt đổ đầy mồ hôi, cuối cùng ngay cả cơ thể cũng run lên, sắc mặt tái nhợt, như thể bị kiệt sức.
Lăng Khôi không cần nghĩ cũng biết rằng việc thi triển thuật kiểm soát tâm trí của Thủy Nguyệt đòi hỏi một cái giá rất đắt.
“A!”
Thủy Nguyệt đột nhiên gầm lên, sau đó phun ra một ngụm máu.
Bà ta uể oải dựa vào ghế sofa rồi không ngừng thở hổn hển.
Lăng Khôi vội vàng đưa cho bà ta một cốc nước nóng: “Bà không sao chứ?”
Thủy Nguyệt uống xong một cốc nước nóng, mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao. Chỉ là gặp phải tình huống đặc biệt mà thôi”.
“Vậy vợ tôi… cô ấy thế nào rồi?”
Lăng Khôi đã cẩn thận xem tình hình của Tô Duệ Hân, thấy cũng không có tiến triển gì rõ rệt nên anh cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Thủy Nguyệt vô cùng mệt mỏi cho biết: “Một lần thi triển thuật kiểm soát tâm trí không đủ để cô ấy có thể tỉnh lại. Nhưng cô ấy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, tôi có thể đọc được ký ức của cô ấy từ ý thức của cô ấy. Điều này cho thấy trung tâm vỏ đại não vẫn còn nguyên vẹn. Tiếp theo, sau khi tôi thi triển thuật kiểm soát tâm trí thêm vài lần nữa là cô ấy có thể hồi phục”.
Lúc này Lăng Khôi mới cảm thấy thật sự yên tâm.
“Cảm ơn bà!”
Lăng Khôi mạnh mẽ chắp tay thành quyền.
Thủy Nguyệt xua tay nói: “Tôi rất mệt, cần phải nghỉ ngơi. Cậu hãy đi dạo một vòng đi”.
“Bây giờ cậu đã là đồ đệ của tôi, cậu cũng có thể đi tham quan lầu năm của Túy Tiên Lầu”, nói xong câu cuối cùng, Thủy Nguyệt bèn dựa vào ghế sofa rồi ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của bà ta giống như một đứa bé gái.
Bên ngoài nắng như thiêu đốt, nhưng ở đây lại hơi âm u.
Lăng Khôi lấy chiếc chăn bên cạnh đắp cho bà ta: “Thủy Nguyệt. Cảm ơn bà”.
Sau đó anh nhìn sang Tô Duệ Hân, cô từ từ khôi phục lại nhịp thở đều đặn, trông cô không khác gì một người bình thường đang say giấc.
Da mặt hồng hào, xinh đẹp như hoa.
Lăng Khôi đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô: “Duệ Hân, anh đã để em phải chịu khổ rồi. Là anh không chăm sóc tốt cho em. Sau này, anh nhất định sẽ không để ai bắt nạt em nữa. Em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy, em sẽ thấy rằng mọi thứ đã khác”.
Lúc này, Lăng Khôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và thế giới này thật tươi đẹp.
Một lúc lâu sau, Lăng Khôi điều chỉnh lại tâm trạng rồi chậm rãi đứng dậy.
Lầu năm chính là nơi mà anh vẫn muốn đặt chân đến.
Nơi đó là nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên năm xưa.
Cuối cùng, sau khi nhìn hai người phụ nữ đang say ngủ, Lăng Khôi từ từ bước lên lầu năm.
Lầu năm dường như là một thế giới khác.
Các bức tường ở đây đều được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt.
Mặc dù không phải là thép không gỉ, nhưng còn cứng hơn cả thép không gỉ.
Lăng Khôi đưa tay ra đập thử vài cái, nhưng vẫn không biết đây là cái gì: “Cứng quá! Hai trăm năm trước dường như vẫn chưa có bê tông cốt thép, không biết đạo sĩ Trung Nguyên đã dùng vật liệu gì”.
Lầu năm rất trống trải, vừa nhìn đã có thể thấy hết toàn bộ. Nơi này rộng hơn hai mươi nghìn mét vuông.
Toàn bộ mặt sàn có hình Thái Cực, vị trí trung tâm có một người bằng đá với thư thế đang đứng.
Người đá đó cao hai mét.
Cũng có thể nói là một tượng đá.
Tượng đá phủ đầy bụi và trông không có chút sức sống, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên bề mặt người đá được khắc đầy chữ.
Nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện trên mặt đất và trên tường đều khắc đầy chữ.
Lăng Khôi chợt hiểu ra: “Đây chính là tất cả những gì kinh điển và lĩnh hội của đạo sĩ Trung Nguyên sau khi giác ngộ đã để lại ở đây, nó là tập hợp những tích lũy tu luyện cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên”.
Bách Gia Quyền, Hình Ý Quyền, Thái Cực Quyền, Đường Lang Quyền.
Vô số kỹ thuật võ thuật được ghi lại ở đây.
Đó là những ghi chép rất tản mạn, nếu không phải là tông sư võ thuật, đọc xong những pháp môn tản mạn này rồi tu luyện theo, e rằng chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Lăng Khôi có những kiến thức tích lũy sâu sắc đối với Bách Gia Quyền, vì vậy mà anh có thể hiểu được rất nhiều chỉ trong nháy mắt.
Trái tim nông nổi ban đầu rất nhanh đã bình tĩnh lại, anh bắt đầu luyện tập dựa theo những ghi chép ở trên đó.
Chỉ sau một lát, Lăng Khôi đã có rất nhiều thu hoạch.
Những kỹ năng đấm bốc và kỹ thuật chiến đấu mà anh từng thành thạo đều thật thô thiển.
Mà mỗi câu chữ được khắc ở đây đều đang cải thiện kỹ thuật của anh.
Mỗi một lần cải thiện, đều mang lại hiệu quả nổi bật đối với sự tiến bộ của Lăng Khôi…
Chương 319: Người đá
Lăng Khôi đã bắt đầu xem trọng tu vi cá nhân từ khi nào?
Mặc dù trước đây lúc Lăng Khôi là Trấn Đông Vương thì đã rất xem trọng, nhưng xem trọng thật sự là sau khi ở núi Tuyết Long.
Sau đó là khi Lăng Khôi trở về Trung Hải, mới hoàn toàn coi trọng thực lực tu vi.
Mà khi Lăng Khôi trở thành tông sư võ thuật, sự coi trọng đối với thực lực tu vi đã đạt đến bước trước nay chưa từng có.
Đại tông sư quá mạnh!
Đây là cảnh giới mà một người bình thường không thể nào tưởng tượng.
Có nội kình, có thể phóng nội kình, giết người trong không khí.
Nhưng nội kình là gì thì Lăng Khôi vẫn không biết.
Cũng chính vì quá nhiều cái không biết, mới khiến Lăng Khôi ham muốn học hỏi, rất mực khiêm tốn, luôn duy trì sự khiêm nhường.
Sách cỗ mà đạo sĩ Trung Nguyên để lại, mặc dù số lượng chữ không nhiều, nhưng từng chữ đều sâu sắc, từng câu đầy tinh hoa, nhắm thẳng vào chân lý.
Mỗi một câu, mỗi một chữ đều khiến Lăng Khôi có một loại giác ngộ thấu hiểu triệt để.
Ba tiếng đồng hồ, Lăng Khôi vẫn luôn đắm chìm trong đó. Xem xong tất cả ghi chép, cũng tập luyện lại một lượt theo những ghi chép này.
Có điều Lăng Khôi chỉ có thể tập luyện phần rất ít.
Tuy là như thế, Lăng Khôi đã cảm nhận được võ thuật của anh đã có một bước nhảy vọt về bản chất.
Trong thời gian ngắn muốn tiến hơn một bước thì rất khó.
Lúc này Lăng Khôi mới dừng lại, thu hai tay, đứng tấn, hít thở sâu một hơi: “Giác ngộ thật sâu sắc, đạo sĩ Trung Nguyên giống như một ao hồ, một người bước vào hồ thì không cách nào nhìn trộm toàn bộ, cần phải trải qua vô số lần rèn luyện, mới có thể đi khắp mỗi ngóc ngách của hồ”.
Với thiên phú như Lăng Khôi thì đã được là nghịch thiên rồi.
Tuy là thế, Lăng Khôi cũng chỉ có thể học được một phần nhỏ bên trong.
“Toàn cảnh ghi chép ba trăm lẻ sáu loại giác ngộ, mà mình chỉ có thể giác ngộ hoàn toàn sáu loại trong số đó. Ba trăm loại giác ngộ còn lại, mình đều không cách nào theo đuổi. Dù thế, sức mạnh của mình cũng có bước nhảy vọt về bản chất”.
Lăng Khôi vô cùng khâm phục.
Mới sáu loại giác ngộ mà đã có công dụng kỳ lạ như vậy rồi.
Nếu có thể giác ngộ toàn bộ một cách triệt để, vậy thì tốt quá!
“Cảm ơn tiền bối”.
Lăng Khôi chắp tay với người đá, coi người đá này là đạo sĩ Trung Nguyên.
Chớp mắt, Lăng Khôi nảy sinh ra một nghi ngờ.
Nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên chỉ ghi chép ba trăm lẻ sáu loại giác ngộ thôi sao?
Lẽ nào không có thứ khác?
Lăng Khôi không tin lắm.
Nhân vật ghê gớm như vậy, chắc hẳn phải để lại nhiều thứ mới đúng.
Kết quả Lăng Khôi lục tung nơi này một lượt, thật sự không phát hiện bất cứ thứ gì khác.
Lăng Khôi không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.
Cuối cùng, trở về bên cạnh người đá, Lăng Khôi bắt đầu quan sát người đá này.
Nếu là người khác có lẽ không nhìn ra manh mối gì.
Nhưng bản thân Lăng Khôi là một đại sư điêu khắc đứng đầu, sau khi nhìn kĩ thì phát hiện một vấn đề, kỹ thuật điêu khắc người đá này vô cùng tinh xảo, sinh động như thật.
Nếu tô màu lên, có thể trở nên giống như người thật.
Nhưng có một điểm khiến Lăng Khôi chú ý, đó là hai mắt của người đá, vị trí con ngươi lộ ra màu đen đậm.
Giống hệt như mắt thật.
Hoặc là nói đây chính là mắt thật.
“Đôi mắt này là mắt thật”, Lăng Khôi không nhịn được đến gần xem kỹ hơn, sau đó giơ tay ra chạm vào mắt.
“Rắc!”
Đôi mắt chuyển động.
Sau đó chợt nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi.
Giống như ánh mắt cá chết, liếc xéo Lăng Khôi.
Vãi chưởng, chuyện gì đây?
Lăng Khôi không tự chủ lùi về sau mấy bước, sởn hết gai ốc.
Quá đáng sợ!
Tiếp đó, người đá cử động.
Chợt vung quyền đánh về phía Lăng Khôi.
Vừa nhanh vừa mạnh.
Lăng Khôi trượt về sau theo bản năng, muốn tránh né đòn đánh.
Nhưng lại chậm một bước, lồng ngực của Lăng Khôi bị cú đấm của người đá đánh trúng.
Sức mạnh cực lớn.
Cơ thể Lăng Khôi lập tức lùi về sau liên tục, lồng ngực hết sức khó chịu, suýt nữa không nhịn được mà nôn ra máu.
“Người đá này mạnh quá, còn mạnh hơn nhiều so với nắm đấm của Lam Ngạo Thiên”.
Sau khi Lăng Khôi đứng vững thì lập tức bày tư thế, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Mà lúc này người đá lại tiến một bước, lại một lần nữa vật tay.
Túm một bên thuận tay xoay ngược, túm hai tay khóa lại.
Đây là đòn đánh vật một tay.
Mọi sự chống cự của Lăng Khôi đều bị tay của người đá nghiền nát.
Quyền cước của nó còn rắn chắc hơn sắt thép, nội kình của Lăng Khôi càn quét phía trên, ngay cả gãi ngứa cũng không làm được.
Kết quả Lăng Khôi bị nó xách thẳng lên.
Không ổn!
Tên nay quá mạnh, anh căn bản không thể nào chống lại.
Trái tim Lăng Khôi đã treo lơ lửng, cảm giác sắp lạnh cóng.
Đúng lúc này người đá túm lấy Lăng Khôi, vung mạnh lên phía đỉnh đầu!
“Phần phật!”
Trên đỉnh đầu rõ ràng là trần nhà kiên cố, nhưng người đá túm lấy Lăng Khôi, cố gắng chọc thủ trần nhà.
Lăng Khôi sợ đến mức da đầu tê rần, lần nữa khi bình tĩnh lại, anh phát hiện mình đã đến một tầng lầu khác.
Lăng Khôi tưởng rằng đầu mình vừa sắp đụng vào trần nhà, ai ngờ được lại đến một tầng lầu hoàn toàn mới!
“Đây là tầng sáu? Không đúng, từ bên ngoài nhìn lầu Tích Sơn rõ ràng chỉ có năm tầng”.
Thoáng chốc Lăng Khôi đã hiểu.
Nhìn từ bên ngoài, năm tầng rất cao, cộng thêm chóp nhọn của tòa lầu, hoàn toàn có đủ không gian xây dựng tầng sáu.
Đây là một gác lửng.
Cho dù từ bên ngoài lầu hay là trong lầu, đều không nhìn thấy tầng sáu.
Ẩn giấu quá tốt.
Sau khi người đá đưa Lăng Khôi đến tầng sáu, lại quay về tư thế không nhúc nhích, không có gì khác với tầng năm.
“Người đá này hình như có ý thức rất kỳ lạ”.
Nếu không phải sau khi Lăng Khôi tiếp xúc với võ thuật đã quen nhìn mấy chuyện kỳ lạ, chỉ sợ đã bị người đá kỳ dị này dọa sợ chết khiếp rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Khôi bắt đầu quan sát xung quanh.
Tầng này không to bằng bên dưới, nhưng cũng có mấy nghìn mét vuông.
Lối kiến trúc nhà ở gồm một đại sảnh và ba phòng. Trong đó một phòng sách, một phòng khách, một phòng ngủ.
Mà vị trí Lăng Khôi đứng là đại sảnh.
Ghế sofa gỗ đỏ, ghế bành, bàn vuông.
“Chẳng lẽ, đây chính là nơi đạo sĩ Trung Nguyên sinh sống?”
Lăng Khôi ngẫm nghĩ, nơi này được ẩn giấu kín kẽ như thế, hiển nhiên không tầm thường. Bình thường đạo sĩ Trung Nguyên ở tầng năm lúc bế quan tu luyện, chắc là sống ở tầng sáu.
Phía trước đại sảnh, có một tấm bảng treo ngang – Văn chính võ trực.
Bên trái có một miếng gỗ treo thẳng, viết một câu: Trèo đèo lội suối Tích Sơn bảy tầng lầu.
Bên phải cũng treo một miếng gỗ, câu sau: Trăm năm giữ nước dưới hồ nghìn bãi tha ma.
Thư pháp tinh xảo, ngụ ý cũng rất sâu xa.
Chắc hẳn là lời răn dạy lúc còn sống của đạo sĩ Trung Nguyên, bao hàm ý chí của đạo sĩ Trung Nguyên. Cách nhau hai trăm năm, dường như Lăng Khôi cảm nhận được lòng nhiệt huyết hăng hái ập đến.
Lăng Khôi nhìn không hiểu lắm.
Văn chính võ trực, rất dễ hiểu, chính là văn phải chính trực, võ phải ngay thẳng, một đời làm người, đường đường chính chính.
Trèo đèo lội suối không cần nói nhiều, Tích Sơn bảy tầng lầu là ý gì?
Lầu Tích Sơn là thứ mà bây giờ Lăng Khôi nhìn thấy, cũng chỉ có sáu tầng lầu thôi mà.
Tầng thứ bảy ở đâu?
Trăm năm giữ nước, chắc chắn là nói đạo sĩ Trung Nguyên thuở bình sinh đã bảo vệ chốn cực lạc Trung Hải này một trăm năm.
Dưới hồ chắc chắn là hồ dưới chân, chẳng lẽ dưới hồ có một ngôi mộ?
Cái này hơi khoa trương rồi nhỉ?
Lăng Khôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
Anh bước qua một căn phòng khác.
Chương 320: Cảnh giới cao hơn
Trang trí trong phòng chủ yếu là màu tím, có lẽ là nơi nữ ở. Bàn trang điểm vẫn được bảo quản tốt, trên bàn còn có một hộp phấn đã cũ, biến chất. Trên bức tường bên cạnh có treo một bộ trang phục biểu diễn, chứng tỏ người phụ nữ này là một nghệ sĩ biểu diễn kịch.
Trên đầu giường treo một bức chân dung.
Hai trăm năm trước đây không có chất liệu màu, cho nên bức tranh này chỉ được vẽ phác họa đen trắng.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo cổ trang thời xưa.
Lăng Khôi nhìn bức chân dung này, vô cùng kinh ngạc.
“Bức chân dung này có vài phần giống với Thủy Nguyệt, lẽ nào người này có quan hệ gì đó với Thủy Nguyệt?”
Lăng Khôi càng tò mò hơn về thân phận lai lịch của Thủy Nguyệt.
Người phụ nữ sống trong căn phòng này và đạo sĩ Trung Nguyên có quan hệ gì?
Không thể giải thích được, Lăng Khôi chỉ có thể lắc đầu, thở dài.
Rời khỏi căn phòng, Lăng Khôi vào phòng đọc sách.
Trong phòng đọc sách có mùi ẩm mốc và mực nước.
Trên tường treo rất nhiều tranh thư pháp, có thể thấy đạo sĩ Trung Nguyên trước đây rất thích luyện thư pháp. Trên bàn cũng bày rất nhiều tượng điêu khắc, không khó để nhận ra đạo sĩ Trung Nguyên cũng là một nhà điêu khắc.
Trên kệ sách còn có rất nhiều sách về số học, đại lý và thiên văn học.
Hai trăm năm trước, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, lúc đó mọi người còn nghĩ tới khoa thi của triều đình, rất ít người quan tâm đến sách báo khoa học. Đạo sĩ Trung Nguyên được coi là bậc tri thức tiên tiến.
Trong phòng đọc sách lưu lại những sở thích của đạo sĩ Trung Nguyên, nhưng không hề có sách báo liên quan đến võ thuật.
Cuối cùng, Lăng Khôi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ không lớn, khoảng trăm mét vuông, trên sàn trải thảm đỏ.
Đầu giường treo một bức chân dung.
Đó là một người đàn ông anh tuấn, mặc bộ võ phục màu đen, tay cầm kiếm dài, trông vô cùng oai phong.
Chỉ là mắt của người đó đang nhắm.
Đạo sĩ Trung Nguyên là người mù ư?
Lăng Khôi không khỏi nghĩ đến đôi mắt bị kẹp trên người đá. Lẽ nào đôi mắt này có liên quan đến đạo sĩ Trung Nguyên.
Không thể nào.
Lăng Khôi lắc đầu.
Đạo sĩ Trung Nguyên đã chết hai trăm năm rồi, sớm hóa thành tro bụi, mắt của cụ ấy sao có thể được bảo quản tốt như vậy chứ?
Nhưng nếu đôi mắt trên người đó không phải của đạo sĩ Trung Nguyên thì là của ai?
Không thể biết được.
Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Lăng Khôi bắt đầu quan sát xung quanh.
Căn phòng rất trống trải, không có đồ đạc gì khác.
Thứ duy nhất chính là một cuốn sách cổ đặt trên giường.
Lăng Khôi cầm lên xem, vô cùng kinh ngạc.
Trên bìa có viết dòng chữ lớn bắt mắt: Kình Lạc Hải Lan Kinh.
Cuốn sách vô cùng cũ kỹ.
Lật mở trang đầu tiên, Lăng Khôi ngay lập tức dòng chữ làm cho kinh ngạc.
“Cá voi chết đi, vạn vật sinh tồn. Khi cá voi cảm nhận được rằng nó sắp chết, có sẽ tìm một nơi không có ai, lặng lẽ chìm xuống đáy biển, rời khỏi thế giới cô đơn này. Xác của nó sẽ trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu, thậm chí có thể duy trì một phần nhỏ của hệ sinh thái trong hai năm. Đây là món quà cuối cùng nó lưu lại cho biển cả”.
“Nhất niệm thành biển, nhất niệm thành núi, cá voi rơi mười dặm, vạn vật cùng sinh sôi”.
“Tôi lang thang trên biển cả nửa đời người, nửa đời làm bạn với cá voi, cuối cùng cũng đến được Trung Hải. Gìn giữ đất đai trăm năm, về với đất là niềm vui, viết ra cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh này. Xin cho tôi là con của biển cả, xin cho tôi là con cá voi khổng lồ, xin cho tôi được chết là cá voi rơi xuống đáy biển. Tôi chết trăm năm, vạn vật sinh sôi”.
“…”
Lăng Khôi không ngừng xem tiếp phía sau, ghi nhớ hết những câu tâm pháp trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.
Ngàn chữ hùng hồn, khí thế hừng hực.
Thứ mà anh ghi nhớ lại là bí kíp võ thuật, đồng thời cũng giải thích về cuộc đời của đạo sĩ Trung Nguyên.
Có bốn câu đề rằng: “Biển đến cuối cùng trời làm bờ, trèo lên đỉnh núi chính là đỉnh; cá voi rơi mười dặm có vạn sinh vật, nhất niệm trăm năm hỏi siêu phàm.
Da đầu Lăng Khôi tê dại.
“Lời này thật khí phách, Kình Lạc Hải Lan Kinh thật khí phách. Không ngờ đạo sĩ Trung Nguyên lại có thể tạo ra được bí kíp võ công như vậy. Thật tài giỏi! Ngay cả những câu tâm pháp trong Xích Dương Cửu Thiên cũng không thể so sánh với cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh này.
Lăng Khôi thật sự sợ hãi
Tất cả điều này cho thấy mong muốn cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên, cụ ấy đang theo đuổi cảnh giới vượt qua cảnh giới tông sư.
Đại tông sư đúng là danh bất hư truyền.
Lăng Khôi ngồi xuống, muốn thực hành theo phương pháp tu luyện trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.
Nhưng không thể luyện được.
Thử lại lần nữa vẫn không luyện được.
“Sao lại vậy chứ? Theo lý mà nói, mình là đại tông sư rồi, đáng lẽ phải tu luyện được chứ. Lẽ nào thực lực tu vi của đại sư Trung Nguyên này đã vượt qua tông sư rồi?”
“Trên đời này thật sự có cảnh giới trên cả tông sư sao?”
Nếu có thật thì quả là quá đáng sợ.
Tông sư vốn đã sở hữu sức mạnh kinh người, nếu vượt qua tông sư thì không biết sẽ còn đáng sợ đến mức nào?
Lăng Khôi không dám nghĩ đến điều đó.
“Trên đời này, đương nhiên có cảnh giới trên cả tông sư”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
“Ai?”
Lăng Khôi đột ngột quay người lại, nhìn thấy người đến là Thủy Nguyệt, mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Người phụ nữ này có vấn đề à?
Sao nói chuyện không có đầu có cuối gì vậy?
Bà ta bước đi không thể phát ra chút âm thanh nào sao?
Nhưng Lăng Khôi không hề tỏ ra bất mãn: “Bà tỉnh rồi à?”
Thủy Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi không tỉnh lẽ nào phải chết sao?”
Không thể nói chuyện được nữa rồi.
Lăng Khôi đành phải tiếp tục câu hỏi trước đó: “Tôi thấy cảnh giới tông sư đã vô cùng đáng sợ rồi. Nếu trên đời này còn có cảnh giới vượt qua cả tông sư, vậy chẳng phải là muốn bay lên trời sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tông sư đương nhiên là rất lợi hại, nhưng trên thế giới rộng lớn này không gì là không có. Tông sư vĩnh viễn không phải là đỉnh cao nhất của thế giới này”.
“Cho dù là tông sư thì cũng có sự phân chia cao thấp khác biệt. Mới bước vào cảnh giới tông sư, kình khí chuyển động khắp xương khớp, đây là bước đầu tiên. Tiến xa hơn nữa, có thể phóng ngoại kình ra ngoài. Hiện giờ cậu đang ở trình độ này”, Thủy Nguyệt không khách khí nói: “Nói thẳng ra thì cậu được coi là xếp hạng chót trong cấp tông sư”.
Lăng Khôi chịu đả kích nặng nề.
Thủy Nguyệt nói tiếp: “Cấp thứ ba của tông sư là Khí Trầm Áp. Chỉ khi tiến vào cảnh giới này mới coi như là có chút năng lực. Nhưng Khí Trầm Áp cũng chỉ là bước khởi đầu của tông sư. Con đường cậu phải đi vẫn còn rất dài”.
Thái độ của Lăng Khôi trở nên khiêm tốn: “Cấp mạnh hơn Khí Trầm Áp là gì?”
Thủy Nguyệt nói: “Cấp tiếp theo của Khí Trầm Áp là Đại Không Cử. Tức là dịch chuyển đồ vật trong không trung, vụt lên không chế ngự kiếm. Rất khó có thể đạt được cảnh giới này. Nó đòi hỏi cậu phải kiểm soát nội kình của mình ở một cấp độ cao hơn”.
Đại Không Cử.
Lăng Khôi thầm ghi nhớ lại, tiếp tục hỏi: “Sau Đại Không Cử còn có gì không?”
Thủy Nguyệt nói: “Đương nhiên là có rồi. Đó là cảnh giới cao hơn, tên Bách Kình Cung. Cảnh giới này là cảnh giới bây giờ cậu thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Nội kình mở rộng, tự thành cung điện. Trong mười năm cậu có thể đạt đến cấp này đã là giỏi lắm rồi”.
Đại Không Cử, Bách Kình Cung.
Lăng Khôi cảm thấy hô hấp của mình trở nên đình trệ.
Con đường phía trước còn dài vậy sao?
Lăng Khôi khiêm tốn như một cậu học trò, nói: “Vậy thì Bách Kình Cung có lẽ là đỉnh cao của tông sư rồi nhỉ?”