Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lăng Khôi bị bắt giam.

Sợi xích sắt trói xung quanh người to bằng cổ tay của người lớn, trọng lượng của tổng số xích sắt trên người lên tới mấy trăm cân.

Dù Lăng Khôi có bản lĩnh hơn người, muốn thoát khỏi sợi xích sắt này cũng gần như là không thể.

Cung Lạc Hà nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng kinh ngạc.

Trước đây, cô ta hoàn toàn không biết sự việc sẽ phát triển tới nước này.

Vốn sĩ cô ta vẫn không cam tâm, cảm thấy vô vùng oán hận Lăng Khôi, thế nhưng lúc này thì cô ta lại đột nhiên thấy đồng cảm với Lăng Khôi.

Cô ta thậm chí còn muốn nói giúp cho Lăng Khôi vài câu, nhưng cô ta biết rõ rằng có nói cũng vô dụng, ngược lại còn có thể liên luỵ tới bản thân.

Tiếp theo là vấn đề ngôi vị quán quân.

Cung Lạc Hà nhận thua công khai.

Vị trí quán quân vốn dĩ dành cho Lăng Khôi, nhưng bây giờ Lăng Khôi đã bị bắt giam.

Vậy nên vị trí quán quân này vẫn để trống như cũ, trao nó cho ai lại là một vấn đề lớn.

Trên võ đài, chưởng môn của ba thế lực, bốn trọng tài bắt đầu thảo luận chọn ra vị trí quán quân.

Theo lý mà nói, quán quân bị loại bỏ thì vị trí này giao cho á quân là hợp tình hợp lý.

Thế nhưng phủ Vân Phong và Bách Gia Quyền đều phản đối trao chức quán quân cho Cung Lạc Hà.

Lý do rất đơn giản.

Cung Lạc Hà nhận thua công khai là chuyện vô cùng mất mặt, làm ô uế tinh thần của người trong giới võ thuật. Kẻ đi ngược lại với tinh thần võ thuật không xứng để đứng đầu.

Thà để trống vị trí quán quân chứ cũng không thể giao cho Cung Lạc Hà được.

Thậm chí Bách Gia Quyền còn gợi ý để cho Diệp Hiểu và Lý Đồng Sơn đánh thêm một trận nữa, người thắng cuộc sẽ trở thành quán quân.

Tứ Phương Quán và phủ Vân Phong lại thẳng thừng phản đối.

Diệp Hiểu đã bị trọng thương đến mức hôn mê, vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu. Mấy người muốn Diệp Hiểu đánh kiểu gì đây? Vậy không phải là đang công khai muốn để cho Lý Đồng Sơn ngồi lên vị trí quán quân hay sao?

Mọi người tranh cãi không ngừng.

Cuối cùng Diệp Vân Phong quyết định: “Vị trí quán quân năm nay cứ để trống như vậy. Đặc quyền được tham quan nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên sẽ để lại cho quán quân cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm sau”.

Giải quyết dứt khoát, mọi người cũng không tiện nói thêm gì.

Cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm một lần cứ như thế khép lại sau một hồi náo loạn.

Để giám sát Lăng Khôi, không cho Lăng Khôi chạy trốn.

Ba thế lực cử ra ba người cùng giám sát.

Phủ Vân Phong cử Hướng Văn Địch giám sát, Tứ Phương Quán cử Bắc Đường Mặc giám sát, Bách Gia Quyền cử Tiêu Lâm giám sát.

Ba người này đều là nhân vật lớn, điều này thể hiện rõ sự coi trọng đặc biệt đối với Lăng Khôi.

...

Một chiếc xe sang chậm rãi xuống núi men theo đạo quán Tích Sơn.

Ba người Tần Phong, Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long ngồi bên trong.

Tâm trạng của ba người họ rất tốt.

Tần Hoa Lệ vô cùng kích động: “Anh cả thật lợi hại, cuối cùng lần này cũng dồn được Lăng Khôi tới đường cùng. Nói ra thì Lăng Khôi cũng chỉ là một thằng ở rể vô dụng, vậy mà cũng to gan công khai đối đầu với nhà họ Tần. Đây là do hắn tự tìm đường chết”.

Tần Thiếu Long cũng rất hào hứng, lần này hắn chỉ nằm trong top ba mươi hai, vốn dĩ tâm trạng rất tệ, nhưng Lăng Khôi sắp bị giết nên tâm trạng của hắn liền trở nên vô cùng vui vẻ.

Tần Phong xoa huyệt thái dương, khoé miệng lộ ra nụ cười khinh thường: “Bố gửi giấy mời cho hắn mà hắn cũng dám đến? Đây là sự ngạo mạn đến mức độ nào chứ? Nếu như hắn có thể giống như một con rùa rụt cổ không đặt chân vào giới võ thuật Trung Hải thì hắn còn có thể sống thêm một khoảng thời gian. Hắn quá tự phụ rồi, còn muốn thành danh trong giới võ thuật Trung Hải. Thực lực của một người nếu như không thể sánh với dã tâm của bản thân thì sớm muộn gì cũng bị dã tâm hại chết”.

Tần Thiếu Long nói: “Bố thật lợi hại, bày mưu tính kế đâu ra đấy. Một thằng ở rể vô dụng như Lăng Khôi sao có thể là đối thủ của bố được cơ chứ. Kể từ thời khắc hắn động đến nhà họ Tần của chúng ta thì hắn cũng được ấn định chỉ còn có con đường chết”.

Tần Phong cười nói: “Bố nóng lòng muốn được nhìn thấy cảnh tượng hắn bị giết chết công khai sau nửa tháng nữa quá. Hắn mà cũng có thể động đến nhà họ Tần chúng ta hay sao? Ha ha ha”.

...

Biệt thự Vân Đỉnh số 1.

Bên trong thư phòng.

“Bố, sao bố có thể đối xử với Lăng Khôi như thế? Chuyện này đối với anh ta mà nói quá không công bằng”, Diệp Tử Khanh rất bất mãn với Diệp Vân Phong: “Trước đây bố còn cứu mạng anh ta, bây giờ lại muốn tự tay giết chết anh ta. Một chút phong độ của tông sư cũng không có”.

“Em gái, em im miệng lại đi!”, Diệp Tử Hùng lạnh lùng nói.

Diệp Tử Khanh tiếp tục tranh cãi: “Anh cả, ai cũng nhìn ra chuyện ngày hôm nay. Đây rõ ràng là Tần Phong dùng việc công để trả thù riêng. Để báo thù cho cháu trai đã chết của mình, ông ta không ngại dùng cả giới võ thuật Trung Hải để gây sức ép cho Lăng Khôi. Anh không cảm thấy chúng ta đều bị ông ta lợi dụng hay sao?”

Diệp Tử Hùng lạnh lùng nói: “Em gái, em không hiểu”.

Diệp Tử Khanh đáp lời: “Từ nhỏ mọi người đã dạy dỗ em làm người phải hiền lành, phải lương thiện, phải có tình có nghĩa, mọi người đã dạy em như vậy không phải hay sao?”

Diệp Tử Hùng liếc nhìn Diệp Vân Phong, sau đó nói với Diệp Tử Khanh: “Em gái, anh tán đồng với những gì em vừa nói. Thế nhưng em không hiểu Lam Ngạo Thiên, người này quá đáng sợ”.

Diệp Tử Khanh thầm cảm thấy không đúng lắm: “Ông ta có lợi hại đến mức nào thì không phải năm đó cũng đã bị bố đánh bại rồi sao?”

Diệp Tử Hùng lắc đầu: “Năm đó bố không hề đánh bại ông ta”.

“Cái gì?”, Diệp Tử Khanh kinh ngạc: “Không phải bên ngoài đều đồn thổi Lam Ngạo Thiên bại trong tay bố à?”

Diệp Tử Hùng nói: “Đó là chuyện của hai mươi năm về trước, lúc đó em còn nhỏ, Tử Văn cũng còn nhỏ, nội tình bên trong bọn em biết không nhiều. Tất cả những lời đồn liên quan đến bố và Lam Ngạo Thiên ở bên ngoài đều sai hết”.

Diệp Tử Khanh lắng nghe rất nghiêm túc.

Diệp Tử Hùng nói: “Năm đó, Trung Hải có ba tông sư võ thuật. Cung Phí Phàm của Tứ Phương Quán, quán chủ tiền nhiệm đạo sĩ Huyền Nguyệt của đạo quán Tích Sơn, còn có cả bố nữa. Khi đó, mặc dù bố đã là tông sư võ thuật nhưng vẫn chưa phải là Trung Hải Vương, thanh danh của phủ Vân Phong cũng chưa đạt tới mức độ như ngày nay”.

Diệp Vân Phong trở thành Trung Hải Vương khi nào?

Đó là tại Tuý Tiên Lầu ở Tích Sơn, đánh bại Lam Ngạo Thiên vào hai mươi năm trước.

Nhận được sự công nhận của Thái Sơn Bắc Đẩu giới võ thuật Trung Hải, từ đó trở thành Trung Hải Vương.

Trước lúc đó, Diệp Vân Phong đã là tông sư võ thuật, phủ Vân Phong cũng là một trong số ba thế lực của Trung Hải, trấn giữ Trung Hải, thống lĩnh một phương. Thế nhưng vẫn không áp chế nổi Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.

Nhiều nhất chỉ là thế chân vạc.

Diệp Tử Hùng tiếp tục nói: “Năm đó, Lam Ngạo Thiên vì muốn tranh giành vị trí Trung Hải Vương nên đã đơn phương độc mã khai chiến với cả giới võ thuật Trung Hải. Đầu tiên là đánh bại hàng trăm môn phái, tàn sát bốn phương, ép Bách Gia Quyền không ngóc đầu lên nổi. Sau đó là đến Tứ Phương Quán, đánh bại Cung Phí Phàm, cuối cùng Cung Phí Phàm phải bỏ mạng”.

“Sau đó, Lam Ngạo Thiên tìm đến đạo quán Tích Sơn, giết chết đạo sĩ Huyền Nguyệt. Đại nạn võ lâm lần đó không biết đã khiến cho bao nhiêu người phải chết. Cuối cùng bố xuất quan, hẹn Lam Ngạo Thiên quyết chiến ở Tuý Tiên Lầu. Tới lúc quyết chiến, ba thế lực đồng thời cử ra bốn cao thủ cùng vây đánh Lam Ngạo Thiên. Cung Tường, Tiêu Vô Ngôn, Phổ Lâm và bố. Dưới thực lực mạnh mẽ đó, Lam Ngạo Thiên cũng chỉ bị đánh bại một nửa. Hơn nữa còn bảo toàn tính mạng mà rút lui, cao chạy xa bay ra nước ngoài”.

“Sau chuyện đó, cơ thể bố bị trọng thương, dưỡng thương mấy năm trời mới hồi phục”, Diệp Tử Hùng nói ra từng câu từng chữ: “Đây mới chính là thực lực của Lam Ngạo Thiên, mới là chân tướng ban đầu. Chỉ là sau đại nạn đó, giới võ thuật Trung Hải mất đi hai tông sư võ thuật, khiến cho cả giới võ thuật Trung Hải đều vô cùng sa sút, để lấy lại niềm tin võ thuật, ba thế lực mới thống nhất nói với bên ngoài bố đã đánh bại Lam Ngạo Thiên. Đưa bố lên làm Trung Hải Vương, ổn định lòng người”.

Ôi!

Diệp Tử Khanh hít sâu một hơi.

Bây giờ nghe lại chuyện hai mươi năm trước, Diệp Từ Khanh vẫn có cảm giác sởn hết tóc gáy, kinh hồn bạt vía.

Diệp Tử Hùng nói: “Lam Ngạo Thiên là thiên tài số một cả trăm năm nay của Trung Hải, là một tên quái vật thật sự. Sau khi ông ta cao chạy xa bay ra nước ngoài thì đi theo một sơn môn ở nước ngoài học tập tu hành, tạo dựng được cơ nghiệp to lớn. Thực lực hiện giờ của ông ta đã vượt xa so với khi xưa. Nếu như ông ta còn bước vào giới võ thuật Trung Hải thêm lần nữa, dựa vào thực lực của ba thế lực bây giờ, dù có liên thủ lại đi chăng nữa thì cũng không có cách gì đối chọi được”.

“Diệp Hùng và Trần Vũ Anh là đệ tử của Lam Ngạo Thiên, kết quả đều bại trong tay Lăng Khôi. Lần này Lam Ngạo Thiên sẽ dựa vào cái cớ báo thù cho đồ đệ để bước chân vào giới võ thuật Trung Hải. Nếu như hy sinh một mình Lăng Khôi mà có thể khiến cho Lam Ngạo Thiên dừng tay rời đi thì đó thật sự là phúc của giới võ thuật Trung Hải”, Diệp Tử Hùng nói: “Hành động lần này của Tần Phong mặc dù không được coi là nhân nghĩa, nhưng lại thuận theo lòng người, ba thế lực đều sẽ tán đồng mà thôi”.

Chương 287: Bốn gia tộc lớn sắp gặp họa

Diệp Tử Khanh nghe mà kinh sợ, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Thế nhưng khi trước bố từng nói Lam Ngạo Thiên trở về giết Lăng Khôi là giả, muốn quyết đấu một trận sống còn với bố mới là thật. Giết một mình Lăng Khôi căn bản không có tác dụng gì”.

Diệp Tử Hùng nói: “Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng ít nhất có thể khiến cho Lam Ngạo Thiên không còn cái cớ để tiếp tục đặt chân vào giới võ thuật Trung Hải. Ít nhất trên phương diện nghĩa lớn thì ông ta sẽ bị lép vế, ông ta muốn tiếp tục tiến vào giới võ thuật Trung Hải cũng không còn thuận lợi đường hoàng được nữa”.

Diệp Tử Khanh nói: “Thế thì đã sao, ông ta có thực lực mạnh thì cần gì đến cái cớ chứ”.

Diệp Vân Phong vẫn luôn trầm mặc nói: “Chỉ cần ông ta mất đi nghĩa lớn thì chúng ta sẽ có thể đàm phán với Lam Ngạo Thiên”.

Diệp Tử Khanh nói: “Đánh không thắng được thì có nói thế nào cũng là vô dụng”.

Diệp Vân Phong nói: “Dựa vào lực lượng của Trung Hải chúng ta đương nhiên đàm phán chỉ là vô ích. Thế nhưng nếu ta dựa vào lực lượng bên ngoài Trung Hải thì có khả năng rồi”.

Diệp Tử Khanh nói: “Lực lượng bên ngoài Trung Hải? Ai vậy ạ?”

...

Tứ hợp viện Tú Phường cạnh hồ Bạch Thuý

Ba ngày trước, nơi này đã tập trung không ít người.

Mã Đằng, Giang Thanh Hải, Trần Lâm, Lục Hải Siêu, Đường Lâm, Đường Xuyên Thuỷ, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Bách đều tụ tập hết lại nơi này.

Bọn họ đang chờ đợi tin tức của Lăng Khôi.

Bọn họ không có tư cách tham gia cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn.

Chỉ có thể chờ đợi ở đây.

Mỗi ngày, Huyết Vũ đều sẽ báo lại tin tức cho bọn họ biết.

Ngày đầu tiên, Lăng Khôi lọt top mười sáu.

Ngày hôm đó cả hội trường đều phấn khởi reo hò cổ vũ.

“Cậu Lăng đúng là đẳng cấp, ngày đầu tiên đã lọt top mười sáu rồi”, Đường Xuyên Thuỷ vô cùng kích động: “Nếu như cậu Lăng có thể thành danh và đứng vững trong giới võ thuật Trung Hải thì vô cùng có lợi đối với hai gia tộc lớn chúng ta”.

Điểm này mọi người đều không phủ nhận.

Hiện giờ, Lăng Khôi có lợi hại đến mức nào thì cũng chỉ có quyền hạn nhất định trong xã hội thế tục. Trong mắt các ông lớn cao ngạo của giới võ thuật thì chút quyền thế này cũng chẳng đáng gì cả.

Chỉ khi nào Lăng Khôi đứng vững trong giới võ thuật thì mới thật sự đáng gờm.

Trung Hải Vương nắm giữ tất cả quyền sinh sát ở Trung Hải không phải bởi vì ông ta thống trị giới võ thuật Trung Hải sao?

Ngày thứ hai, Huyết Vũ tiếp tục báo tin về.

Lăng Khôi vào vòng chung kết, sẽ tham gia quyết chiến giành vị trí quán quân vào ngày mai.

Trời đất!

Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay, mọi người dường như đều đang trở nên điên cuồng.

“Trời ạ, anh Lăng lọt vào chung kết, ngày mai là có thể đấu võ giành quán quân rồi, đây là thành tựu quá khủng. Tương lai gia tộc lớn chúng ta nhất định sẽ một bước lên mây”.

“Lọt vào tứ kết là có thể gia nhập ba thế lực rồi. Lọt vào bán kết có thể bái nghệ tông sư. Anh Lăng đã có tư cách bái nghệ tông sư rồi. Tiếp theo nếu như có thể giành được quán quân thì có thể tiến vào nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên, đột phá bí mật của tông sư võ thuật”.

“Một khi anh Lăng đột phá tông sư võ thuật thì Trung Hải sẽ xuất hiện hai tông sư võ thuật. Tương lai được đứng ngang hàng với nhà họ Diệp không phải không có khả năng. Mấy người chúng ta đều sẽ theo đó mà phát tài”.

“...”

Hai thế lực lớn dưới trướng Lăng Khôi chính là nhà họ Đường và nhà họ Mã.

Nhiều năm trở lại đây, nhà họ Đường và nhà họ Mã đều bị nhà họ Tần chèn ép tới nghẹt thở, ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Trước đây thấy Lăng Khôi đi dự tiệc, nhà họ Đường suýt thì quyết định vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi, bọn họ quá e sợ nhà họ Tần.

Bây giờ hay tin Lăng Khôi lọt vào chung kết, đây là một bước tới trời xanh.

Ba ông lớn của nhà họ Đường đều kích động tới mức mặt mũi đỏ bừng.

Ngày thứ ba, Huyết Vũ lại truyền tin tới.

Lăng Khôi bị bắt, đang đợi bị giết.

Tin dữ kinh thiên động địa khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác, không gian lặng ngắt như tờ.

Mã Đằng và ba ông lớn nhà họ Đường đều đổ mồ hôi lạnh.

Lăng Khôi bị ba thế lực giam giữ cùng lúc, bị trợ thủ của ba thế lực cùng nhau giám sát, tương đương với việc căn bản không có khả năng ứng cứu, nửa tháng nữa là tới lúc phải chết.

Mã Đằng siết chặt nắm đấm, run giọng nói: “Không thể được, nếu như cậu Lăng gặp chuyện bất trắc gì thì e rằng hai nhà chúng ta cũng sẽ bị liên luỵ. Chúng ta không thể giương mắt ngồi nhìn”.

Đường Xuyên Bách nói: “Đã tới nước này rồi, chúng ta căn bản không có khả năng ứng cứu. Nếu như nhà họ Tần đủ ác độc thì có thể sẽ động tới hai nhà chúng ta, thần tiên cũng không cứu nổi cậu Lăng, chúng ta buộc phải nghĩ cách tự bảo vệ mình mới được”.

Tâm trạng mọi người hoàn toàn sụp đổ, tất cả đều chỉ muốn tự bảo vệ mình.

Lúc này Mã Đằng lại đứng dậy nói: “Các vị, nghe tôi nói, chúng ta không thể bỏ mặc cậu Lăng, cậu Lăng là kỳ vọng duy nhất của hai nhà chúng ta. Nếu không hai nhà chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt”.

“Các vị, tạm thời chuẩn bị cho tốt việc phòng bị, đợi tôi trở về”, Mã Đằng đang định rời đi.

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Cửa bị đẩy ra.

Hai người cầm đầu là Tần Hoa Lệ và Tần Thiếu Long.

Nhìn thấy hai người này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

“Mấy người đều ở đây à? Vậy thì càng tốt, tôi đỡ phải đi tìm từng người một”, Tần Hoa Lệ hăm hở nói: “Chắc là mấy người đều đã biết kết quả của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn rồi nhỉ? Lăng Khôi khiến cho mấy người phải thất vọng rồi, thật đáng tiếc”.

Mọi người đều đồng loạt cúi đầu, căn bản không dám nhìn Tần Hoa Lệ.

“Thật ra mấy người không nên cảm thấy thất vọng. Bởi vì ngay từ đầu mấy người đã không nên ôm hy vọng với Lăng Khôi”, Tần Hoa Lệ lắc đầu: “Tối ngày hôm nay, nhà họ Tần mở tiệc, mời người của bốn gia tộc Đường, Tống, Mã, Trần tới ăn cơm, hy vọng mọi người đến đúng hẹn”.

“Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng”, sau khi để lại câu này, Tần Hoa Lệ lấy ra một xấp giấy mời ném xuống đất rồi quay người rời đi.

...

Nhà họ Tống.

Đảo Hồ Tâm, bên trong đại điện.

Bà cụ Tư và Tống Bác Văn đang cùng nhau uống trà, bàn luận về tình hình cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ngày hôm nay.

Rõ ràng Tống Bác Văn đang rất vui: “Bà cụ Tư, Lăng Khôi này quá ngạo mạn rồi. Vậy mà còn muốn đứng đầu giới võ thuật Trung Hải, cuối cùng lại rước hoạ vào thân, tự tìm lấy cái chết, bà nói xem có đúng không?”

Bà cụ Tư nói: “Đúng một nửa”.

Tống Bác Văn bật cười: “Trước đây cậu ta còn từng chèn ép nhà họ Tống của tôi, bây giờ coi như gặp báo ứng rồi”.

Bà cụ Tư lắc đầu: “Bác Văn, ông không nên vui mừng”.

Tống Bắc Văn nói: “Sao vậy?”

Bà cụ Tư nói: “Lần này nhà họ Tần chèn ép Lăng Khôi ở Tích Sơn, thể hiện đại nghĩa của giới võ thuật Trung Hải, lập đại công cho võ thuật Trung Hải, thanh thế ngất trời, sau khi trải qua lần này thì danh vọng của nhà họ Tần sẽ tăng vọt lên. Vốn dĩ nhà họ Tần không coi bốn gia tộc lớn chúng ta ra gì, vẫn luôn muốn vạch rõ ranh giới với chúng ta, cảm thấy chúng ta không xứng để được xếp chung trong đội ngũ năm gia tộc lớn ở Trung Hải với nhà họ Tần”.

Tống Bác Văn nói: “Bà đang muốn nói nhà họ Tần sẽ ra tay với chúng ta ư? Thế nhưng bà là người của Bách Gia Quyền mà nhà họ Tần cũng dám sao?”

Bà cụ Tư nói: “Nhà họ Tần đương nhiên sẽ không diệt trừ chúng ta, chỉ là muốn thu nạp chúng ta mà thôi. Như vậy thì Bách Gia Quyền cũng không tiện can dự vào. Địa vị của tôi ở Bách Gia Quyền không cao, Bách Gia Quyền sẽ không vì tôi mà đắc tội với nhà họ Tần đang hưng thịnh như mặt trời giữa ban trưa đâu”.

Vừa dứt lời, Tần Hoa Lệ tới đưa giấy mời đến với phong thái vô cùng kiêu ngạo.

Tối nay, nhà họ Tần mở tiệc mời bốn gia tộc lớn.

Tống Bác Văn đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát.

Tần Hoa Lệ quăng giấy mời xuống đất rồi rời đi.

Tống Bác Văn run giọng nói: “Bà cụ Tư, bà nói đúng rồi, nhà họ Tống chúng ta sắp gặp đại nạn rồi”.

Sắc mặt bà cụ Tư cũng trở nên trắng bệch: “Lòng ham muốn của nhà họ Tần quá lớn, muốn thống nhất năm gia tộc lớn ở Trung Hải”.

Tống Bác Văn nói: “Bà cụ Tư, lập tức đi tìm lãnh đạo cấp cao của Bách Gia Quyền xin giúp đỡ đi, có lẽ vẫn có thể xoay chuyển được”.

Bà cụ Tư lắc đầu: “Vô dụng thôi, Tần Phong muốn thống nhất năm gia tộc lớn, sau lưng nhất định nhận được sự đồng thuận ngầm của nhà họ Diệp. So với nhà họ Tần bây giờ thì nhà họ Diệp càng thích một nhà họ Tần thống nhất năm gia tộc Trung Hải”.

Tống Bác Văn nghẹn họng, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra trên trán.

...

Trên đỉnh núi Tích Sơn, bên trong toà nhà phủ Vân Phong ban đầu đã được xây dựng tạm thời một nhà lao lớn.

Lăng Khôi bị nhốt ở bên trong.

Xích sắt to quấn khắp chân tay, Lăng Khôi gần như không thể cựa quậy.

Trước cửa có ba cao thủ trấn giữ.

Bắc Đường Mặc, Tiêu Lâm và Hướng Văn Địch.

Trận thế như vậy, ai dám đến ứng cứu chứ?

Lăng Khôi dựa vào song sắt, nhắm mắt dưỡng thần giống như cam chịu với tất cả chuyện này.

“Lăng Khôi, đừng có mà bình thản như thế”.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tần Phong mang theo một cái thùng giữ nhiệt chậm rãi bước vào trong đi theo sau lưng Tần Phong còn có cả Tần Thiếu Long.

Lăng Khôi vẫn không mở mắt ra, nghe giọng nói đã biết là ai đến.

“Thật ra tôi là một người vô cùng nhân từ, thấy cậu sa sút thành bộ dạng này thì không nỡ chút nào, nên lập tức cho người làm một bữa cơm tối thịnh soạn mang đến cho cậu đây”, Tần Phong mở thùng giữ nhiệt, lấy ra bốn món mặn một món canh, một bát cơm và một bình rượu.

Tần Phong còn hào phóng rót cho Lăng Khôi một ly rượu rồi đưa cho Lăng Khôi: “Tôi đích thân rót rượu cho cậu, đối xử với cậu tốt như thế. Cậu không mở miệng uống sao?”

Lăng Khôi vẫn ngồi yên bất động.

“Chưa ai có gan không uống rượu mà tôi rót ra đâu”, Tần Phong bật cười: “Thiếu Long, bóp miệng hắn ra đổ rượu vào”.

Chương 288: Rắn hổ mang

Nếu là Tần Thiếu Long trước đây, thì hắn căn bản sẽ không dám cạy miệng Lăng Khôi, thậm chí không dám chạm vào Lăng Khôi.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi.

Lăng Khôi đã ra nông nỗi này thì có gì mà phải sợ nữa chứ?

Tần Thiếu Long bóp chặt cằm của Lăng Khôi, bắt Lăng Khôi phải mở miệng, rồi rót một ly rượu lớn vào miệng anh.

“Khụ khụ”.

Lăng Khôi uống đến mức bị sặc, ho khan liên tục.

Thứ này đâu phải là rượu?

Lăng Khôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc, anh bất ngờ mở mắt ra và nói: “Bọn mày cho tao uống thứ gì đấy?”

Tần Phong bật cười: “Tao cho thêm một ít nọc rắn vào rượu, mày uống vào sẽ cảm thấy như có vạn mũi tên đâm vào tim, như bị hàng trăm con kiến đang cắn xé. Ngoài ra, nọc độc của loài rắn này sẽ gây tổn hại không thể phục hồi đối với bắp thịt và hệ thần kinh của mày”.

Vẻ mặt Lăng Khôi hết sức kinh hoàng: “Mày thật ác độc”.

“Phải có người đứng ra trả giá cho cái chết của Tần Sảng. Người nhà họ Tần tao mà mày cũng dám trêu chọc sao? Mày đã ăn phải gan hùm mật gấu hả?”, vẻ mặt Tần Phong hết sức dữ tợn: “Sau ba ngày, thuốc sẽ từ từ mất tác dụng, đến lúc đó tao sẽ lại mang rượu đến cho mày”.

Lăng Khôi ho sặc sụa đến mức không còn sức để nói chuyện, vẻ mặt anh trông rất đáng sợ vì đang cố gắng chịu đựng đau đớn: “Tao đã là một người sắp chết rồi, mày cần gì phải hăm dọa ép bức như vậy”.

“Đây chính là kết cục vì đã trêu chọc nhà họ Tần tao. Tao phải để cho cả thiên hạ này biết rằng nhà họ Tần không dễ trêu chọc. Nếu ngay cả một con chó con mèo như mày cũng có thể tùy tiện chọc vào nhà họ Tần tao, vậy chẳng phải là tao sẽ vô cùng mất mặt sao?”, Tần Phong nở nụ cười ranh ma xảo quyệt.

Cảnh tượng bên trong, ba người giám sát ở ngoài cửa cứ làm như không hề nghe thấy.

“Ngoài ra tao còn có một tin tức muốn nói cho mày biết. Lần này nhà họ Tần tao mượn việc giết mày mà đã nổi tiếng khắp nơi. Tiếp theo đây, tao sẽ thống nhất năm gia tộc lớn. Bốn gia tộc lớn gồm Đường, Tống, Mã, Trần sẽ sớm rơi vào tay nhà họ Tần, trở thành bốn công ty con của nhà họ Tần. Yên tâm đi, tao sẽ đối xử tốt với hai gia tộc họ Mã và họ Đường, nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào mà mày tin cậy đâu”.

Tần Phong nói năng hùng hồn với một vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Lăng Khôi lăn lộn trên mặt đất, đau đớn đến mức không muốn sống.

“Tao nhớ là mày có một người vợ rất xinh đẹp, tên là Tô Duệ Hân gì đó đúng không? Tao sẽ đối xử tử tế với cô ta. Vừa hay Thiếu Long thích kiểu phụ nữ như vậy”, Tần Phong phất tay áo cười lớn rồi bỏ ra khỏi cửa.

“Lăng Khôi, tất cả mọi thứ của mày bây giờ đều thuộc về Tần Thiếu Long tao. Tao sẽ thay mày gánh vác nhà họ Đường và nhà họ Mã. Vợ của mày, tao cũng sẽ thay mày ‘chăm sóc’ cẩn thận”, Tần Thiếu Long phấn khích cười lớn: “Nghe nói là mày ở rể ba năm ở nhà họ Tô, mặc dù trên danh nghĩa là vợ chồng với Tô Duệ Hân, nhưng thật ra chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tao sẽ bù đắp cho thiếu sót đáng tiếc này của mày”.

Tần Thiếu Long nói xong cũng bỏ đi.

Từ xa, bọn họ đều nghe thấy tiếng hét thảm đau đớn từ trong lồng giam của Lăng Khôi.

Một lúc lâu sau, Lăng Khôi mới chậm rãi ngồi dậy.

Một nụ cười u ám đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt nhăn nhó của anh.

Hay, hay lắm.

Nhà họ Tần bọn mày cứ tiếp tục điên cuồng đi.

Con át chủ bài của tao cũng sắp đến rồi.

Đến lúc đó, tao sẽ tiêu diệt cả nhà họ Tần của mày.

Lam Ngạo Thiên, ông hãy mau đến đây đi.

Mau đến đi!

Vào giữa đêm, ánh trăng chiếu xuống, rơi vào trong lồng giam, chiếu rọi khuôn mặt của Lăng Khôi.

Lúc này Lăng Khôi trông vô cùng nhếch nhác, hung dữ và đáng sợ.

Lăng Khôi đói rồi.

Thật sự rất đói.

Chẳng phải Tần Phong đã đưa cơm đến rồi sao?

Thế nhưng trước khi rời đi, Tần Thiếu Long đã đổ hết đồ ăn xuống đất, còn giẫm mạnh mấy cái, thật sự không thể nào ăn được nữa.

Ý thức của Lăng Khôi trở nên mơ hồ. Không biết qua bao lâu, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Mùi thơm của thức ăn phảng phất đâu đây.

Lăng Khôi mở mắt ra và nhìn thấy một người quen thuộc.

Cung Lạc Hà.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím, dưới ánh trăng trông xinh đẹp lạ thường.

Cô ta đặt cái cặp lồng giữ nhiệt trên tay xuống rồi bày ra bốn món ăn và một món canh.

“Lăng Khôi, đây là đồ ăn tôi tự tay nấu, anh cứ yên tâm mà ăn đi”, giọng của Cung Lạc Hà rất nhỏ, nghe có phần hơi buồn bã.

Vốn dĩ là một thiên tài luôn vẻ vang trước người khác, người đáng ra phải dành được giải quán quân, giờ đây lại lâm vào kết cục như thế này, thật sự khiến cho người ta phải cảm thán không thôi.

Lăng Khôi cầm lấy một cái đùi gà rồi nhai nuốt từng miếng lớn, giọng nói mơ hồ không rõ: “Có rượu không?”

Cung Lạc Hà lấy ra một chai rượu: “Bố bảo tôi mang đến cho anh”.

Rượu này là rượu ngon, là rượu vang đã ủ được ba năm.

“Cảm ơn”, Lăng Khôi cầm lấy chai rượu, vặn mở nắp và rót thẳng vào trong miệng.

“Ha ha ha, rượu ngon”.

“Quả là rượu ngon”.

Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Lăng Khôi, Cung Lạc Hà vô cùng buồn bã. Cô ta lặng nhìn Lăng Khôi ăn hết tất cả đồ ăn, sau đó cẩn thận thu dọn bát đũa, rồi cho vào cặp lồng giữ nhiệt.

“Lăng Khôi, giới võ thuật Trung Hải đã nhận được thiệp mời từ Lam Ngạo Thiên. Ba ngày sau, Lam Ngạo Thiên sẽ đến thăm đạo quán Tích Sơn. Ông ta sẽ đến Túy Tiên Lầu để xem cuốn sách cổ bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên”, Cung Lạc Hà tiếp tục nói: “Trong ba ngày này, mỗi ngày tôi đều sẽ đem cơm cho anh. Anh muốn ăn gì uống gì cứ nói với tôi là được”.

“Chỉ còn ba ngày nữa. Thời gian trôi nhanh quá”, Lăng Khôi nằm trên mặt đất, anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

“Anh có muốn ăn gì không?”, Cung Lạc Hà hỏi.

Lăng Khôi nói: “Vậy thì hãy đem đến cho tôi một con rắn hổ mang”.

Cung Lạc Hà cau mày, sau đó nói: “Được”.

Khẩu vị cũng nặng quá.

Thế nhưng người cũng sắp chết rồi, Cung Lạc Hà cũng không đành lòng từ chối.

Dưới chân núi của đạo quán Tích Sơn.

Cung Lạc Hà cầm cặp lồng giữ nhiệt đi đến bên một khu rừng, cô ta đứng ở phía sau một bóng người, cung kính nói: “Bố. Anh ta nói anh ta muốn ăn rắn hổ mang”.

Khi nói câu này, trong mắt Cung Lạc Hà đầy vẻ ghê tởm.

Động vật hoang dã bây giờ nguy hiểm như vậy, anh không thể bỏ qua cho chúng sao?

Cung Tường chắp tay đứng đó, ông ta im lặng một hồi lâu.

Cung Lạc Hà nói: “Bố, khẩu vị của người này có phải quá nặng không?”

Cung Tường nói: “Bữa cơm cuối cùng, để bố đem cho cậu ta”.

Lăng Khôi bị bắt, đang chờ đến ngày bị giết chết.

Chuyện này đã gây ra một chấn động lớn khắp Trung Hải.

Đêm hôm đó, nhà họ Tần đã mời người đứng đầu của bốn gia tộc lớn là Đường, Tống, Mã và Trần dùng bữa tối. Trong bữa tiệc, Tần Phong đã công khai rút đội bảo vệ khỏi nhà họ Đường.

Mạng lưới vận tải của nhà họ Đường một khi mất đi đội bảo vệ của nhà họ Đường thì sẽ trở thành cây không rễ, nước không nguồn.

Nhà họ Đường biết phải làm sao?

Chỉ có thể quy phục.

Cho dù ba ông lớn nhà họ Đường có chống đối thế nào cũng đều vô ích, chỉ có thể cúi đầu nghe theo.

Tiếp đó, nhà họ Tần tuyên bố thành lập Hiệp hội liên minh Trung Hải, chỉ huy tất cả mọi trật tự xã hội ở Trung Hải.

Hội trưởng nhiệm kỳ đầu tiên sẽ do Tần Phong đảm nhiệm.

Diệp Tử Hùng sẽ đảm nhiệm chức hội trưởng danh dự của Hiệp hội liên minh Trung Hải.

Điều này khiến cho tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Diệp Tử Hùng là ai chứ? Hắn là tướng quân của quân hộ vệ Trung Hải, từng dẫn đầu một đội quân bảo vệ Trung Hải. Bây giờ Diệp Tử Hùng đảm nhiệm chức hội trưởng danh dự của Hiệp hội liên minh và đứng ra kiểm soát mọi thứ.

Công đoàn Trung Hải phải làm thế nào đây?

Công đoàn Trung Hải bị ép buộc phải giải tán.

Hiệp hội liên minh có thể điều phối và quản lý tất cả mọi công việc, nếu đem ra so sánh có thể thấy quyền hạn của Công đoàn Trung Hải chỉ còn lại rất ít. Giải tán là kết cục vốn đã được định sẵn.

Việc thành lập Hiệp hội liên minh cũng chính là lập nên một bá chủ mới.

Bọn họ còn thông báo rằng Công hội quyền anh sẽ trực thuộc Hiệp hội liên minh, trở thành một bộ phận của Hiệp hội liên minh.

Nhà họ Tống đã bị phế bỏ.

Ngược lại, nhà họ Trần vì đầu hàng nhanh chóng, lại giỏi nịnh nọt, nên sản nghiệp của gia tộc vẫn còn giữ được tương đối, nhưng cũng mất đi đáng kể tính độc lập, trở thành một con chó của Hiệp hội liên minh.

Trong vòng mười ngày, Trung Hải đã trải qua những thay đổi to lớn.

Đường, Tống, Mã, Trần, bốn gia tộc lớn trong huyền thoại đột ngột sụp đổ.

Trở thành những công ty bình thường.

Một khi bốn gia tộc lớn mất đi đặc quyền, thì sẽ không khác gì những công ty bình thường.

Thủ đoạn tày trời của Tần Phong làm chấn động bốn phương, danh tiếng tăng vọt.

Nhà họ Tần đã một bước trở thành gia tộc lớn đầu tiên ở Trung Hải gia nhập vào giới võ thuật.

Điều này khiến cho vô số gia tộc lớn ở Trung Hải đều kinh hãi.

Nhà họ Tô, nhà họ Tề, nhà họ Hồ… đều phải run sợ.

...

Biệt thự nhà họ Tô.

Bà cụ Tô chủ trì cuộc họp. Sau khi nghe xong một loạt tin tức này, mãi lâu sau mới có thể thả lỏng: “Thật không ngờ nhà họ Tần lại hùng mạnh đến như vậy, có thể xóa sổ bốn gia tộc lớn là Đường, Tống, Mã, Trần. Hơn nữa còn thành lập Hiệp hội liên minh để kiểm soát mọi thứ. Ngay cả Công đoàn Trung Hải cũng đã bị ép phải giải tán”.

Tô Toàn nói: "Trước đây chúng ta đã cố gắng bằng mọi cách để gia nhập Công đoàn Trung Hải. Bây giờ có vẻ như tất cả những điều này đều vô ích cả. Sau khi Hiệp hội liên minh được thành lập, thì Công đoàn Trung Hải cũng chỉ là một hạt bụi”.

Tô Thần nói: “Cũng có một tin tức tốt, đó là anh Lăng đã bị nhà họ Tần bắt giam vào ngục, chờ ngày bị giết. Tất cả tai họa này đều do anh ta tự gây ra. Bốn gia tộc lớn đều bị anh ta làm liên lụy”.

Bà cụ Tô nói: “Cậu Lăng này đúng là tự làm tự chịu. Nhà họ Tần mà cậu ta cũng dám trêu chọc sao? Thật quá ngông cuồng”.

Tô Thần nói: “Đúng vậy, điều này chưa hẳn là không tốt đối với nhà họ Tô chúng ta. Dù sao thì chúng ta vẫn chưa gia nhập Công đoàn Trung Hải, nên lần này mới không bị liên lụy. Ngược lại, để thu phục lòng người, Hiệp hội liên minh đã đưa ra lời mời đối với các doanh nghiệp hàng đầu thuộc tất cả các ngành ở Trung Hải. Ban đầu chúng ta không thể gia nhập Công đoàn Trung Hải, nhưng bây giờ lại có thể gia nhập Hiệp hội liên minh”.

Bà cụ Tô nói: “Chuẩn bị phương án xin gia nhập Hiệp hội liên minh đi”.

Tô Thần mỉm cười: “Vâng, thưa bà”.

Đúng lúc này, Tô Ba vội vàng xông vào: “Bà ơi, người nhà họ Tần đến rồi”.

Chương 289: Tay súng bắn tỉa

Mọi người quay đầu nhìn sang thì thấy Tần Thiếu Long và mấy người trợ lý bước vào.

“Cậu chủ Tần!”

Bà Tô bước tới chào hỏi.

Tần Thiếu Long lễ phép đỡ bà cụ Tô dậy: “Bà Tô không cần khách sáo”.

Bà cụ Tô lập tức bày tỏ thái độ của mình: “Cậu chủ Tần, nhà họ Tô chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn đối nghịch với cậu Lăng. Chuyện lần này hoàn toàn là do cậu ta tự làm tự chịu, không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng tôi cả”.

Bà cụ Tô chỉ sợ đối phương đến đây để hỏi tội.

Tần Thiếu Long mỉm cười rồi nói: “Bà Tô không cần phải hoang mang, tôi biết rõ chuyện là như thế nào mà. Thật sự không liên quan gì đến nhà họ Tô mấy người. Lần này tôi đến đây là vì có chuyện muốn bàn với bà”.

Bà cụ Tô cung kính nói: “Cậu chủ Tần cứ nói, chỉ cần nhà họ Tô tôi có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối”.

Tần Thiếu Long bây giờ đang có thân phận gì?

Phó hội trưởng Hiệp hội liên minh.

Đủ mọi mánh khóe, bốn gia tộc lớn là Đường Tống Mã Trần đều phải quỳ lạy xin hàng với hắn.

Tần Thiếu Long nói: “Tôi nghe nói mấy người muốn gia nhập Hiệp hội liên minh của tôi đúng không?”

Bà cụ Tô không biết Tần Thiếu Long nói vậy là có ý gì, bèn vội vàng nói: “Nhà họ Tô chúng tôi thấp cổ bé họng, không dám có suy nghĩ này. Hơn nữa, có thể gia nhập Hiệp hội liên minh hay không đều do cậu chủ Tần quyết định. Nhà họ Tô chúng tôi không dám có ý kiến gì”.

Bà ta rất biết cách nói chuyện, cũng rất giỏi nịnh nọt.

Tần Thiếu Long vô cùng thích thú: “Bà Tô quả thật là một người thấu tình đạt lý. Không giấu gì bà, cá nhân tôi rất lạc quan về tương lai của nhà họ Tô. Chẳng bao lâu nữa nhà họ Tô sẽ trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Muốn gia nhập Hiệp hội liên minh cũng không phải là không được. Chỉ có điều tôi có một điều kiện”.

Bà cụ Tô vui mừng đến mức cả người đều như tê dại: “Cậu chủ Tần xin cứ nói”.

Nhà họ Tô đã từng tìm đủ mọi cách để gia nhập Công đoàn Trung Hải nhưng không được.

Không phải bởi vì thực lực của nhà họ Tô không đủ, mà là bởi vì anh Lăng ở đằng sau ngăn cản.

Chí ít là cả nhà họ Tô trên dưới đều cho là như vậy.

Giờ đây, nhà họ Tô đã có cơ hội gia nhập vào Hiệp hội liên minh lớn mạnh hơn nhiều so với Công đoàn Trung Hải.

Nhà họ Tô sao có thể không xúc động cơ chứ?

Tần Thiếu Long nói: “Tôi nghe nói Tô Duệ Hân vô cùng xinh đẹp. Nếu như nhà họ Tô bằng lòng để cho Tô Duệ Hân làm người tình của tôi, tôi sẽ cho phép mấy người gia nhập Hiệp hội liên minh”.

Bà cụ Tô không suy nghĩ gì mà đã đồng ý ngay: “Được. Tôi đồng ý”.

Tần Thiếu Long nói: “Bà có thể quyết được sao?”

Bà cụ Tô nói: “Chuyện cưới xin của con cái bắt đầu bằng một lời của người mai mối và do bố mẹ quyết định. Tôi là bà nội của Duệ Hân, đương nhiên tôi có thể quyết được”.

“Được, bà cụ Tô thật sự rất hiểu chuyện. Ha ha ha”, Tần Thiếu Long cười lớn, trong đầu không khỏi hiện lên thân hình vô cùng xinh đẹp của Tô Duệ Hân.

...

Tập đoàn Nhân Hòa.

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tô Duệ Hân thẫn thờ ngồi bên bàn làm việc, hai tay chống cằm, dáng vẻ ngơ ngác.

Chuyện xảy ra ở cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, cuối cùng cô cũng biết.

Mấy ngày nay, cô vẫn không ngừng hỏi thăm tin tức từ đám người Trần Lâm nên đã biết chuyện từ sớm.

“Anh cái đồ ngốc này, ngay từ đầu em đã nói anh đừng đi. Bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, anh muốn em phải làm sao? Anh muốn em phải làm sao đây?”

Nước mắt Tô Duệ Hân rơi lã chã.

Ngô Giai Giai ngồi ở bên cạnh, mấy lần định an ủi Tô Duệ Hân, nhưng cô ta lại không biết phải nói thế nào.

Trần Lâm và Lục Hải Siêu vẫn đang chờ câu trả lời của Tô Duệ Hân.

Lăng Khôi đã gây ra chuyện lớn như vậy, việc đầu tiên mà Lục Hải Siêu và Trần Lâm có thể làm chính là tìm cách đưa Tô Duệ Hân rời khỏi Trung Hải.

Phải công nhận rằng hai người này thực sự rất trung thành với Lăng Khôi.

“Cô Tô, cô phải quyết định càng sớm càng tốt, càng chậm trễ, móng vuốt của nhà họ Tần có thể giơ ra bất cứ lúc nào”, Trần Lâm liên tục thúc giục.

Ngô Giai Giai nói: “Sếp Trần, sao ông có thể khẳng định nhà họ Tần nhất định sẽ ra tay với Duệ Hân?”

Trần Lâm nói: “Chuyện của Tần Sảng là từ cô Tô mà ra, cái chết của Tần Sảng, cô Tô cũng phải gánh một nửa trách nhiệm. Nhà họ Tần sẽ không bỏ qua cho cô Tô đâu”.

Lục Hải Siêu nói: “Cậu Trần nói không sai. Hiệp hội liên minh dưới sự kiểm soát của nhà họ Tần quá lớn mạnh. Được sự ủng hộ của quân hộ vệ Trung Hải, Hiệp hội liên minh gần như thống trị toàn bộ trật tự xã hội của mười ba triệu người ở Trung Hải. Công đoàn Trung Hải đã bị cưỡng chế giải tán. Trung Hải giờ đây đã không còn năm gia tộc lớn nữa, mà chỉ có nhà họ Tần. Nếu đợi đến khi móng vuốt của nhà họ Tần giơ ra, chúng ta sẽ không thể chạy thoát”.

Tô Duệ Hân ngẩng đầu lên: “Sếp Trần, tôi có thể làm chút gì đó cho Lăng Khôi được không?”

Trần Lâm kiên quyết lắc đầu: “Không thể. Các cao thủ cấp bậc phó chưởng môn của ba thế lực đang giám sát Lăng Khôi, đừng nói là cô, mà ngay cả Mã Đằng cũng không có khả năng”.

Trước khi Tô Duệ Hân đưa ra quyết định, cửa phòng làm việc đã bị mở toang.

Tần Thiếu Long ngạo nghễ bước vào.

Đi cùng Tần Thiếu Long còn có cả Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn.

Hai người Trần Lâm và Lục Hải Siêu bị dọa sợ đến mức dựng tóc gáy, vô thức đứng dậy và chắn trước người Tô Duệ Hân.

Tần Thiếu Long nhìn Tô Duệ Hân từ trên xuống dưới, ánh mắt rực sáng: “Lăng Khôi thật có phúc, lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy. Nhưng có điều từ nay về sau, tất cả đều là của tôi”.

Ngô Giai Giai quát lớn: “Anh muốn làm gì?”

Tần Thiếu Long cười khẩy: “Lăng Khôi sắp chết rồi, tất cả những gì thuộc về hắn bây giờ đều là của tôi. Người phụ nữ của hắn đương nhiên cũng thuộc về tôi rồi”.

Ngô Giai Giai cười chế nhạo: “Anh lại dám cướp con gái nhà người ta giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?”

“Thật ngại quá, bà cụ Tô đã giao Tô Duệ Hân cho tôi rồi. Đây là giấy biên nhận của bà cụ Tô”, Tần Thiếu Long lấy ra một tờ giấy biên nhận, ném cho Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân cầm lên xem, quả nhiên là giấy biên nhận của bà cụ Tô.

Ngoài ra còn có cả con dấu riêng của bà cụ Tô.

Lúc này, cả người Tô Duệ Hân giống như bị rơi vào hầm băng

Bà cụ Tô, bà có phải là ma quỷ không?

Sao có thể còn tàn nhẫn vô tình hơn cả ma quỷ như vậy.

“Dựa vào đâu cơ chứ? Tôi đã không còn là người nhà họ Tô từ lâu rồi”, Tô Duệ Hân cảm nhận được một nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng chưa từng có.

“Sinh ra là người nhà họ Tô, chết đi là ma nhà họ Tô. Câu này là bà cụ Tô nói”, Tần Thiếu Long nói: “Bà cụ Tô dùng cô để đổi lấy tấm vé cho nhà họ Tô gia nhập Hiệp hội liên minh, bà ta cho rằng đó là một món hời”.

“Tô Duệ Hân, bỏ cuộc đi. Lăng Khôi đã rớt xuống vực thẳm rồi. Chỉ có cách trở thành người phụ nữ của cậu chủ Tần tôi thì cô mới có thể sống sót”, Tần Thụ Thanh bước lên trước kẹp lấy hai tay của Tô Duệ Hân.

“Đừng chạm vào tôi, tôi là người phụ nữ của Lăng Khôi! Tôi là phụ nữ của Lăng Khôi!”, Tô Duệ Hân còn chưa nói xong, đã bị Tần Thụ Thanh đánh ngất xỉu rồi vác đi.

“Ha ha ha, Lăng Khôi, chuyện mà mày vẫn chưa làm xong, tao sẽ làm thay mày”, Tần Thiếu Long đã rời đi, nhưng tiếng cười của hắn vẫn còn vang vọng trong phòng làm việc.

Quận Khôn Sa, trong một căn biệt thự sang trọng.

Tô Duệ Hân nằm trên giường.

Tần Thiếu Long mặc áo ngủ, trên tay cầm ly rượu vang chậm rãi uống.

Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn đứng ở cửa.

“Hai người canh gác ở trước cửa, tôi phải làm việc rồi”, Tần Thiếu Long ra lệnh, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên giường.

“Đúng là cực phẩm”.

“Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, mày tự khoe khoang rằng mày có thể chống lại nhà họ Tần tao. Cuối cùng, tao đều chiếm được mọi thứ thuộc về mày. Bao gồm cả người phụ nữ của mày”.

Tần Thiếu Long lột sạch quần áo trên người, đang định nhào người sang.

Đúng lúc này...

“Pằng!”

Tiếng súng nổ vang dội.

Cả căn phòng như rung chuyển.

Tần Thiếu Long bị dọa giật nảy mình, vô thức cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Hắn lập tức quấn áo ngủ rồi lao ra khỏi phòng: “Có chuyện gì vậy?”

Dưới chân hắn là một thi thể đẫm máu vừa ngã xuống.

Là Diêu Thuấn.

Hắn đã bị một phát súng bắn vào đầu.

Đầu của hắn bị bắn nát bét.

Tần Thụ Thanh núp sau bức tường, khàn giọng nói: “Có tay súng bắn tỉa, rất lợi hại, tay súng bắn tỉa đó rất lợi hại! Tôi chưa từng thấy một tay súng bắn tỉa nào lợi hại đến như vậy”.

“Đây là biệt thự của Tần Thiếu Long tôi, ai dám mai phục ở xung quanh? Người đâu, người đâu!”, Tần Thiếu Long điên cuồng hét lên.

Hắn đã bố trí hơn hai mươi cao thủ quyền anh ở bên ngoài biệt thự.

Gần đây, Trung Hải đã trải qua những thay đổi to lớn, khắp nơi đều hỗn loạn. Mỗi lần ra ngoài Tần Thiếu Long đều dẫn theo một đám người đi cùng.

Nhưng lần này, cho dù hắn có hét to đến thế nào, phía cửa cũng không hề có tiếng đáp lại.

“Đám người ngoài cửa đều chết cả rồi”, Tần Thụ Thanh nói.

Tần Thiếu Long cảm thấy sợ hãi sởn cả tóc gáy: “Mau tìm, mau tìm hắn cho tôi, tôi muốn xem là kẻ nào lại to gan đến như vậy”.

Tần Thụ Thanh nói: “Tay súng bắn tỉa này cách chúng ta cả nghìn mét. Xung quanh đều là khu dân cư và tòa nhà văn phòng dày đặc, thật sự không có cách nào để tìm ra vị trí của hắn”.

Tần Thiếu Long càng thêm kinh ngạc: “Một tay súng thần cách xa hàng nghìn mét ư? Ngay cả trong đội quân hộ vệ Trung Hải cũng không tìm được một tay súng thần như vậy đúng không?”

Tần Thụ Thanh làm một cử chỉ phải im lặng: “Đừng nhúc nhích. Chúng ta có thể sẽ trở thành mục tiêu bắn tỉa bất cứ lúc nào”.

Tần Thiếu Long kinh hãi. Hắn tuy là đại sư võ thuật đã đạt cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, nhưng hắn cũng sợ tay súng bắn tỉa!

Một khi bị bắn trúng đầu, thì chắc chắn sẽ chết!

Bây giờ nhà họ Tần một tay che trời như vậy, còn ai dám ra tay với Tần Thiếu Long tôi chứ?

Điên rồi sao?

Chương 290: Lam Ngạo Thiên trở lại

Tần Thiếu Long và Tần Thụ Thanh trốn sau bức tường, không dám thở mạnh.

Đối với những cao thủ dưới mức tông sư võ thuật thì tay súng bắn tỉa có sức uy hiếp chí mạng.

Một khi bị phát hiện ra thì chỉ có cái chết.

Dù là tông sư võ thuật cũng rất sợ tay súng bắn tỉa.

Đương nhiên, tông sư võ thuật có sự phòng ngự rất lớn với súng.

Uy lực của súng lục bình thường không đủ để giết chết tông sư võ thuật.

Thế nhưng súng bắn tỉa hạng nặng lại có sức uy hiếp rất lớn đối với tông sư.

Uy lực của súng bắn tỉa chủ yếu phát huy dựa vào tay súng bắn tỉa.

Thông thường một xạ thủ có thể bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách bốn trăm mét đã là đẳng cấp lắm rồi, bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách năm trăm mét có thể nói là tay súng bắn tỉa đỉnh của chóp.

Bắn trúng từ khoảng cách cả nghìn mét lại càng hiếm gặp!

Đương nhiên, trong lịch sử cũng có người dùng súng bắn tỉa hạng nặng giết chết quân địch từ khoảng cách hai nghìn mét.

Chuyện này có tính ngẫu nhiên nhất định.

Thế nhưng tay súng bắn tỉa hôm nay, ở khoảng cách cả nghìn mét có thể trăm phát trăm trúng, bắn chết liên tiếp hai mươi mấy cao thủ bên ngoài biệt thự.

Chuyện này cũng quá mức khủng khiếp.

Tần Thiếu Long và Tần Thụ Thanh đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Tần Thụ Thanh nhỏ giọng nói: “Bức tường này được xây từ đá cẩm thạch, dày ba mươi centimet, dù có là súng bắn tỉa hạng nặng thì cũng không xuyên qua được”.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến bốn tiếng súng.

“Pằng pằng pằng pằng!”

Liên tiếp bốn phát.

Âm thanh vẫn chưa lắng xuống, bức tường đã trở nên chấn động.

Đây là bởi vì tốc độ đạn của súng bắn tỉa hạng nặng còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.

Đối phương còn muốn bắn xuyên tường đá cẩm thạch để giết người ư?

Không thể nào.

Lớp đá cẩm thạch dày ba mươi centimet đủ để tránh đạn.

Do đó hai người không cảm thấy quá lo lắng.

Thế nhưng một giây sau.

Tần Thiếu Long đột nhiên gào lên một tiếng, một viên đạn đã bắn xuyên qua đùi, sượt qua hông khiến hắn bị trọng thương.

“Bốn viên đạn được bắn ra trong nháy mắt, đi theo cùng một quỹ đạo, ba viên đầu bắn xuyên qua tường đá cẩm thạch, viên cuối cùng bắn trúng vào đùi Tần Thiếu Long. Đây đúng là xạ thủ có thể bắn trúng từ khoảng cách cả nghìn mét mà cả đời tôi chưa được thấy lần nào. Mau đi thôi, không thể tiếp tục ở đây được nữa!”, Tần Thụ Thanh đỡ Tần Thiếu Long bước nhanh về phía sau.

“Đi mau, đi mau lên nào!”, Tần Thiếu Long cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, điên cuồng gào lên.

Hai người nhảy khỏi biệt thự, chạy nhanh về phía trước.

Tần Thiếu Long chỉ cảm thấy cả người dựng hết tóc gáy.

Đây rốt cuộc là một xạ thủ đáng sợ tới mức độ nào cơ chứ?

Tần Thụ Thanh nói: “Tôi làm trong đội bảo vệ của nhà họ Tần đã nhiều năm, cũng từng có rất nhiều lần đối kháng với tay súng bắn tỉa quy mô lớn. Đây là xạ thủ đáng sợ nhất mà tôi từng gặp trong đời này! Trung Hải này không thể có một xạ thủ như vậy!”

“Đau chết tôi mất, mau dẫn tôi đi”, Tần Thiếu Long gào lên: “Sau này tôi nhất định phải giết chết hắn, trừng trị hắn một cách tàn bạo!”

Đúng vào lúc này.

“Đoàng!”

Lại một tiếng súng nữa vang lên.

Xé rách màn đêm yên tĩnh.

“A!”

Tần Thiếu Long lại gào lên lần nữa, vai phải đã bị trúng đạn.

“Thụ Thanh, mau dẫn tôi đi!”, Tần Thiếu Long vô cùng kinh hoảng.

Tần Thụ Thanh cõng Tần Thiếu Long chạy nhanh về phía trước, vốn dĩ cho rằng vẫn sẽ xuất hiện tiếng súng, kết quả chạy điên cuồng mấy nghìn mét lại chẳng nghe thấy tiếng súng nữa. Lúc này hai người mới dừng lại hít thở.

Tần Thiếu Long kinh hồn bạt vía: “Rốt cuộc là ai vậy? Xạ thủ này đáng sợ quá”.

Tần Thụ Thanh nói: “Xạ thủ này quả thực đáng sợ, đừng nói là tôi với cậu, dù có là cường giả ngoại kình đỉnh cao thì cũng sẽ bị hắn bắn chết. Thậm chí hắn còn đáng sợ tới mức có thể uy hiếp cả cấp tông sư. Từ lúc nào mà Trung Hải lại có một xạ thủ đáng sợ như thế?”

Tần Thiếu Long hoảng hồn: “Cục diện hiện tại của Trung Hải hoàn toàn bị nhà họ Tần tôi kiểm soát trong tay, sao có thể xuất hiện một xạ thủ đáng sợ như vậy chứ?”

Tần Thụ Thanh nói: “Hoặc là người bên ngoài Trung Hải, hoặc là người của Lam Ngạo Thiên. Sự việc nghiêm trọng, buộc phải thông báo với gia chủ Tần Phong ngay lập tức”.

Trên nóc một toà nhà cao tầng ở phía xa.

Một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo khẩu súng bắn tỉa hạng nặng có độ dài hơn một mét.

Ai?

Huyết Vũ!

Biểu cảm của cô ấy rất thoải mái, trông cứ giống như bổ dưa thái rau vậy.

Theo lý mà nói, dưới màn đêm, muốn bắn trúng đối thủ ở khoảng cách hơn một nghìn mét thì tầm nhìn sẽ không rõ ràng.

Súng bắn tỉa thông thường được trang bị ống ngắm có độ phóng đại từ ba đến tám lần. Thế nhưng Huyết Vũ không phải tay súng bắn tỉa bình thường mà là một bậc thầy có thể chế tạo ra vũ khí súng ống.

Độ phóng đại ống ngắm của khẩu súng bắn tỉa đã được cải tiến này lên tới con số kinh người là hai mươi lăm lần!

Cộng thêm năng lực bắn tỉa phi phàm, bắn tỉa ở cự li cả nghìn mét liền biến thành điều có thể.

Năng lực của Huyết Vũ mạnh cỡ nào?

E là ngoại trừ Lăng Khôi ra thì không một ai biết cả.

Lúc Tô Duệ Hân tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.

Trang trí bên trong phòng cũng vô cùng thân quen.

Ơ?

Đây không phải căn phòng trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận sao?

Mình đã về nhà rồi ư?

Không phải mình đã bị tên cầm thú Tần Thiếu Long kia bắt đi rồi sao?

Chuyện này là sao chứ?

Tô Duệ Hân đứng dậy lao ra khỏi phòng, phát hiện ra có một người đang ngồi trong phòng khách.

Huyết Vũ.

Tô Duệ Hân nhìn thấy người này thì tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Đây không phải người phụ nữ mà Lăng Khôi ôm trong tấm hình khi trước sao?

Đẹp quá đi.

Khí thế vô song, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể so bì nổi.

“Là cô cứu tôi sao?”, Tô Duệ Hân cẩn thận dò hỏi.

Huyết Vũ nói: “Có thể nói như vậy”.

“Cảm ơn”, miệng Tô Duệ Hân nói cảm ơn, thế nhưng trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ. Gần đây Tô Duệ Hân đang tìm hiểu một số kiến thức liên quan đến giới võ thuật Trung Hải, biết được Tần Thiếu Long là một cao thủ ngoại kình hậu kỳ.

Một cao thủ như vậy hoàn toàn có thể một mình đánh bại mấy chục gã đàn ông cao to lực lưỡng thông thường.

Người phụ nữ trước mắt rốt cuộc là nhân vật từ đâu tới? Vậy mà lại có thể cứu mình ra từ trong tay của Tần Thiếu Long.

“Tôi biết cô có rất nhiều câu hỏi, tôi cũng biết cô muốn hỏi điều gì. Thời gian có hạn, cô đừng hỏi, tôi sẽ tự mình nói rõ tất cả”, Huyết Vũ lưu loát lên tiếng.

Tô Duệ Hân gật đầu lia lịa.

Huyết Vũ nói: “Thứ nhất, tấm ảnh đó là một hiểu lầm, giữa tôi và Lăng Khôi không có gì cả. Chúng tôi là chiến hữu trong quân đội, là chiến hữu sinh tử”.

Tô Duệ Hân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Huyết Vũ nói: “Thứ hai, Lăng Khôi tạm thời đang gặp nguy hiểm, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cô không cần phải cảm thấy lo lắng”.

Cả người Tô Duệ Hân được thả lỏng đi rất nhiều.

Giọng nói của Huyết Vũ không lớn, thế nhưng lại cho người ta đầy cảm giác tin tưởng.

Huyết Vũ nói: “Nhà họ Tần bây giờ rất mạnh, rất rất mạnh. Thế nhưng nhà họ Tần không phải vấn đề, vấn đề chính là sau lưng nhà họ Tần có sự ủng hộ của Trung Hải Vương. Nhà họ Tần càng điên cuồng thì cái chết cũng càng đến nhanh hơn. Tất cả chuyện này đều là bóng đêm trước khi trời rạng sáng. Tiếp theo đây, cô cứ đợi ở nhà hàng Á Vận, đừng ra khỏi cửa”.

Tô Duệ Hân nặng nề gật đầu.

“Tôi vẫn còn có chuyện nên phải đi trước đây”, Huyết Vũ dặn dò xong thì rời đi.

Tô Duệ Hân đứng trên sân thượng nhìn Huyết Vũ rời khỏi nhà hàng Á Vận, càng đi càng xa: “Cảm ơn cô. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc mấy người đang làm gì, nhưng chắc chắn là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Tôi đợi mọi người, đợi mọi người trở về”.

Sông Vọng Cổ bắt nguồn từ núi Tuyết Long bên ngoài biên giới, chảy vào thành phố Trung Hải xuyên qua nơi này đổ ra biển lớn.

Một con tàu cỡ lớn đi ngược dòng, chậm rãi tiến từ nước ngoài vào.

Từ xa nhìn lại, nó giống như một chiến hạm đang lội ngược dòng giữa biển khơi.

Bảo đây là tàu thì chi bằng nói luôn nó là một chiến hạm. Bên trên được trang bị mười mấy pháo đài có tốc độ bắn cao.

Trên boong tàu, mấy chục người đàn ông mặc đồ màu đỏ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, thái độ thành kính trông giống như những tín đồ đang yên lặng nhìn về phía trước.

Trước mặt, một người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi, dáng người cao hai mét đang ngồi khoanh chân trên đệm cói, giống như một người đỡ đầu giảng bài cho mọi người.

Người đàn ông cao to lực lưỡng, vững như bàn thạch, cặp mắt như có điện, tựa hồ chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể giết chết một người.

Giọng nói của cụ ta vang dội như tiếng chuông, chạm thẳng vào linh hồn của mọi người.

“Hình Ý Quyền, bên trong có tám ý nghĩa, bên ngoài mang tám hình thù. Lực phát ra tám phương, lấy nghĩa dẫn khí, lấy khí đẩy lực, lực có thể trấn giữ bát hoang lục hợp”.

Người đàn ông này giống như một vị thần, mỗi một chữ đều ẩn chứa sức mạnh vô tận.

“Lục Hợp Giả, vai hợp với hông, khuỷu tay hợp với đầu gối, tay hợp với chân, tim hợp với ngực, ngực hợp với khí, khí hợp với lực, nội âm ngoại dương. Trong ngoài thông suốt một khí, một hình chưa thuận thì khó mà luyện ra được hình khác!”

“Đây chính là quy tắc chung của Hình Ý Quyền! Năm đó Diệp Vân Phong xuất thân từ Bách Gia Quyền chính là bởi vì hiểu được tôn chỉ của Hình Ý Quyền, lúc đó mới có thực lực để nhòm ngó tới danh xưng tông sư võ thuật. Tôi cũng chỉ vừa mới tu hành Hình Ý Quyền. Chỉ có điều sau này tầm nhìn của tôi ngày càng rộng mở hơn, chắc chắn đã vượt xa Diệp Vân Phong rồi”.

Giọng nói của người đàn ông đó giống như tiếng sấm, từng từ từng chữ lại giống như lưỡi dao.

“Tông sư Lam nói hay lắm”.

“Sư phụ nói hay quá!”

“…”

Mọi người có mặt đồng loạt cổ vũ.

Hoá ra người này chính là Lam Ngạo Thiên.

Là nhân vật đáng sợ từng khiến cho cả giới võ thuật Trung Hải lâm vào đại nạn.

Bây giờ, cụ ta lại đặt chân vào địa giới Trung Hải thêm lần nữa.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!