“Hai trăm năm trước, Trung Hải vẫn là một mảnh đất vô chủ, quân phiệt chiếm đóng và chia cắt, dân chúng lầm than. Cộng thêm giặc ngoài xâm lấn, tàn sát người trong nước. Đạo sĩ Trung Nguyên đi ngang qua nơi đây rồi phát hiện Túy Tiên Lầu này phong thủy trù phú, từ đó ở chỗ này tu hành rồi thu nhận đồ đệ khắp nơi. Cuối cùng phát hiện ra một bí mật rất lớn”.
Thủy Nguyệt rủ rỉ nói: “Vì bí mật này, đạo sĩ Trung Nguyên quyết định cắm rễ ở nơi này. Chống lại giặc ngoài, tập hợp quân phiệt, khai sáng trường phái võ thuật. Cuối cùng mới khôi phục được trật tự của Trung Hải. Từ đó về sau, Trung Hải ổn định và kế thừa suốt hai trăm năm qua”.
Lăng Khôi nói: “Tôi nghe nói đạo sĩ Trung Nguyên là người đặt nền móng cho Trung Hải”.
Thủy Nguyệt nói: “Vậy cậu có biết trường phái võ thuật mà đạo sĩ Trung Nguyên khai sáng có nguồn gốc từ nơi nào không?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Không biết”.
Thủy Nguyệt nói: “Tất cả đều bắt nguồn từ một ngôi mộ cổ dưới hồ Túy Tiên”.
Lăng Khôi giật nảy mình: “Mộ cổ? Có phải nguyên nhân hồ nước lớn xuất hiện trên đỉnh núi cũng là do ngôi mộ cổ dưới nước?”
Thủy Nguyệt nói: “Không sai”.
“Nói cách khác, ban đầu đạo sĩ Trung Nguyên vốn là người rất bình thường, nhưng bởi vì phát hiện ngôi mộ cổ này mà một bước lên trời, trở thành một đại tông sư? Sau đó mới khai sáng trường phái võ thuật? Đặt nền móng cho Trung Hải?”, bỗng nhiên Lăng Khôi cảm thấy sự việc càng lúc càng không đơn giản.
Thủy Nguyện nói: “Cậu sai rồi, thời điểm đạo sĩ Trung Nguyên phát hiện ra ngôi mộ cổ này thì ông ấy đã là tông sư rồi”.
Cái gì?
Đạo sĩ Trung Nguyên đã là tông sư võ thuật trước khi tới đây ư?
Nói cách khác, một đại tông sư võ thuật bị một ngôi mộ cổ thu hút.
Vậy thì ngôi mộ cổ đó phải ghê gớm đến mức nào?
Thủy Nguyệt nói: “Có phải cậu cảm thấy rất kinh ngạc đúng không? Rốt cuộc là ngôi mộ cổ như thế nào mới có thể thu hút một tông sư cắm rễ ở đây? Không chỉ mình cậu tò mò đâu, vô số người rất tò mò. Những tông sư võ thuật khác cũng rất muốn biết rốt cuộc bên trong ngôi mộ cổ này có gì. Trong hai trăm năm qua, đã có hơn chục tông sư võ thuật xâm nhập Trung Hải vì muốn chiếm lấy hồ Túy Tiên. Trong đó có người không thành công rồi lui về, cũng có người chết ở chỗ này”.
Lăng Khôi đã không còn kinh ngạc, mà là kinh hoàng.
Thủy Nguyệt nói: “Ngôi mộ cổ này chính là ngọn nguồn của Trung Hải, cũng là nền tảng ổn định của Trung Hải, đồng thời nó cũng chính là tai họa của Trung Hải. Giang Bắc Càn Châu, Giang Nam Lệ Châu ở bên ngoài Trung Hải đều đang lăm le ngôi mộ cổ này. Nếu có một ngày Trung Hải thực sự suy thoái, đàn sói vây quanh sẽ đồng loạt bổ nhào về phía trước, lúc đó Trung Hải coi như xong đời”.
“Bao nhiêu người trước đó đã lấy cớ đến nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên nhưng thật ra đều là vì ngôi mộ cổ. Lần này Lam Ngạo Thiên đến Trung Hải cũng là vì ngôi mộ cổ. Cậu muốn làm bá chủ Trung Hải, cậu có thể phòng thủ được không?”
Lời của Thủy Nguyệt khiến Lăng Khôi sững sờ.
Lăng Khôi nói: “Vậy tại sao Diệp Vân Phong lại làm được?”
Thủy Nguyệt nói: “Tôi chưa hề công nhận ông ta là Trung Hải Vương”.
“Bà có thừa nhận hay không thì quan trọng đến vậy sao? Ở bên ngoài, ông ta chính là người được mọi người công nhận là Trung Hải Vương”, Lăng Khôi hết nói nổi.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu cũng đã nói ông ta chỉ là Trung Hải Vương trong mắt người khác. Vậy thì ông ta cũng chỉ là Trung Hải Vương trong mắt người khác mà thôi, tôi không công nhận ông ta, ông ta sẽ không có cách nào vượt qua hồ Túy Tiên, càng không có cách nào tiến vào ngôi mộ cổ”.
Lăng Khôi thấy đầu óc của mình hơi mông lung: “Nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên và ngôi mộ cổ là một sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên ở ngay trên lầu trên, còn ngôi mộ cổ lại dưới nước”.
Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu rồi, bà nói với tôi nhiều như vậy chính là muốn cho tôi biết rằng, ở Trung Hải, bà mới có quyền quyết định”.
“Ha ha, coi như cậu thông minh”, Thủy Nguyệt cười đến mức không ngậm được miệng: “Người mà tôi không công nhận thì chỉ là một kẻ thất bại mà thôi”.
Thủy Nguyệt này cũng ngầu thật, vậy mà nói thẳng ra Diệp Vân Phong là một kẻ thất bại.
“Vậy bà có nghĩ tôi cũng giống như vậy không?”, Lăng Khôi chỉ vào mình.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu mạnh hơn nhiều so với Diệp Vân Phong, cậu không phải kẻ thất bại. Tôi đã nói với cậu nhiều như vậy rồi, cậu cũng phải hiểu tôi có ý gì chứ?”
Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi có thể làm Trung Hải Vương nhưng phải nghe theo lệnh của bà?”
Thủy Nguyệt nói: “Cũng chưa nói tới mức nghe lệnh của tôi. Chỉ là có được sự công nhận của tôi mà thôi. Nếu tôi giúp cậu bước lên vị trí đứng đầu, cậu mới thật sự là Vương. Chỉ khi tiến vào ngôi mộ cổ mới là một cấp độ khác. Diệp Vân Phong cũng chỉ có vẻ bề ngoài oai phong hai mươi năm mà thôi. Tôi nghĩ đương nhiên thứ cậu muốn không chỉ là vẻ bề ngoài oai phong”.
Lăng Khôi im lặng.
Đây là một cuộc giao dịch.
“Làm thế nào mới có thể được bà công nhận?”, thái độ của Lăng Khôi hết sức nghiêm túc.
Thủy Nguyệt nói: “Tôi đã xem cậu quyết đấu với Lam Ngạo Thiên, thực lực rất tốt. Về thực lực, tôi cảm thấy cậu không có vấn đề gì. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm về thân phận và tấm lòng của cậu”.
Lăng Khôi nói: “Bà nói thẳng ra đi”.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu muốn xưng bá Trung Hải, làm chủ Trung Hải. Tôi có một điều kiện: tham gia với chúng tôi, bái tôi làm thầy”.
Lăng Khôi nói: “Xưa nay tôi không bái sư. Có thể đổi sang hình thức khác được không?”
“Không được. Chuyện này liên quan rất lớn đến ngôi mộ cổ, hai trăm năm qua, ngoại trừ đạo sĩ Trung Nguyên chỉ có tôi và chị gái tôi đi vào. Chỉ khi cậu trở thành học trò của tôi, tôi mới yên tâm dẫn cậu vào trong. Cũng chỉ có như vậy tôi mới có thể giúp cậu bước lên vị trí đứng đầu”, Thủy Nguyệt nghiêm túc nói.
“Mặc dù tôi không bài xích chuyện bái sư, nhưng bái sư là một chuyện lớn. Tôi không biết gì về bà, thực lực, nhân phẩm, đức hạnh của bà, v.v… tôi hoàn toàn không biết gì. Lỡ như tôi bái một con cầm thú làm thầy thì danh tiếng của tôi sẽ mất hết”.
Mặc dù lời nói của Lăng Khôi tương đối làm tổn thương người khác nhưng là lời thật lòng.
Nhưng Lăng Khôi cũng biết rõ làm bá chủ Trung Hải không đơn giản như vậy.
Xem ra đúng là phải có được sự công nhận của bà ma nữ này mới thật sự trở thành chủ của Trung Hải.
“Cậu lại dám chất vấn thực lực và nhân phẩm của tôi sao?”, Thủy Nguyệt rất không vui.
Lăng Khôi nói: “Nếu bà có đủ thực lực, tại sao không tự mình làm bá chủ Trung Hải?”
“Nếu như đức hạnh của bà đủ tốt, lần này Lam Ngạo Thiên mạo phạm giới võ thuật Trung Hải, tại sao bà không ra tay ngăn cản?”
Từng câu hỏi làm Thủy Nguyệt ngây ngẩn cả người.
“Cậu muốn biết đáp án sao? Vậy tôi nói cho cậu biết. Đi theo tôi”, Thủy Nguyệt kéo Lăng Khôi đi tới bên cạnh cửa sổ, chậm rãi kéo một cánh cửa sổ ra.
Chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đang hé mở một nửa chiếu vào đây, làm bừng sáng cả căn phòng u tối.
“Cậu nhìn tay của tôi có phải rất đẹp không? Rất căng bóng mịn màng?”
Thủy Nguyệt giơ lên tay phải của mình lên, say mê thưởng thức.
Quả thật là một đôi tay rất đẹp.
“Nhưng có đẹp đến mấy, nếu như không thể lộ ra ngoài ánh sáng thì có ích lợi gì đâu?”
Thủy Nguyệt chậm rãi đưa tay phải ra, dần dần đến gần ánh nắng mặt trời.
“Xèo!”
Khi tay của bà ta tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nó lập tức bị thiêu đốt đến mức bị bỏng rát.
Ánh nắng mặt trời giống như ngọn lửa cháy hừng hực, đốt cháy làn da của bà ta.
“Bà làm gì thế?”
Lăng Khôi vội vàng kéo tay của bà ta vào bên trong bóng tối, chỉ nhìn thấy trên mu bàn tay để lại một vết bỏng, tỏa ra mùi hương bị cháy khét đến cay sống mũi.
Sao có thể như vậy?
Lăng Khôi sợ ngu người.
“Cậu đã từng nghe đến từ người hành động trong bóng tối chưa? Tôi chính là người hành động trong bóng tối. Tôi không thể tiếp xúc với ánh nắng. Nếu không, tôi sẽ bị ánh nắng mặt trời đốt thành than trong vài phút”, Thủy Nguyệt trầm giọng nói: “Đây chính là số phận của tôi. Cả đời tôi phải sống trong bóng tối”.
Lăng Khôi bỗng cảm thấy trong lòng đau nhói.
“Không phải cậu nói chị gái Huyền Nguyệt của tôi cũng chết trong tay Lam Ngạo Thiên sao? Thật ra chị tôi không chết trong tay Lam Ngạo Thiên mà là chết dưới ánh nắng chói chang. Chị ấy không nên rời khỏi Túy Tiên Lầu. Năm đó tôi không ngăn cản được chị ấy”.
Thủy Nguyệt nói, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tôi không ngăn cản được chị ấy, chị ấy là người hành động trong bóng tối, tại sao có thể ra ngoài vào ban ngày được chứ? Nếu không, cho dù có mười Lam Ngạo Thiên cũng không bằng một phần của chị gái tôi”.
Lăng Khôi càng thêm giật mình.
Mười Lam Ngạo Thiên cũng không phải đối thủ của Huyền Nguyệt, quả nhiên Huyền Nguyệt này rất lợi hại.
Thủy Nguyệt là em gái của Huyền Nguyệt, e rằng thực lực cũng không kém nhiều.
Thủy Nguyệt nói: “Tôi đi vào Túy Tiên Lầu từ năm lên sáu, bây giờ đã sáu mươi hai tuổi, tôi đã trông coi tòa nhà này trọn vẹn năm mươi sáu năm rồi. Ngôi mộ cổ cần một người thừa kế, Trung Hải cần một người chủ nhân”.
Đột nhiên Lăng Khôi không phản bác được.
“Cậu hỏi ta tại sao lần này không ra ngoài ngăn cản Lam Ngạo Thiên, là bởi vì nếu tôi đi ra nắng thì sẽ chết. Nếu như tôi chết, mộ cổ sẽ không có ai trông giữ. Trung Hải cũng không thể cứu được”.
“Đạo sĩ Trung Nguyên khai sáng giới võ thuật, Tích Sơn bảo vệ ngôi mộ cổ, những người hành động trong bóng tối như tôi suốt hai trăm năm không suy yếu. Thành quả của hai trăm năm qua tuyệt đối không thể để mất trong tay tôi”.
Lăng Khôi nhất thời cảm thấy hết mực tôn kính.
Một cô gái, mới sáu tuổi đã bắt đầu đi vào bên trong tòa lầu này. Không có tuổi thơ, không có thanh xuân, không có hương hoa, có, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận.
Chờ đợi năm mươi sáu năm bên trong một tòa nhà.
Lăng Khôi không thể tưởng tượng nổi chuyện này cần ý chí thế nào mới có thể giữ vững đến tận lúc này.
Anh cũng đã từng mười năm chinh chiến.
Nhưng anh thì hào quang rực rỡ, hưởng hết vinh quang.
Còn người này lại yên lặng vô danh, thậm chí không muốn người khác biết. Một mình trông giữ năm mươi sáu năm.
“Điều nên nói, có thể nói, tôi đều đã nói hết cả rồi. Có bái sư hay không là do cậu quyết định. Nếu như cậu cảm thấy tôi không được thì cậu có thể đi”, Thủy Nguyệt nâng bàn tay phải bị bỏng của mình, nhìn phần thịt bị cháy khét. Sau đó bà ta hững hờ quay người, đi vào sâu trong bóng tối, càng lúc càng xa.
Chương 302: Tài liệu về Thủy Nguyệt
Không hiểu sao, nhìn bóng lưng bà ta rời đi, Lăng Khôi bỗng thấy trong lòng hơi chua xót và đồng cảm.
Bà ta cũng thật đáng thương!
Từ năm sáu tuổi đã đến đây, cứ thế tiêu phí năm mươi sáu năm trong năm tòa lầu cũ kỹ này.
Trên thế giới sao lại có người đáng thương đến vậy chứ?
Lăng Khôi đưa mắt nhìn bà ta rời đi.
Rất muốn ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không mở lời.
Lăng Khôi thở dài, chậm rãi rời khỏi Túy Tiên Lầu.
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Lăng Khôi giơ tay phải lên che chắn ánh mặt trời, đầu hơi ngẩng lên nhìn tia nắng xuyên qua từng kẽ ngón tay rọi xuống.
Ánh mặt trời thật đẹp đẽ làm sao!
Được bao trùm bởi thứ ánh sáng ấm áp này, cảm giác thật thoải mái!
Trong đầu Lăng Khôi chợt hiện lên bóng dáng Thủy Nguyệt.
Người đàn bà này quá đáng thương!
Hẳn là bà ta chưa từng biết đến cảm giác khi được đắm mình trong ánh mặt trời tuyệt vời đến thế nào?
Ánh sáng xinh đẹp đến vậy, đối với bà ta mà nói, lại là vong hồn đòi mạng.
“Tông sư Lăng, cậu ra nhanh vậy à?”
Đạo sĩ Phổ Lâm bước đến, ông ta không ngờ là Lăng Khôi lại ra ngoài nhanh như vậy.
Theo lẽ thường mà nói, lần này Lăng Khôi gặp mặt Thủy Nguyệt hẳn là có nhiều chuyện quan trọng cần bàn, kiểu gì cũng phải hơn nửa ngày.
Lăng Khôi không trả lời mà quay đầu hỏi: “Tiền bối Phổ Lâm, ông có cảm thấy Thủy Nguyệt rất đáng thương không?”
Đạo sĩ Phổ Lâm sửng sốt: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Lăng Khôi đáp: “Tự dưng đồng cảm”.
Đạo sĩ Phổ Lâm gật gù: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bà ấy rất đáng thương! Ở Trung Hải này không có ai đáng thương hơn nữa. Vốn dĩ bà ấy còn có một người chị có thể bầu bạn, có thể sống nương tựa lẫn nhau nhưng hai mươi năm trước, Huyền Nguyệt đã mất, ở Trung Hải lạnh như băng này, chỉ còn lại một mình bà ấy lẻ loi”.
“Có tư liệu nào liên quan đến Thủy Nguyệt không? Tôi muốn mang về xem thử”.
Lăng Khôi yêu cầu.
Hôm nay Lăng Khôi không đồng ý bái Thủy Nguyệt làm thầy cũng không có nghĩa là Lăng Khôi không có hứng thú với Thủy Nguyệt.
Ngược lại, lòng tò mò của Lăng Khôi dành cho bà ta vô cùng mãnh liệt.
Phổ Lâm đưa cho Lăng Khôi một chiếc máy tính xách tay: “Trong này có những thông tin mà tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cũng chỉ là một phần thôi. Nếu cậu muốn hoàn toàn hiểu rõ bà ấy thì phải nghe chính miệng bà ấy kể cho cậu”.
“Cảm ơn ông”, Lăng Khôi nhận lấy máy tính xách tay, xoay người bước lên cầu đá, chậm rãi rời đi.
“Tông sư Lăng, tôi có hai câu muốn nói với cậu. Cũng là ý của Thủy Nguyệt”.
Phổ Lâm đi nhanh đuổi theo Lăng Khôi.
Lăng Khôi mở lời: “Ông nói đi”.
Phổ Lâm nói: “Túy Tiên Lầu là cấm địa của núi thánh Trung Hải, người ngoài không được phép thì không thể đi vào, nhưng cậu có thể ra vào tùy thích”.
“Ngoài ra, nếu cậu muốn xưng bá ở Trung Hải thì cứ làm đi, không cần phải đến thông báo với Thủy Nguyệt. Năm đó, Diệp Vân Phong xưng bá chưa từng được Thủy Nguyệt cho phép”.
Nói xong hai câu này, Phổ Lâm đứng ở đầu cầu, dùng ánh mắt tiễn Lăng Khôi rời đi.
“Tôi nhớ rồi”.
Lăng Khôi cất bước.
Lúc đi đến bờ bên kia, anh còn không quên quay đầu lại nhìn Túy Tiên Lầu một lần nữa.
Ba người Cung Lạc Hà, Cung Tường, Bắc Đường Mặc còn đứng đợi, thấy Lăng Khôi đi ra lập tức tỏ thái độ cung kính.
“Đi thôi”.
Lăng Khôi phất tay, tỏ ý ba người đi cùng.
Cung Tường không hỏi Lăng Khôi chuyện bên trong Túy Tiên Lầu, Cung Lạc Hà cũng không nói nhiều nhưng ánh mắt cô ta nhìn Lăng Khôi tràn đầy sự ngưỡng mộ. Hiển nhiên là cô ta cho rằng Lăng Khôi đã lấy được rất nhiều thứ tốt trong đó.
Lăng Khôi nói: “Đại môn chủ, có chuyện này cần nhờ ông”.
Cung Tường đáp: “Tông sư Lăng cứ việc dặn dò”.
“Hay ông cứ gọi tôi là cậu Lăng đi, tôi quen với danh xưng này hơn”, Lăng Khôi nói: “Lúc trước ông có nói, tôi phải lấy được con dấu của đạo sĩ Trung Nguyên trong tay Diệp Vân Phong thì mới được coi là Trung Hải Vương. Vậy làm phiền ông đi báo cho Diệp Vân Phong, trong vòng ba ngày, tôi muốn ông ta chủ động đưa con dấu cho tôi”.
Cung Tường đáp: “Được”.
Lăng Khôi nói tiếp: “Ngoài ra, ông thông báo cho toàn bộ giới võ thuật Trung Hải, ba ngày sau tụ tập tại Tứ Phương Quán của ông. Tôi muốn mở cuộc họp”.
Sau khi giao xong hai việc này, Lăng Khôi liền nói lời tạm biệt.
...
Tứ hợp viện Tú Phường.
Thời khắc mọi người nhìn thấy Lăng Khôi một lần nữa, tâm trạng bọn họ thay đổi cực lớn.
Ngoại trừ Mã Đằng và Huyết Vũ trông có vẻ hờ hững, những người khác lại nhìn anh như nhìn một vị thần.
Giang Thanh Hải, ba ông lớn của nhà họ Đường, mấy người Trần Lâm, Lục Hải Siêu, v.v... đều cảm thấy như đang bước trên một lớp băng mỏng.
Người thanh niên anh dũng hiên ngang quyết đấu trên đỉnh núi Tích Sơn đã không còn là Lăng Khôi mà bọn họ từng quen biết nữa.
Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà quỳ sấp xuống nhận lỗi.
“Cậu Lăng, xin lỗi cậu!”
“Sau này tôi sẽ không bao giờ có ý định chống đối cậu nữa. Xin cậu hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội!”
Lăng Khôi ngồi trên ghế thủ lĩnh, xoa huyệt thái dương: “Nếu không phải nể mặt ông cụ Đường thì mấy người đã thành xác chết từ lâu rồi. Hai kẻ khốn nạn các người cứ hết lần này đến lần khác gây chuyện. Hôm nay thì nói tôi không xứng nhắc đến nhà họ Đường, ngày mai lại nói tôi thèm muốn quyền thế và tài sản của nhà họ Đường mấy người. Mỗi lần tôi gặp rắc rối, mấy người luôn muốn vạch rõ giới hạn với tôi, còn muốn hy sinh tôi để tự bảo vệ mình”.
“Mấy người thật phiền phức, tôi chịu đủ từ lâu rồi!”
“Đường Lâm!”, Lăng Khôi lạnh lùng quát lớn.
Đường Lâm đứng bật dậy, cung kính thưa: “Có mặt!”
Lăng Khôi nói: “Từ nay về sau, mạng lưới vận tải đường bộ và đường biển của nhà họ Đường đều giao cho một mình ông quản lý. Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh sẽ hỗ trợ ông”.
Đường Lâm vô cùng phấn khích: “Tôi nhất định không phụ sự ủy thác của cậu Lăng!”
“Cậu Lăng, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa! Đường Xuyên Bách tôi nhất định sẽ trung thành đi theo cậu!”
“Đường Xuyên Hà tôi cũng thề chết theo cậu!”
“Cút đi, các người không còn cơ hội nào nữa!”, Lăng Khôi đá thẳng hai tên đểu cáng này bay ra ngoài: “Sau này sự phát triển của nhà họ Đường không còn liên quan gì đến hai người nữa!”
Hai người họ vẫn cố gắng liều mạng van xin, kết quả là Lăng Khôi lại đá thêm hai cước, đá thẳng bọn họ ra khỏi phòng.
“Ồn chết đi được!”
Lăng Khôi xoa huyệt thái dương, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nói: Các vị, từ nay về sau, tôi sẽ thay thế Diệp Vân Phong trở thành bá chủ mới của Trung Hải, mọi người đều là bạn bè và anh em của tôi. Sau này, mọi người sẽ nhanh được thăng quan tiến chức nhưng cũng mong mọi người sẽ đảm đương nổi trách nhiệm và sứ mệnh của mình. Đừng như Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà chỉ có tâm tư tham sống sợ chết!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh.
Lăng Khôi nói: “Mọi người về chuẩn bị đi, ba ngày sau đến Tứ Phương Quán, tôi sẽ làm lễ đăng vị”.
Nói xong, Lăng Khôi đứng lên, chắp tay nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi từ trước đến nay! Một thời đại mới sắp ra đời từ chính bàn tay của chúng ta!”
Lăng Khôi hàn huyên khách sáo một lát, sau đó bảo mọi người ra về.
Ai cũng hết sức phấn khởi rời đi.
Lăng Khôi sắp bước lên đỉnh vinh quang, thay thế Diệp Vân Phong trở thành bá chủ mới của Trung Hải.
Cảm xúc thế nào, mỗi người đều vô cùng rõ ràng.
Bọn họ muốn nhanh chóng được thăng quan tiến chức.
Huyết Vũ và Mã Đằng ở lại.
Hai người họ xem như là thân tín lâu năm nhất của Lăng Khôi.
Huyết Vũ thì không cần bàn tới.
Mã Đằng thì sao?
Ông ấy là đồng đội chiến lược trong quân đội trước kia của Lăng Khôi, coi như là chiến hữu. Phần tình cảm này đương nhiên cũng không cần phải nói nhiều. Toàn bộ Trung Hải chỉ sợ cũng chỉ có hai người này biết được thân phận thật sự của Lăng Khôi.
Mã Đằng nói: “Chúc mừng cậu Lăng!”
Lăng Khôi thở dài: “Ba năm, cuối cùng cũng có chút thành tựu, có điều bây giờ vẫn không thể khinh địch, Diệp Vân Phong nhất định không cam lòng giao ra con dấu của đạo sĩ Trung Nguyên”.
Mã Đằng nói: “Không sai! Diệp Vân Phong có quan hệ gần gũi với giới võ thuật Càn Châu ở Giang Bắc, lần này e là ông ta sẽ mượn lực lượng Giang Bắc đến ngăn cản cậu. Nếu chúng ta không mau chóng khống chế được Diệp Vân Phong thì sẽ có biến!”
Lăng Khôi nói: “Mã Đằng, ông có ý kiến gì không?”
Mã Đằng đáp: “Tôi cho rằng cậu nên lập tức đến phủ Vân Phong, ép Diệp Vân Phong giao con dấu ra. Hoặc thẳng thừng không chế Diệp Vân Phong luôn, cắt đứt liên lạc của ông ta với Giang Bắc”.
Lăng Khôi trầm mặc.
Lúc này Huyết Vũ chợt mở lời: “Tôi thấy điều này khả thi. Dõi mắt nhìn khắp Trung Hải, bây giờ, người duy nhất có thể cản trở anh Lăng đăng vị cũng chỉ có Diệp Vân Phong”.
Điều Huyết Vũ nói là thật.
Tứ Phương Quán đã hoàn toàn bị Lăng Khôi thu phục, hơn nữa mối quan hệ giữa họ và Lăng Khôi cũng không tệ lắm, đương nhiên không thể làm ra chuyện gì được.
Còn Bách Gia Quyền lại là “đàn em” của phủ Vân Phong, hoàn toàn nghe theo lời của Diệp Vân Phong.
Chỉ cần nắm thóp được phủ Vân Phong thì vị trí Trung Hải Vương của Lăng Khôi, về căn bản có thể xem là ổn định.
“Đừng vội, ba ngày sau, gặp lại ở Tứ Phương Quán. Hai người cho người để ý hoạt động ở phủ Vân Phong là được”.
Lăng Khôi quyết định.
Lăng Khôi mở đèn bàn, ngồi dưới ánh đèn cẩn thận xem tư liệu của Thủy Nguyệt.
Tư liệu này ghi chép lại vô cùng tường tận cuộc đời của Thủy Nguyệt.
Bà ta khá cáu kỉnh, khó kiềm chế cảm xúc.
Từ nhỏ tính cách đã nóng nảy, sau đó có chị gái Huyệt Nguyệt bầu bạn thì tính tình mới đỡ hơn nhiều. Sau đó, Huyền Nguyệt qua đời, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của Thủy Nguyệt lập tức rơi xuống vũng bùn. Tính cách nhanh chóng thay đổi, ham giết chóc một cách bạo lực. Đạo quán Tích Sơn có rất nhiều người bị bà ta hành hung, có mấy đạo sĩ đến Túy Tiên Lầu đưa cơm cũng bị Thủy Nguyệt “làm thịt”.
Cuối cùng, không ai dám đến gần Túy Tiên Lầu nữa.
Bởi việc ác của Thủy Nguyệt, đạo quán Tích Sơn đối xử với Thủy Nguyệt vô cùng hà khắc, thậm chí còn phái người phong tỏa Túy Tiên Lầu.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Thủy Nguyệt chỉ có thể ăn rễ cây, ăn chuột ăn kiến sống qua ngày.
Thủy Nguyệt sợ lửa, sợ ánh sáng.
Chẳng những ánh mặt trời có thể đốt chết Thủy Nguyệt trong nháy mắt, những thứ như ánh đèn, ngọn lửa, dù không khiến bà ta chết nhưng lại gây tổn thương vô cùng lớn cho bà ta. Tận sâu trong nội tâm Thủy Nguyệt vô cùng sợ ánh sáng.
Cứ qua nhiều năm như vậy, Thủy Nguyệt chỉ có thể ăn sống cỏ cây dã thú qua ngày.
Cho đến khi Phổ Lâm xuất hiện.
Người duy nhất kiên trì đưa cơm cho Thủy Nguyệt, chính là Phổ Lâm.
Cứ như vậy mà hơn hai mươi năm qua, Thủy Nguyệt gần như không hề rời khỏi Túy Tiên Lầu, bảo vệ ngôi mộ cổ.
Sau đó, tính cách Thủy Nguyệt tốt lên, được mọi người chào đón và được đề cử trở thành quán chủ của đạo quán Tích Sơn.
Cách nói người hành động trong bóng tối cũng được ghi chép lại trong tài liệu này.
Chương 303: Nhà họ Tần trả giá đắt
Người của gia tộc Thủy Nguyệt có thể chất đặc thù, gen riêng biệt, mắc bệnh porphyria rõ ràng, còn được gọi là bệnh máu tím, là một trong những con đường máu đỏ vốn có hợp thành, do thiếu chất xúc tác nào đó hoặc hoạt tính chất xúc tác giảm xuống, dẫn đến một nhóm bệnh rối loạn chuyển hóa porphyria. Nhưng bệnh tật bẩm sinh cũng có thể xuất hiện sau này, triệu chứng lâm sàng chủ yếu bao gồm nhạy cảm với ánh sáng, triệu chứng hệ thống tiêu hóa và triệu chứng thần kinh tinh thần.
Nhưng loại bệnh porphyria này không phải bệnh porphyria về mặt ý nghĩa bình thường, mà mang theo một loại di truyền mạch máu của gen đặc biệt, truyền từ đời này sang đời khác, không ai có thể may mắn tránh khỏi.
Đọc xong những tài liệu này, Lăng Khôi rơi vào im lặng thật lâu.
Tối hôm đó, Lăng Khôi tự làm một bữa cơm, đích thân đưa đến Túy Tiên Lầu.
Anh để trên mặt đất ở cổng lớn, rồi rời đi.
Tối hôm sau, Lăng Khôi vẫn như cũ đưa đến một bữa cơm mình nấu.
Ngày thứ ba, Lăng Khôi vẫn tiếp tục xuống bếp đưa cơm.
Có lẽ, đây là xuất phát từ một loại đồng cảm.
Ngày thứ tư.
Lăng Khôi dậy từ sáng sớm, ra ngoài.
Ánh mặt trời rực rỡ.
Không biết tại sao, mỗi lần Lăng Khôi nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ ấm áp này, trong đầu lại hiện lên hình dáng Thủy Nguyệt.
“Anh Lăng, nên xuất phát rồi”.
Huyết Vũ mặc trang phục màu đen, sau lưng khoác một chiếc ba lô hình đường dài, anh vũ xinh đẹp.
“Cô đã chuẩn bị xong rồi à?”
Lăng Khôi mặc áo đại cán, đưa tay ngắm nhìn mặt trời trên cao.
Huyết Vũ nói: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong”.
“Vậy thì đi thôi”.
Vừa ra khỏi cổng họ nhìn thấy một chiếc xe đậu ở đó, Cung Lạc Hà mặc váy dài màu tím dựa vào cửa xe lướt điện thoại, sau khi nhìn thấy Lăng Khôi thì lập tức bước lên đón: “Anh Lăng, bố tôi bảo tôi đến đón anh”.
“Đại môn chủ có lòng rồi”, Lăng Khôi bước lên xe.
Theo xe đi về phía trước, lần đầu Lăng Khôi đến nơi ở của Tứ Phương Quán.
Ở trong một đồng hoang ngoại ô.
Xung quanh rất hoang vắng, phạm vi mấy chục dặm đều là đất phù sa màu mỡ.
Sâu trong đồng hoang có một biệt thự to lớn.
Biệt thự vô cùng khí thế, vừa nhìn thấy còn cho rằng là cung Tần Vương.
Lái xe vào cổng, bên trong là một sàn đấu võ rất lớn.
Cũng chính là sân luyện võ.
Bên trong có thể luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí còn có thể tiến hành thi đấu tập thể.
Phần cuối của sân đấu võ là hơn ba trăm nấc thang cỡ lớn, cuối nấc thang là chính điện - Tứ Phương Điện.
Mặc dù là sáng sớm, nhưng trong sân đấu võ đã tụ tập không ít người.
Ai cũng biết hôm nay là lúc Trung Hải Vương mới đăng vị, người trong giới võ thuật Trung Hải, quyền anh và những nhân vật nổi tiếng đều rối rít đến tham gia. Một mặt là muốn nhìn thấy phong thái của bá chủ mới, ngoài ra cũng muốn mượn cơ hội này bày tỏ lập trường với bá chủ mới nhậm chức.
“Anh Lăng, người đã đến đủ rồi, mời anh theo tôi vào Tứ Phương Điện”.
Cung Lạc Hà dẫn đám người Lăng Khôi vào đại điện.
Vừa vào đại điện, Lăng Khôi nhìn thấy rất nhiều người quen.
Những lãnh đạo cấp cao của gia tộc lớn giàu có như nhà họ Đường, nhà họ Mã, nhà họ Giang, Trần Lâm, nhà họ Tống, nhà họ Tần đều có mặt.
“Kính chào tông sư Lăng!”
“Kính chào tông sư Lăng!”
“Kính chào tông sư Lăng!”
Lăng Khôi vừa vào đại điện, Cung Tường dẫn đầu lớn tiếng hoan hô.
“Cậu Lăng, mời lên sân khấu vào chỗ ngồi”.
Cung Tường chỉ vào một chiếc ghế bành vị trí đầu phía trước, thái độ thành kính.
Tâm trạng của ông ta rất tốt, lần này Lăng Khôi quyết định địa điểm nhậm chức ở Tứ Phương Quán, ẩn ý đã vô cùng rõ ràng. Từ nay về sau Lăng Khôi và Tứ Phương Quán sẽ thân thiết nhất, sau khi Lăng Khôi nhậm chức, lợi ích của Tứ Phương Quán cũng nhiều nhất.
Lăng Khôi gật đầu, ngồi vào vị trí chủ tọa.
Cảm giác đưa mắt nhìn xuống thật sự rất tuyệt.
Cung Tường nói: “Tông sư Diệp, mời ông bàn giao con dấu Trung Nguyên”.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chăm vào Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn lấy hộp gấm ra, giao cho Lăng Khôi.
Vừa mở ra xem, bên trong là một con dấu khắc từ một loại ngọc quý.
Trên con dấu viết bốn chữ - con dấu Trung Nguyên.
Thủ pháp điêu khắc của con dấu vô cùng đặc biệt, dù đại sư điêu khắc như Lăng Khôi, muốn mô phỏng một con dấu y hệt cũng không làm được.
Truyền thừa hai trăm năm, quả thật là phi phàm.
Con dấu này đương nhiên là thật.
Diệp Vân Phong không giở trò gì ở con dấu.
Có con dấu này rồi, sau này Lăng Khôi có thể tùy ý hạ lệnh, chỉ cần có con dấu thì lời nói của anh chính là lệnh thép mà cả giới võ thuật Trung Hải cũng không ai dám chống lại.
“Tông sư Lăng, chúc mừng cậu trở thành bá chủ của Trung Hải, người dẫn đầu giới võ thuật Trung Hải, sau này Trung Hải do cậu dẫn dắt!”, Diệp Vân Phong nói một cách gượng gạo: “Hy vọng tông sư Lăng trông coi con dấu cẩn thận, tạo phúc cho Trung Hải, đừng phụ lòng mong mỏi của mọi người”.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ làm xuất sắc hơn ông!”
Lăng Khôi nâng con dấu lên từng chút một, giơ qua đỉnh đầu: “Từ nay về sau, Trung Hải do tôi làm chủ”.
“Chúc mừng anh Lăng!”
“Chúc mừng tông sư Lăng!”
“…”
Ba thế lực dẫn đầu hoan hô, sau đó một trăm người trên toàn hội trường đều lần lượt lớn tiếng hô hào.
Diệp Vân Phong cũng không dẫn đầu phản đối, càng không ngáng chân, đương nhiên người khác cũng không dám phản đối Lăng Khôi.
Lăng Khôi đứng dậy, lớn tiếng nói: “Sau này Lăng Khôi tôi làm mọi chuyện đều sẽ lấy đại cục Trung Hải làm trọng, nhất định sẽ phát huy oai lực của Trung Hải. Nhưng tôi không thích nhất là người đâm bị thóc thọc bị gạo, nếu mọi người có ai không phục tôi, có thể nói trước mặt tôi, nếu giở trò sau lưng tôi sẽ khiến kẻ đó chết không có đất chôn”.
Lời cảnh cáo lạnh lùng, khiến người ta sởn gai ốc.
“Từ nay về sau tôi hy vọng mọi người đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng. Cẩn thận tôn trọng điều luật, nếu ai dám làm ra chuyện gây hại đến giới võ thuật Trung Hải, tôi ắt sẽ băm thành vạn mảnh”.
“Hai trăm năm trước, đạo sĩ Trung Nguyên lập ra trường phái võ thuật, nhiệt huyết cả đời đổ vào mảnh đất này, mới khiến cho Trung Hải có được sự hưng thịnh bây giờ. Từ nay về sau, mảnh đất này do tôi thống trị, mọi người có phục không?”
Từng câu hỏi của Lăng Khôi khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
“Chúng tôi phục!”
“...”
Lăng Khôi rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, anh ngồi lại vị trí lần nữa: “Lần này Trung Hải gặp tai họa, suýt chút bại trong tay Lam Ngạo Thiên. Để chỉnh đốn trật tự, tôi cần thanh lý môn hộ”.
Tần Phong bỗng run cầm cập.
Ánh mắt Lăng Khôi thoáng chốc đã nhìn qua, Tần Phong càng thêm hoảng hốt lo sợ.
Vốn dĩ ông ta chỉ mong Diệp Vân Phong có thể tiếp tục dẫn đầu đứng ra phản đối Lăng Khôi nhậm chức, nhưng vừa nãy Diệp Vân Phong không làm như vậy.
Mặc dù không rõ nguyên do nhưng Tần Phong biết, mình xong đời rồi.
Lăng Khôi nói: “Tần Phong, ông đứng ra đây”.
Tần Phong nơm nớp lo sợ đứng ra: “Tông, tông sư Lăng”.
Khóe miệng Lăng Khôi nhếch lên một độ cong, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Ban đầu ông nói tôi ngay cả tư cách xách giày cho ông cũng không có, đúng không?”
“Ban đầu ông vì nghĩa lớn của giới võ thuật Trung Hải mà đẩy tôi vào lồng giam, còn muốn giết chết tôi trước mặt Lam Ngạo Thiên, rất oai phong nhỉ”.
“Bởi vì như vậy, danh tiếng của nhà họ Tần ông vang xa, mạnh như vũ bão. Thống nhất bốn gia tộc lớn Đường Tống Mã Trần, giải tán Công đoàn Trung Hải, thu hồi đội bảo vệ của nhà họ Đường, oai quá”.
“Sau đó, ông còn dám nhòm ngó đến vợ tôi, bảo Tần Thiếu Long cướp vợ tôi đi, nếu không phải Huyết Vũ ra mặt, chỉ e rằng vợ tôi đã gặp rắc rối rồi. Nhà họ Tần của ông ghê gớm thật đấy”.
Đối mặt vời từng lời chất vấn của Lăng Khôi, Tần Phong bị dọa sợ hai chân mềm nhũn ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất: “Tông sư Lăng, tôi sai rồi”.
“Người lợi hại như ông, sao lại không lên trời chứ?”
“Tôi từng nói, nếu có một ngày tôi trở nên không coi ai ra gì thì hãy nhớ, cũng từng có người xem thường tôi”.
Lăng Khôi nói từng câu không nhanh không chậm.
“Xin lỗi, anh Lăng, tôi sai rồi, là Tần Thiếu Long tôi có mắt không thấy thái sơn!”
Tần Thiếu Long lập tức đứng ra nhận tội.
Tần Hoa Lệ cũng bước ra nhận tội theo.
“Ha ha ha, một câu xin lỗi đã muốn cầu xin tôi tha thứ sao?”, Lăng Khôi cười lớn: “Sau khi tôi nhậm chức, mệnh lệnh đầu tiên”.
Ba thế lực vừa nghe Lăng Khôi có mệnh lệnh muốn ban bố, lập tức đứng dậy chắp tay, vểnh tai lắng nghe.
Lăng Khôi nói: “Giết sạch nhà họ Tần, từ nay trên thế giới này không còn nhà họ Tần nữa, ai bằng lòng thay tôi thực hiện?”
“Để tôi!”
Tiêu Vô Ngôn không cần nghĩ đã đứng ra luôn.
Một đao chém xuống.
Tần Thiếu Long đổ máu tại chỗ.
Lưng bị chặt đứt.
“Không! Con trai tôi! Tên ác ma Lăng Khôi, mày sẽ không được yên thân đâu!”, Tần Phong nhào lên, điên cuồng gào thét.
Sau đó Tiêu Vô Ngôn lại lần nữa chém một đao.
Đầu Tần Phong bị chém thành hai nửa.
Chết tại chỗ.
Cuối cùng còn lại Tần Hoa Lệ, toàn thân run rẩy.
Quá khủng khiếp.
Đây chính là thủ đoạn đáng sợ của bá chủ Trung Hải sao?
Anh ta giết cả nhà bạn trước mặt nhiều người như vậy, mọi người không những không ngăn cản, trái lại còn giúp đỡ anh ta.
Đây chính là quyền thế ngút trời sao?
Thật đáng sợ!
“Lăng Khôi, cậu chính là một tên ác ma, cậu thật tàn ác. Tôi hối hận đã đắc tội với cậu, tôi hối hận rồi”, Tần Hoa Lệ lẩm bẩm: “Đừng giết tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Lăng Khôi nói: “Không cần, sau khi bà chết, tất cả người nhà họ Tần đều sẽ bị lưu đày, nhà họ Tần giải tán, từ nay biến mất khỏi thế giới. Có vài người, bà chọc đến thì phải trả giá rất lớn, lúc bà chỉ trích người khác là ác ma, có từng nhớ rằng, bà cũng từng làm như vậy với tôi không?”
Đao của Tiêu Vô Ngôn chém xuống.
Máu bắn tung tóe năm bước.
Toàn hội trường sợ hãi, ai nấy đều khiếp sợ.
Vị bá chủ mới nhậm chức này, ngày đầu tiên lên chức đã giết gà dọa khỉ, làm lòng người kinh sợ.
Anh tuy còn trẻ nhưng lại khủng khiếp như thế!
Trên thảm trải sàn trắng như tuyết, nhuộm đầy máu đỏ tươi.
Ba xác chết nằm nổi bật dưới đất, bên trong xác chết chạy ra chất lỏng, vô cùng tanh hôi khiến ai nấy đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lăng Khôi nhìn Tiêu Vô Ngôn rất hài lòng: “Tiêu Vô Ngôn, ông làm rất tốt. Bây giờ, ông đến nhà họ Tần bắt người, toàn bộ huyết mạch nhà họ Tần lưu đày đến nơi biên giới nghèo nàn. Nhà họ Tần nhanh chóng giải tán!”
Tiêu Vô Ngôn chắp tay nói: “Rõ, bây giờ tôi đi hủy diệt nhà họ Tần!”
Chương 304: Mời cơm
Nhà họ Tần bị tiêu diệt.
Vì hai câu nói tùy ý của Lăng Khôi.
Nhà họ Tần coi như xong.
Đây chính là Vương.
Chỉ cần lên tiếng, ắt sẽ có người bán mạng cho anh, làm việc hết lòng vì anh.
Diệp Vân Phong dám đứng ra bảo vệ nhà họ Tần ư?
Không dám.
Lăng Khôi quá đáng sợ.
Vốn dĩ mọi người còn cho rằng mặc dù Lăng Khôi có thực lực, nhưng quá trẻ. Muốn ra lệnh cho cả Trung Hải sao? Anh quá non. Kết quả anh vừa đăng vị chưa đầy một phút đã diệt sạch nhà họ Tần.
Nhà họ Tần là gia tộc số một của giới võ thuật đấy.
Hành động kinh thiên động địa như vậy khiến mọi người đều không dám tin.
Lăng Khôi quay đầu nhìn Diệp Vân Phong nói: “Diệp Vân Phong, tôi tiêu diệt nhà họ Tần, ông có lời nào muốn nói không?”
Diệp Vân Phong cắn răng đáp: “Không có”.
Lăng Khôi lại nói: “Tôi làm như vậy, ông thấy có đúng không?”
“Đúng”, mặc dù Diệp Vân Phong nói như vậy nhưng trong lòng lại đang chửi bới mười tám đời tổ tông của Lăng Khôi. Ông nội cậu, cậu tiêu diệt nhà họ Tần thì tiêu diệt đi, còn hỏi tôi làm đúng hay sai làm gì chứ?
Có ai ức hiếp người như cậu không?
Lăng Khôi nói tiếp: “Nhưng lúc đầu tôi bị giam vào lồng giam, ông cũng ủng hộ việc giết tôi để bảo vệ giới võ thuật Trung Hải mà nhỉ”.
Mọi người thầm gào thét.
Lăng Khôi cậu muốn làm gì đấy?
Chẳng lẽ trong ngày đầu tiên nhậm chức đã muốn ra tay với Diệp Vân Phong rồi sao?
Đừng quên rằng Diệp Vân Phong đã lãnh đạo Trung Hải suốt hai mươi năm nay, có công lao to lớn.
Diệp Tử Văn đứng ra nói: “Tông sư Lăng, bố tôi lãnh đạo Trung Hải hai mươi năm nay, có công rất lớn bảo đảm cho Trung Hải hưng thịnh. Lúc trước cho dù bố tôi có những lời lẽ không đúng đắn, nhưng cũng là vì nghĩ cho đại cục của Trung Hải, không phải có ý đối địch với cậu. Tông sư Lăng, cậu không nên so đo tính toán như thế”.
Nói hay lắm.
Cũng rất khoa trương, ngay cả từ “không nên” cũng dám nói ra.
Lăng Khôi đáp lời: “Tôi không hỏi anh. Ở đây không có chỗ cho anh lên tiếng”.
Diệp Tử Văn nghiến răng nghiến lợi: “Tông sư Lăng, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Phủ Vân Phong chúng tôi không dễ đối phó như nhà họ Tần đâu. Nếu cậu cả gan hỏi tội bố tôi, phủ Vân Phong tôi sẵn sàng cá chết lưới rách với cậu”.
Dứt lời, mọi người hít sâu một hơi.
Xem ra bá chủ mới nhậm chức không đủ kinh nghiệm, không phải ai cũng bị khuất phục.
Lăng Khôi không để ý, ngược lại cười phá lên: “Ồ? Có vẻ như anh không phục tôi?”
“Bốp”.
Cung Tường bước lên, thẳng tay tát Diệp Tử Văn một bạt tai: “Nói năng với tông sư Lăng phải có thái độ chừng mực!”
Cú tát công khai.
Diệp Tử Văn vốn không ưa gì Lăng Khôi, kết quả bị ăn một cú tát, khiến hắn nổi trận lôi đình: “Lăng Khôi, phủ Vân Phong tôi tiếp quản bảy nghìn quân hộ vệ Trung Hải, còn là quân thiết giáp vũ trang. Nếu cậu dám tiếp tục đối đầu với phủ Vân Phong thì tôi sẽ dẫn đầu bảy nghìn quân hộ vệ san bằng tất cả mọi nơi của cậu!”
Không gian tĩnh lặng.
Mỗi người đều cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc, như thể sắp xảy ra chuyện lớn.
“Sao anh biết phủ Vân Phong của anh không dễ đối phó như nhà họ Tần?”, Lăng Khôi chậm rãi đứng lên: “Cuối cùng đã nói ra lời trong lòng. Nếu anh dám điều động quân hộ vệ Trung Hải để đối phó với tôi thì tôi sẽ khiến nhà họ Diệp anh chết sạch!”
Quân hộ vệ Trung Hải đích thực là quân thiết giáp với vũ trang đầy đủ, cực kì đáng sợ.
Cho dù có là đại tông sư, khi bị đội quân thiết giáp tấn công cũng sẽ bị giết chết.
Nhưng Lăng Khôi sợ sao?
Đương nhiên là không.
Vì anh có Huyết Vũ.
“Tôi dám ngồi lên đây, tất sẽ có năng lực thống trị tất cả! Không tin anh cứ thử, xem bây giờ anh còn có thể điều động quân hộ vệ Trung Hải của anh được hay không”, Lăng Khôi nở nụ cười quỷ dị, khiến người khác sởn gai ốc.
“Cậu cho rằng tôi sợ cậu à? Cậu dám uy hiếp bố tôi, tôi sẽ điều động quân hộ vệ Trung Hải để giết cậu”, Diệp Tử Văn cầm điện thoại gọi đi.
Sau đó, cả người hắn chấn động, như rơi vào hầm băng.
“Tử Văn, sao vậy?”, lúc này Diệp Tử Hùng cảm thấy kì lạ, vội vàng hỏi.
Diệp Tử Văn lẩm bẩm: “Anh cả, em vừa nhận được tin, quân hộ vệ Trung Hải bị khống chế rồi. Bảy ngàn quân thiết giáp bị khống chế cả rồi!”
“Không thể nào!”
Diệp Tử Hùng hét lớn: “Anh lãnh đạo quân hộ vệ Trung Hải mười mấy năm nay, ở Trung Hải ngoài nhà họ Diệp chúng ta ra không ai có thể khống chế được quân hộ vệ Trung Hải”.
Diệp Tử Hùng không dám tin, gọi một cuộc thoại.
Sau đó, cả người chấn động.
Điện thoại bị rơi xuống đất.
“Bị khống chế thật rồi”, Diệp Tử Hùng đột nhiên quay người nhìn Lăng Khôi, như nhìn thấy ma quỷ nói: “Cậu, sao cậu làm được?”
Lăng Khôi nói: “Kiến thì sao biết uy lực của rồng!”
Hai anh em nhà họ Diệp gục xuống đất, toàn thân lạnh buốt.
Diệp Vân Phong hít sâu một hơi, trong lòng điên cuồng gào thét.
Sao có thể như vậy chứ?
Quân hộ vệ Trung Hải là thành trì cuối cùng của nhà họ Diệp. Giá trị của đội quân thiết giáp này còn lớn hơn cả giá trị của nhà họ Diệp.
Bây giờ, đột nhiên bị Lăng Khôi khống chế trong im lặng?
Người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Sao có thể có thủ đoạn tày trời như vậy chứ?
“Tôi bảo mấy người ăn nói đàng hoàng thì các người không nghe. Trong mắt tôi, nhà họ Diệp và nhà họ Tần chẳng khác gì nhau, đều là kiến hôi! Tôi muốn tiêu diệt nhà họ Diệp chẳng qua như giẫm chết một con kiến, không có gì khác biệt”, câu nói của Lăng Khôi như thần chú của ma quỷ khiến tất cả những người ở đây chấn động.
“Tông sư Lăng, chuyện trước kia là Diệp Vân Phong tôi sai. Là tôi có mắt như mù, tôi xin lỗi cậu”, Diệp Vân Phong cúi người chín mươi độ: “Tông sư Lăng muốn tôi làm gì tôi đều bằng lòng. Xin cậu cứ nói”.
Thái độ cung kính.
Cụ ta biết sức mạnh của người thanh niên trước mắt này, vượt xa so với tưởng tượng của mình.
Mọi sự chống đối hôm nay đều như châu chấu đá xe. Nếu thật sự trêu chọc vào người thanh niên này, chỉ e nhà họ Diệp sẽ bị tiêu diệt.
Cụ ta không dám không phục.
Lăng Khôi rời khỏi ghế đến trước mặt Diệp Vân Phong, nâng cụ ta dậy: “Ông Diệp nặng lời rồi. Cảm ơn Xích Dương Cửu Thiên của ông, cảm ơn ơn cứu mạng của ông lúc trước. Tôi sao có thể trách cứ ông chứ. Tôi chỉ hi vọng từ nay về sau ông Diệp có thể an phận thủ thường, chúng ta bắt tay làm hòa, chung sống hữu nghị. Tương lai Trung Hải có nhiều chuyện vẫn cần ông Diệp chỉ điểm”.
Vừa nãy thì uy hiếp, bây giờ lại ban ơn.
Hợp tình hợp lý, vừa đấm vừa xoa.
Lăng Khôi như vậy mới khiến người kính sợ như thần, khó dò tâm tư.
Ngay cả Diệp Vân Phong cũng toát mồ hôi lạnh trên trán, cực kì sợ Lăng Khôi.
“Tông sư Lăng quá lời rồi! Cảm ơn đã thứ tội!”, Diệp Vân Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Người trẻ tuổi này quả không đơn giản.
Với mánh khóe và sự tin phục của mọi người hiện giờ của anh thì quá đủ để thống trị Trung Hải.
“Chỉ cần ông Diệp an phận, tôi sẽ coi ông là ân nhân cứu mạng như cũ. Đối đãi với nhà họ Diệp cũng như bạn bè”, Lăng Khôi nói lời sâu xa.
“Tông sư Lăng yên tâm, Diệp Vân Phong tôi nhất định sẽ không làm ra những chuyện làm tổn hại đến cậu”, sống lưng Diệp Vân Phong ớn lạnh. Vốn dĩ cụ ta muốn âm thầm nhắm vào Lăng Khôi một trận, thậm chí cụ ta đã liên lạc với người ở Càn Châu, Giang Bắc xong xuôi. Nhưng tình hình hiện giờ Diệp Vân Phong cảm thấy cần phải lên kế hoạch kỹ càng lần nữa.
Bản thân cụ ta đánh giá quá thấp năng lực của Lăng Khôi.
“Ông Diệp nói vậy thì tôi yên tâm rồi!”
Lăng Khôi vỗ vai Diệp Vân Phong, sau đó lại ngồi lên ghế của mình, ánh mắt quét đám người ở dưới: “Bây giờ mời ba thế lực kí vào bản cam kết”.
Cung Tường lấy ra bốn bản cam kết.
Mỗi bản cam kết đều được mạ vàng tuyệt đẹp.
Nội dung của bản cam kết là ba thế lực công nhận Lăng Khôi làm bá chủ Trung Hải.
Thời gian này về sau, ba thế lực sẽ tuân theo mệnh lệnh của Lăng Khôi. Nếu có bất kì bên nào chống lại mệnh lệnh này, thì sẽ bị ba bên còn lại cùng nhau tấn công.
Đương nhiên, Lăng Khôi cũng có ràng buộc với bản cam kết này. Anh lãnh đạo giới võ thuật của Trung Hải, nắm giữ quyền sát sinh của Trung Hải, hưởng quyền lợi to lớn nhưng cũng nhận trách nhiệm lớn lao.
Bên trong Trung Hải có loạn, Lăng Khôi anh sẽ phải làm đầu tàu đi xử lý.
Khó khăn của Trung Hải, anh phải đi giải quyết.
Tai họa ngầm của Trung Hải, anh phải quét sạch.
Một khi Trung Hải bị kẻ địch xâm phạm, Lăng Khôi sẽ phải xử lý.
Nếu anh không làm tốt sẽ phạm phải tội lớn, ba thế lực có quyền trục xuất anh khỏi vị trí này.
Coi như hạn chế lẫn nhau.
Bản cam kết này là căn bản của trật tự Trung Hải.
Trước kia Diệp Vân Phong cũng phải kí vào bản cam kết như vậy.
Một khi bản cam kết được kí, thì địa vị của Lăng Khôi càng thêm chắc chắn.
Ba thế lực và Lăng Khôi đồng thời kí tên.
Bản cam kết có bốn bản, sau khi kí xong thì mỗi người giữ lấy một bản.
Xong việc, Lăng Khôi chính là minh chủ của giới võ thuật, bá chủ Trung Hải có bản lĩnh thực sự.
Lăng Khôi cất bản cam kết đi: “Sau này, Lăng Khôi tôi nhất định sẽ tận tâm hết sức vì Trung Hải, mong mọi người ủng hộ tôi nhiều hơn!”
“Lần đầu tôi nhậm chức, tạm thời không có nơi làm việc của mình, nơi làm việc sau này của tôi sẽ đặt tại Tứ Phương Quán. Giới võ thuật Trung Hải có bất cứ vấn đề gì, các vị đều có thể tới Tứ Phương Quán tìm tôi”.
“Đại môn chủ Cung Tường có nhiều kinh nghiệm. Tôi lệnh cho ông làm trợ thủ của tôi, hỗ trợ tôi xử lý các vấn đề của giới võ thuật ở Trung Hải”.
“Trưa ngày hôm nay, các vị ở lại Tứ Phương Quán ăn cơm nhé”.
Lăng Khôi đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Bá chủ Trung Hải mời mọi người ăn cơm, sao mọi người có thể từ chối được chứ?
Còn về phần Lăng Khôi, anh đương nhiên cũng hy vọng làm quen nhiều hơn với người của ba thế lực.
Chương 305: Bà cụ Tô chết lặng
Ở nhà họ Tần, Trung Hải.
Hôm nay lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tần đến dự họp ở Tứ Phương Quán, chỉ còn lại Tần Thụ Thanh và Tần Ngọc ở nhà.
Tần Ngọc là em trai của Tần Phong và Tần Hoa Lệ, được coi là một trong ba nhân vật lớn của nhà họ Tần.
Trên dưới nhà họ Tần toàn bộ đều lui vào trong nhà.
Tầng lớp trung cấp trong gia tộc, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tần Thị và lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội liên minh đều đến nhà họ Tần.
Nhà họ Tần lui về, là dấu hiệu của sự phòng thủ.
Tần Thụ Thanh và Tần Ngọc biết rất rõ lần này Lăng Khôi tổ chức đại hội đăng vị ở Tứ Phương Quán, nhà họ Tần buộc phải đi. Nếu Diệp Vân Phong không thể chống lại Lăng Khôi thì Lăng Khôi nhất định sẽ ra tay với nhà họ Tần.
Nhà họ Tần đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đó là Tần Thụ Thanh dẫn đầu một đội bảo vệ, tổng cộng bảy trăm người được trang bị vũ khí đầy đủ.
Ngoài ra, tất cả những nhân vật quan trọng của nhà họ Tần ở bên ngoài trở về, đều ở lại nơi này.
Đề phòng sự cố bất ngờ.
Hơn nữa, nhà họ Tần sẽ dùng danh nghĩa sinh nhật Tần Ngọc để mời những người này về.
Dù sao thì đây cũng là động tĩnh lớn, nhà họ Tần đương nhiên không thể công khai sự thật ra ngoài, để tránh khiến nội bộ nhà họ Tần hoang mang.
Nhà họ Tần tràn ngập ánh đèn, không khí vui tươi.
Tần Ngọc mặc áo choàng dài, ngồi ở ghế chính, đỏ mặt hưởng thụ lời chúc mừng của mọi người.
Bà cụ Tô dẫn theo Hàn Đông, Tô Thần và Tô Toàn, bốn người cùng tới chúc mừng.
Bây giờ nhà họ Tô đã gia nhập vào Hiệp hội liên minh, bà cụ Tô rất đắc ý, cảm thấy mình đã đạt được đỉnh cao của nhà họ Tô.
“Sếp Tần, đây là quà tôi đã chuẩn bị cho ông, mong ông nhận lấy!”
Bà cụ Tô lấy ra một chiếc hộp gấm.
Mở ra bên trong là một pho tượng Phật Di Lặc được tạc từ ngọc Dương Chi.
Trị giá hàng chục triệu tệ!
Tần Ngọc thấy vậy vô cùng hài lòng: “Bà cụ Tô có lòng rồi. Anh trai tôi đúng là không nhìn lầm người, để bà gia nhập Hiệp hội liên minh là quyết định đúng đắn”.
Bà cụ Tô nhận được lời khen của Tần Ngọc thì rất vui mừng: “Có thể tận lực vì sếp Tần, đó là vinh dự của Liễu Oanh tôi”.
Tần Ngọc đĩnh đạc nói: “Công đoàn Trung Hải do Mã Đằng quản lý luôn ngăn cản bà cụ Tô gia nhập vào công đoàn Trung Hải, điều này thật vô lý. Loại công đoàn rác rưởi này đáng lẽ phải giải tán ngay lập tức. Chỉ có Hiệp hội liên minh của tôi mới thật sự là phục vụ vì giới doanh nghiệp Trung Hải”.
Bà cụ Tô vội vàng nói: “Sếp Tần có tầm nhìn xa trông rộng. Thực ra lúc đầu tôi gia nhập Công đoàn Trung Hải thất bại, ngoại trừ sự quấy nhiễu của Mã Đằng thì nguyên nhân chính là do cậu Lăng cản trở”.
Tần Ngọc cười lớn: “Cho nên Công đoàn Trung Hải phải giải tán rồi”.
Bà cụ Tô hỏi: “Nghe nói cậu Lăng bị giới võ thuật Trung Hải giết rồi phải không?”
Trình độ của giới võ thuật Trung Hải quá cao, cho nên bà cụ Tô tiếp xúc rất ít với giới này.
Tần Ngọc gượng gạo giả bộ nói: “Chắc là vậy”.
Bà cụ Tô vui mừng: “Vậy thì tốt. Cậu Lăng kia lẽ ra nên chết từ lâu rồi. Lúc đầu Cậu Lăng còn muốn thu phục nhà họ Tô chúng tôi, nhưng tôi không thích cậu ta nên đã chọn hợp tác với nhà họ Tần các ông. Bởi vì tôi biết, cậu Lăng không phải là đối thủ của nhà họ Tần. Bây giờ xem ra lựa chọn tôi vô cùng sáng suốt”.
Tần Ngọc cười nói: “Đó là điều đương nhiên. Trung Hải bây giờ là thiên hạ của nhà họ Tần. Chúng tôi trực thuộc phủ Vân Phong, cho nên không ai có thể lay chuyển nhà họ Tần chúng tôi. Nếu sau này nhà họ Tô bà có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi”.
Tần Ngọc cảm thấy tình hình hiện giờ không ổn lắm, thái độ hạ thấp, thu phục lòng người.
Bà cụ Tô cười đứng dậy, nâng ly rượu lên: “Tôi xin kính sếp Tần một ly nữa”.
Bà cụ Tô đang chuẩn bị uống thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một đám người đàn ông mặc đồ đỏ xông vào cửa.
Số lượng lên tới hơn hai trăm người.
“Các người là ai?”
Tần Ngọc đột nhiên đứng dậy, thái độ vô cùng không vui.
“Tần Ngọc, đã lâu không gặp”.
Tiêu Vô Ngôn dẫn đầu đám người, từ từ bước vào.
Lý Đồng Sơn đi theo phía sau Tiêu Vô Ngôn.
“Môn chủ Tiêu, sao ông lại đến đây?”
Tần Ngọc bật dậy, chắp tay chào, hít sâu một hơi.
Đương nhiên ông ta biết danh tiếng của Tiêu Vô Ngôn.
Đó là môn chủ của Bách Gia Quyền!
Một trong ba thế lực!
Là nhân vật cực lớn.
Nhân vật như vậy, thường ngày Tần Ngọc muốn gặp đã vô cùng khó, một câu nói của người ta cũng có thể quyết định sự sống chết của Tần Ngọc. Vậy mà hôm nay lại đến dự tiệc sinh nhật của ông ta sao?
Trong lòng Tần Ngọc vô cùng hoảng sợ.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Nhà họ Tần các ông cũng giỏi quá nhỉ, còn có tâm trạng ở đây tổ chức sinh nhật”.
Tần Ngọc thận trọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, không ngờ môn chủ Tiêu cũng đến chúc mừng sinh nhật tôi, đúng là vinh hạnh cho tôi quá. Mời môn chủ Tiêu vào ngồi”.
Tiêu Vô Ngôn không vào chỗ ngồi, mà ngược lại còn chế nhạo: “Tần Ngọc, ông bị thần kinh à?”
Ông ta lại cho rằng Tiêu Vô Ngôn đến chúc mừng sinh nhật ư?
Ông ta xứng sao?
Ông ta có mặt mũi lớn vậy à?
“Môn chủ Tiêu, sao ông lại nói vậy?”
Bách Gia Quyền dưới trướng phủ Vân Phong, mà nhà họ Tần cũng vậy. Nói ra cũng là bạn bè cùng đội.
Mặc dù Tần Ngọc hơi hoang mang, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Tiêu Vô Ngôn vẫy tay: “Khiêng lên đây”.
Ba thi thể được khiêng lên.
Ném xuống mặt đất,
Thi thể đã bị chặt đứt chân tay.
Mọi người quay đầu nhìn, thấy ba thi thể này chính là Tần Hoa Lệ, Tần Phong và Tần Thiếu Long.
Im ắng.
Mọi người chết lặng!
Tần Ngọc gào thét trong lòng, không cần nghĩ cũng biết, trong đại hội võ thuật Trung Hải hôm nay, Lăng Khôi đã thắng lớn!
Hơn nữa, còn ra tay với người nhà họ Tần.
Tiêu Vô Ngôn lạnh lùng nói: “Tần Ngọc, nhà họ Tần các ông chán sống rồi phải không? Lại dám ra tay với tông sư Lăng? Bây giờ tông sư Lăng đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Sau khi tông sư Lăng đăng vị, đã ban mệnh lệnh đầu tiên là tiêu diệt nhà họ Tần!”
Tần Ngọc ớn lạnh sống lưng, cơ thể không tự chủ được ngã xuống ghế.
Lúc này, Tần Thụ Thanh tiến lên một bước: “Môn chủ Tiêu, nhà họ Tần chúng tôi là người của phủ Vân Phong. Cho dù cậu Lăng trở thành Trung Hải Vương thì cũng không thể tiêu diệt nhà họ Tần được. Lẽ nào ông coi thường phủ Vân Phong sao? Quân hộ vệ Trung Hải cũng nằm trong tay phủ Vân Phong”.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Quân hộ vệ Trung Hải đã bị cậu Lăng khống chế rồi. Nhà họ Diệp không thể điều động bất kỳ binh lính nào nữa”.
Tần Thụ Thanh và Tần Ngọc sững sờ.
Quân hộ vệ Trung Hải là quân thiết giáp có đến bảy nghìn người.
Mạnh như vậy.
Sao có thể bị cậu Lăng khống chế được chứ?
Cho dù cậu Lăng đánh bại Lam Ngạo Thiên, nhưng cũng không thể sánh được với hỏa lực của quân hộ vệ Trung Hải, sao cậu ta có thể làm được?
Tiêu Vô Ngôn nói: “Cậu Lăng có lệnh, Tần Ngọc ông phải chết. Những người khác trong nhà họ Tần sẽ bị đày đến nơi lạnh giá nhất ở biên giới. Hôm nay, nhà họ Tần sẽ phải tan rã, từ nay về sau sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa”.
Nói xong, Tiêu Vô Ngôn lấy ra một con dao ngắn, đâm thẳng về phía Tần Ngọc.
“Không, không! Nhà họ Tần tôi không thể bị tiêu diệt được”.
Tần Ngọc còn chưa nói xong, đầu đã lìa khỏi cổ.
Máu phun thẳng lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều ồ lên kinh hãi.
Ba nhân vật lớn nhà họ Tần đều đã chết.
Tiêu Vô Ngôn giết người công khai!
Bà cụ Tô sợ đến mức tái mặt.
Mới vừa nãy, bà ta còn cho rằng mình đã chọn đúng người, nghĩ rằng chỉ cần ôm đùi Tần Ngọc thì không cần lo nghĩ gì nữa.
Nhưng bây giờ Tần Ngọc lại bị giết công khai.
Cậu Lăng đã làm gì vậy?
Trở thành Trung Hải Vương?
Thay thế Diệp Vân Phong rồi?
Trời ơi!
Sao có thể như vậy được chứ?
Chẳng phải cậu Lăng bị giới võ thuật Trung Hải giết chết rồi sao? Sao có thể đột nhiên thay thế Diệp Vân Phong, trở thành Trung Hải Vương chứ?
Tiêu Vô Ngôn giết người xong, cầm con dao ngắn lên, nhắm về phía Tần Thụ Thanh: “Tần Thụ Thanh, cậu từng có cơ hội đi theo cậu Lăng, nhưng đáng tiếc là cậu lại chọn nhà họ Tần. Vậy thì cậu cũng phải chết. Đây chính là kết cục của việc cậu đã đắc tội với cậu Lăng!”
Một dao kết thúc.
Đầu lìa khỏi cổ.
Không có bất kỳ sự đau khổ nào.
Cho dù Tần Thụ Thanh trốn tránh thế nào thì cũng vô dụng.
Nhà họ Tần xong đời rồi.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Tất cả người của Tứ Phương Quán nghe lệnh, bắt hết người nhà họ Tần, bỏ tù rồi lưu đày”.
“Rõ!”
Hơn hai trăm cao thủ lần lượt đi vào bắt người.
Lòng người hoảng loạn.
Chẳng mấy chốc, toàn thể hiện trường chấn động.
Hơn một trăm người nhà họ Tần bị ấn quỳ xuống đất.
Tiêu Vô Ngôn nói tiếp: “Người của Tứ Phương Quán nghe lệnh, tiếp quản tất cả sản nghiệp nhà họ Tần, tịch thu toàn bộ tài sản nhà họ Tần, giao cho Mã Đằng. Từ hôm nay, sẽ không còn nhà họ Tần ở Trung Hải nữa!”
Tiêu Vô Ngôn làm việc rất nhanh gọn, một lúc đã xử lý xong nhà họ Tần!
Những người còn lại là lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội liên minh, và một số giám đốc điều hành cốt lõi của tập đoàn Tần Thị.
Tiêu Vô Ngôn bước lên vị trí trên cao, ánh mắt liếc nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Nhà họ không còn tồn tại nữa. Từ nay về sau, Hiệp hội liên minh sẽ do Mã Đằng phụ trách, Mã Đằng sẽ là hội trưởng mới của Hiệp hội liên minh. Các người nghe cho rõ đây, hôm nay nhà họ Tần bị hủy diệt, chính là vì nhà họ Tần đắc tội với cậu Lăng. Nếu các người dám đắc tội với cậu Lăng thì các người sẽ có kết cục giống nhà họ Tần”.
“Bây giờ cậu Lăng đã thay thế Diệp Vân Phong, trở thành Trung Hải Vương mới. Quyết định sự sống chết của tất cả mọi người ở Trung Hải. Các người tự lo thân mình đi!”
Nói xong, Tiêu Vô Ngôn liền dẫn người đi.
Lui như thủy triều rút, hơn một trăm người của nhà họ Tần cũng bị cuốn đi.
Bà cụ Tô ngã xuống đất, cả người run rẩy: “Hàn Đông, Tô Thần, có chuyện gì vậy? Cậu Lăng chẳng phải đã bị nhà họ Tần giết rồi sao? Sao có thể lật mình trở thành Trung Hải Vương chứ? Cậu ta thật sự trở thành Trung Hải Vương rồi sao?”