: Nhìn về phương xa
Lòng Chu Lam như bùng nổ.
Bữa cơm ngày hôm nay đã khiến bà ta phải chịu cú đả kích quá lớn.
Đặc biệt sau khi biết Lăng Khôi chính là cậu Lăng, tâm trạng của bà ta vô cùng kích động, lớn tiếng la hét trong phòng, áy náy tự trách mình.
Cuối cùng Tô Duệ Hân cũng không muốn nghe thêm nữa, cô bắt đầu an ủi Chu Lam.
Tô Chính thở dài kéo Chu Lam về phòng, nghiêm túc giáo huấn một hồi. Tâm trạng của Chu Lam mới dần dần khôi phục như bình thường.
Tô Chính nghiêm túc nói: "Chu Lam, Duệ Hân đã trưởng thành rồi, hơn nữa sự nghiệp cũng đã thành công. Lúc này Lăng Khôi và Duệ Hân ly hôn, người tổn thương nhất, khó chịu nhất chính là Duệ Hân. Bà còn muốn quấy rầy hai đứa một cách mù quáng sao? Như vậy sẽ chỉ làm con gái càng thêm khó chịu”.
Chu Lam lau khô nước mắt, gật đầu: "Tôi biết rồi. Tôi thật sự rất hối hận, là tôi hủy hoại hạnh phúc của Duệ Hân. Nếu như sớm biết Lăng Khôi là cậu Lăng thì lúc trước tôi đã không coi thường Lăng Khôi, lại càng không chia rẽ hai đứa”.
"Chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng đều vô ích”, Tô Chính mắng: "Sau này bà đừng nhúng tay vào chuyện hôn nhân tình cảm của Duệ Hân nữa”.
Chu Lam gật đầu lia lịa: "Vâng, sau này tôi nhất định không can thiệp vào chuyện của Duệ Hân nữa. Chao ôi, con gái của tôi thật sự khổ quá mà. Không đúng. Chỉ có Lăng Khôi ký tên lên tờ đơn ly hôn đó, Duệ Hân vẫn chưa ký tên mà. Chỉ cần Duệ Hân không ký tên, chẳng phải Lăng Khôi và con gái mình vẫn chưa ly hôn sao?"
Nghĩ đến đây, Chu Lam giống như nắm được cái phao cứu sinh, bà ta bỗng níu cánh tay của Tô Chính lại: "Tô Chính, ông nói có đúng hay không?"
Tô Chính nói: "Chu Lam, bà vẫn không hiểu sao? Chuyện hôn nhân là dựa vào tình cảm của hai người, nếu như tình cảm không tốt thì có cưỡng ép hay trói buộc chung một chỗ cũng không được. Bà đừng can thiệp nữa, được không?"
Chu Lam lập tức mất hứng.
Tô Chính tiếp tục nói: "Hơn nữa, cậu Lăng này là nhân vật ở đẳng cấp khác, bà có thể thao túng hôn nhân của cậu ấy sao? Bà đừng quan tâm mù quáng nữa. Nếu như Lăng Khôi và Duệ Hân còn có phúc, tự khắc sẽ nối lại tình duyên”.
Chu Lam thở dài: "Được rồi. Hôn nhân của nhân vật lớn như thế này đúng thật không phải là điều tôi có thể quan tâm. Nhắc mới nhớ, trước đây khi dùng thân phận của cậu Lăng, Lăng Khôi đã làm giúp nhà chúng ta rất nhiều chuyện, cũng xem như có tình cảm sâu đậm với con gái chúng ta. Chỉ là...”
Tô Chính thấy tâm trạng Chu Lam đã ổn định lại, ông rót một ly nước rồi uống một ngụm: "Cậu Lăng là người làm việc lớn. Lần này đến tìm tôi không phải vì chuyện yêu đương nam nữ mà là vì muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bố”.
Lúc này, Chu Lam mới tỉnh táo lại, tò mò nói: "Những điều ông nói với Lăng Khôi trước đó là thật à?"
Tô Chính nói: "Đúng vậy. Cái chết của bố chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà là bị người ta hãm hại”.
Chu Lam: "Nhưng tôi nghe ông nói là có hai tông sư võ thuật đến. Bọn họ đến vì một người tên là Hiêu Vương ư? Hiêu Vương là ai? Tông sư võ thuật là người có cấp bậc gì?"
Tô Chính nói: "Tông sư võ thuật là người vượt quá sự tồn tại của người bình thường. Ở Trung Hải chỉ có một tông sư võ thuật là Trung Hải Vương. Cho dù là năm gia tộc lớn ở Trung Hải cũng chỉ là cậu em trai nhỏ trước mặt Trung Hải Vương. Quân đội duy nhất của Trung Hải cũng nằm trong tay Trung Hải Vương”.
Vù!
Chu Lam hít vào một hơi: "Tông sư võ thuật lại kinh khủng đến vậy sao! Tại sao bố lại chọc đến nhân vật mạnh mẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì Hiêu Vương này?"
Tô Chính nghiêm túc gật đầu: "Hiêu Vương là vua của các vị tướng tinh nhuệ nước ta. Lúc trước có một vài chuyện xảy ra, hẳn là Hiêu Vương và bố có mối quan hệ rất thân thiết sâu sắc, chỉ là hiện giờ tôi vẫn chưa biết Hiêu Vương là ai”.
Tô Chính không giấu giếm chuyện này với người nhà.
Chu Lam vô cùng giật mình: "Xem ra Hiêu Vương hoàn toàn không thua kém gì tông sư võ thuật. Thế mà nhà họ Tô chúng ta lại dính dáng đến chuyện lớn như vậy. Đây không phải việc tốt lành gì. Tô Chính, ông đừng tiếp tục điều tra nữa”.
Tô Chính cười gượng: "Cho dù tôi có muốn điều tra cũng không thể điều tra được nữa. Bây giờ phải xem cậu Lăng có thể nối tiếp tiến độ của tôi hay không. Trước đây bố sắp xếp cậu ấy làm con rể của nhà họ Tô là có dụng ý sâu xa hơn”.
Vẻ mặt Chu Lam đầy hoài nghi: "Cái chết của bố có dính dáng đến nhân vật lớn long trời lở đất như vậy, Lăng Khôi vẫn dám điều tra sao?"
Tô Chính nói: "Tôi có cảm giác quan hệ giữa Lăng Khôi và bố không hề bình thường, có lẽ là cậu ấy sẽ đi điều tra tiếp. Cũng có thể đây chính là dụng ý của bố khi ông lập di chúc về hôn ước trước đây. Tiếp theo phải chờ xem Lăng Khôi hành động. Đây là chuyện quan trọng, bà và Duệ Hân tuyệt đối không được đề cập với người ngoài”.
Chu Lam nặng nề gật đầu: "Tôi biết rồi”.
Lăng Khôi trở lại hồ Bạch Thúy, đứng bên hồ nhìn ra xa cái hồ nước rộng lớn trước mặt.
Dưới trời mưa bụi, anh không ít cặp tình nhân che ô đi dạo quanh hồ Bạch Thúy.
Lăng Khôi đứng chắp tay, nhìn về phương xa.
Huyết Vũ cầm một cái dù che mưa làm bằng gỗ, đứng bên cạnh Lăng Khôi.
Lăng Khôi không nói lời nào, cô ấy cũng im lặng.
Dần dần, mưa càng lúc càng lớn.
Huyết Vũ không nhịn được nhắc nhở: "Anh Lăng, mưa càng lúc càng lớn, trời thì lạnh, vết thương của anh vẫn chưa hồi phục. Chúng ta quay về thôi”.
Lăng Khôi thở dài: "Sau khi biết nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô, trong lòng tôi luôn rất hỗn loạn. Ba năm rồi, cuối cùng cũng có manh mối về chuyện này. Hơn nữa, cái chết của ông cụ Tô còn có liên quan đến tôi. Bố nuôi của tôi vì dính dáng đến tôi nên mới chết”.
Nói xong lời cuối cùng. Lăng Khôi siết chặt nắm đấm: "Bố nuôi, con thật sự xin lỗi. Là Lăng Khôi vô dụng, không những không thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của người mà còn hại chết người”.
Trong đầu Lăng Khôi hồi tưởng lại vô số hình ảnh mình đã từng lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta bắt nạt, sau đó được ông cụ nhận nuôi.
Ông cụ Tô rất hòa nhã dễ gần, sau khi nhận nuôi anh đã đối xử với anh như con ruột.
Suy nghĩ một lúc, viền mắt của Lăng Khôi đã ươn ướt.
Huyết Vũ trầm giọng nói: "Anh Lăng, chuyện này không thể để yên như vậy được. Có người dám to gan giơ nanh vuốt về phía ông cụ Tô trước ngày lật lại bản án núi Tuyết Long. Những người này đúng là to gan lớn mật, tội ác tày trời, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ”.
Lăng Khôi nói: "Một người cũng không thể bỏ qua. Đầu của bọn họ, tôi muốn chặt từng cái xuống rồi đưa đến trước phần mộ của bố nuôi, chôn cùng với ông ấy. Việc khẩn cấp hiện nay là tìm kiếm những người này”.
Huyết Vũ nói: "Tôi đi tìm”.
Lăng Khôi nói: "Không nên quá sốt ruột. Lúc này vết thương của tôi vẫn chưa hồi phục, nếu muốn tra hỏi tung tích của hai tông sư võ thuật kia từ tay Diệp Vân Phong thì thực lực của tôi nhất định phải áp chế Diệp Vân Phong mới được”.
Lời Lăng Khôi nói đều là thật.
Nếu như thực lực của Lăng Khôi không chèn ép được Trung Hải Vương, cho dù anh có đi tìm người ta tra hỏi, người ta cũng không mở miệng.
Huyết Vũ nói: "Tìm Tô Kinh Hồng, cô ấy có thể chữa lành vết thương của anh”.
Lăng Khôi nói: "Ừ, chuyện cần làm tiếp theo là tìm được Tô Kinh Hồng để chữa khỏi vết thương của tôi. Chỉ cần vết thương của tôi hồi phục thì tôi có thể đánh nhau với tông sư võ thuật”.
Lăng Khôi nói với vẻ rất chắc chắn.
Nếu đổi lại trước đó, Lăng Khôi không dám nói lời như vậy.
Đánh nhau với tông sư võ thuật, nói đùa gì vậy chứ?
Đây chính là chuyện mà cả đời người khác cũng không dám tưởng tượng đến.
Cho dù là đại sư võ thuật, cả cuộc đời cũng không dám nói có thể nhòm ngó đến tông sư võ thuật.
Trung Hải có hàng chục triệu người, võ thuật hưng thịnh, tung hoành giới võ thuật và giới võ cổ truyền lâu như vậy, người được biết đến là tông sư võ thuật cũng chỉ có Diệp Vân Phong.
Có thể thấy được, nếu muốn trở thành tông sư võ thuật là chuyện khó khăn đến mức nào.
Huyết Vũ nói: "Được rồi, tôi đi tìm Tô Kinh Hồng, anh đợi tôi. Lúc tôi không có ở đây, anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch gì nữa”.
Lăng Khôi rất nghiêm túc: "Cô yên tâm đi. Tôi tự biết chừng mực”.
Huyết Vũ rời đi.
Một mình Lăng Khôi đứng yên trong màn mưa, thật lâu sau mới trở lại trong tứ hợp viện.
Chỉ còn lại một mình Lăng Khôi trong không gian rộng lớn.
Chương 261: Nhà họ Tần báo thù
Lăng Khôi trở lại phòng ngủ, nhắm mắt lại, từng hình ảnh dần hiện lên trong đầu.
Xích Dương Cửu Thiên.
Chiêu thứ nhất: Mặt trời lặn.
Chiêu thứ hai: Hạt cát rơi.
Chiêu thứ ba: Cảnh sáng sớm.
Ba chiêu thức, mười tám hình vẽ.
Mỗi một chi tiết của từng hình vẽ đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí Lăng Khôi. Anh cẩn thận suy nghĩ, tìm tòi và tập luyện.
Ngày qua ngày, Trung Hải vẫn yên ổn như cũ.
Cho đến một ngày, Trần Lâm gõ cửa nơi ở của Lăng Khôi, ông ta đến bên ngoài phòng ngủ của Lăng Khôi rồi lên tiếng: “Cậu Lăng, tôi có chuyện quan trọng cần gặp cậu, không biết có làm phiền cậu đang dưỡng thương hay không?”
Thật lâu sau, một giọng nói bình tĩnh truyền ra từ trong phòng: “Mời vào”.
Trần Lâm dẫn theo Lục Hải Siêu bước vào.
Căn phòng sơ sài đến mức không thể sơ sài hơn.
Một chiếc giường, một cái bàn trà nhỏ, một dãy giá sách, đây là tất cả đồ trang trí ở trong phòng.
Trần Lâm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tất cả những thứ này.
Nếu như không nhìn tận mắt, thì ai có thể tin được, cậu Lăng tiếng tăm lừng lẫy mà lại giản dị và nghèo nàn đến mức này chứ?
Lăng Khôi rót cho hai người hai ly trà rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Lâm nói: “Người nhà họ Tần đến tìm cậu, họ muốn cậu cho họ một lời giải thích”.
Lăng Khôi nhíu mày: “Nhà họ Tần ư? Chúng ta không liên quan gì đến nhà họ Tần. Bọn họ tìm tôi làm gì?”
Trần Lâm nói: “Cậu quên rồi sao? Lúc đầu trong bữa tiệc sinh nhật của Trương Lộ, cô Tô đã đến tham dự, kết quả là bị Tần Sảng gây khó dễ. Lúc đó, Huyết Vũ ra mặt giải quyết mâu thuẫn giúp cô Tô và cắt lưỡi của Tần Sảng. Anh họ của Tần Sảng - Tần Thiếu Long là cậu chủ của nhà họ Tần. Mẹ của Tần Sảng là em ruột của Tần Phong. Khi rời đi Huyết Vũ đã để lại một câu rằng, nếu họ thấy không phục thì hỏi xem họ có bất mãn gì với cậu Lăng hay không. Bây giờ, họ quả thực bất mãn với cậu rồi”.
Lăng Khôi vỗ trán: “Con nhóc Huyết Vũ này, tính cách vẫn nóng nảy như vậy. Suốt ngày chỉ biết gây chuyện mà không nhìn lại xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi”.
Hai người Trần Lâm và Lục Hải Siêu nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ rất lúng túng.
Đại ca à, nếu nói về nóng nảy, bản thân cậu còn nóng nảy hơn nhiều so với Huyết Vũ đấy, có biết không?
Những người bị cậu nghiền nát còn ít sao?
Chẳng qua là bọn họ không dám nói ra thôi.
Lăng Khôi bình tĩnh lại: “Lời của Huyết Vũ tất nhiên cũng là lời của tôi. Bây giờ nhà họ Tần muốn thế nào?”
Trần Lâm nói: “Sự việc bắt đầu là do cô Tô, nên nhà họ Tần đã đến thẳng nhà họ Tô để hỏi tội. Bây giờ cả nhà họ Tô đang bị nhà họ Tần trút giận ở trong biệt thự, cả nhà ba người của Tô Duệ Hân cũng bị liên lụy. Bà cụ Tô đang ở trong tình thế khó xử, e rằng lại sắp bán đứng cô Tô một lần nữa”.
Lăng Khôi thở dài: “Nhà họ Tần không đến tìm tôi, mà lại đi tìm Duệ Hân. Đúng là mềm nắn rắn buông. Bà cụ Tô cũng là một người không có lập trường, gió chiều nào theo chiều ấy, nếu chúng ta không đi một chuyến, e là Duệ Hân sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Trần Lâm nói: “Đúng thế. Vì vậy nên tôi mới vội vàng đến báo cho cậu biết”.
Lăng Khôi hỏi: “Nhà họ Tần gồm có những ai đến?”
Trần Lâm nói: “Tần Thiếu Long và Tần Hoa Lệ dẫn đầu. Tần Hoa Lệ là em gái của Tần Phong, là người nắm mọi quyền hành trong nhà họ Tần. Hơn nữa, Tần Thiếu Long còn gọi cả Tần Thụ Thanh đến nữa”.
Lăng Khôi nhíu chặt lông mày: “Đội hình rầm rộ nhỉ. Để tôi thay bộ quần áo, một lát nữa chúng ta cùng xuất phát”.
Biệt thự Vân Đỉnh số 99.
Mấy chục người nhà họ Tô đều tập trung cả trong phòng khách lớn ở lầu một.
Bà cụ Tô gật đầu lia lịa, liên tục xin lỗi người nhà họ Tần.
Tần Hoa Lệ - một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi mấy tuổi, bà ta rất biết cách sửa soạn cho vẻ bề ngoài của mình, nên trông giống như một phụ nữ trưởng thành ở độ tuổi ba mươi. Bộ vest màu be càng làm tôn lên vẻ cao quý trên người bà ta.
Những người ngoài dù đứng cách xa mười mấy mét vẫn có thể cảm nhận được khí chất anh hùng khác thường trên người bà ta. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đã tạo cho người khác áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Còn người đứng bên cạnh Tần Hoa Lệ là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi có vóc dáng cao ngất và uy nghiêm. Bộ quân phục rằn ri mặc trên người khiến cho hắn dù không tức giận cũng rất uy phong.
Hắn là Tần Thiếu Long.
Cậu chủ của nhà họ Tần.
Cậu chủ đứng đầu năm gia tộc lớn ở Trung Hải, rất có tiếng tăm. Không ngoa khi nói rằng hắn là người dẫn đầu cả một thế hệ trẻ.
Còn Tần Sảng đứng ngay bên cạnh Tần Thiếu Long. Hắn nhìn bà cụ Tô đang khom lưng uốn gối với vẻ mặt hết sức kiêu ngạo.
Tần Sảng chỉ vào mặt Tô Duệ Hân rồi nói lớn: “Mẹ, chính là vì cô ta nên lưỡi của con mới bị cắt. Nếu không phải nhà họ Tần chúng ta tài giỏi thì lưỡi của con sẽ không thể nối lại được”.
Tần Hoa Lệ ngồi trên ghế sofa liếc nhìn Duệ Hân: “Đúng là một cô gái xinh đẹp. Nhà họ Tô các người gan to bằng trời, dám cắt lưỡi con trai tôi? Trong mắt nhà họ Tô các người còn có nhà họ Tần của tôi nữa hay không?”
Câu nói này của bà ta đã khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều kinh hoàng khiếp sợ.
Bà cụ Tô lại cúi đầu nhận lỗi: “Thật xin lỗi, sếp Tần”.
Tần Hoa Lệ lạnh lùng đáp: “Kể từ hôm nay, nhà họ Tô không cần thiết phải tồn tại ở Trung Hải nữa. Tôi sẽ xóa hết tất cả mọi dấu vết của nhà họ Tô ở Trung Hải”.
Bà cụ Tô bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng bước ra nói lớn: “Sếp Tần, tôi có chuyện muốn trình bày với cô. Tô Duệ Hân từ lâu đã không còn là người nhà họ Tô chúng tôi nữa rồi. Đây là gia phả của nhà họ Tô chúng tôi, cách đây rất lâu, nhà họ Tô chúng tôi đã trục xuất cả ba người nhà Tô Duệ Hân khỏi dòng họ”.
Tô Toàn vội vàng nói: “Đúng vậy, trước đây Tô Duệ Hân từng gây sự với nhà họ Đường. Nhà họ Tô chúng tôi đã cắt đứt mọi mối quan hệ với cả ba người nhà Tô Duệ Hân. Chuyện lần này không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng tôi cả”.
“Đúng vậy, khi trục xuất cả ba người nhà họ, nhà họ Tô chúng tôi còn tổ chức một cuộc họp ở nhà thờ họ. Chúng tôi đều có thể làm chứng”.
“...”
Vô số người nhà họ Tô liên tục đứng ra làm chứng, họ đều cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ của họ và Tô Duệ Hân.
Điều này khiến cho cả ba người nhà Tô Duệ Hân đang có mặt ở đó đều vô cùng lúng túng.
Tô Duệ Hân đứng sau lưng Tô Chính, cô đẩy tay cầm của xe lăn, cả người đang run rẩy.
Chu Lam càng bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch: “Mẹ à, trước đây mẹ từng nói muốn tiếp nhận ba người nhà chúng con một lần nữa. Tại sao bây giờ khi xảy ra chuyện, mẹ lại vội vàng phủi sạch quan hệ với chúng con như vậy chứ?”
Bà cụ Tô nói mà không chút khách sáo: “Tôi có niệm tình cũ thật, nhưng không ngờ ba người nhà các người lại giỏi gây họa như vậy. Nhà họ Tô chúng tôi không có những kẻ chuyên gây họa như các người”.
Tô Thần nói chuyện càng thẳng thắn hơn: “Loại người như các người, hoàn toàn không xứng làm người nhà họ Tô. Tự mình gây họa thì tự mình gánh lấy hậu quả đi”.
Tô Duệ Hân từng mềm lòng khi đối mặt với sự cầu hòa của đám người nhà họ Tô.
Thế nhưng lúc này, Tô Duệ Hân lại một lần nữa cảm thấy ghét bỏ và tuyệt vọng một cách triệt để đối với nhà họ Tô.
Thật sự ghét cay ghét đắng.
“Bà nội, bà đừng nói dễ nghe như vậy. Nói cho cùng thì trong mắt bà, Tô Duệ Hân cháu có thể quay trở lại làm người nhà họ Tô được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc cháu có giá trị lợi dụng hay không mà thôi. Lúc trước bà thấy cháu được anh Lăng chống lưng, nên muốn bấu víu vào anh Lăng. Bây giờ bà thấy cháu chọc đến nhà họ Tần, vì cho rằng anh Lăng không thể chống lại nhà họ Tần, nên các người lập tức vứt bỏ cháu”, Tô Duệ Hân nghiến răng nói từng chữ một: “Đừng dát vàng lên mặt mình nữa. Chuyện của cháu cháu sẽ tự mình gánh vác”.
Nói xong, Tô Duệ Hân bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào mắt của Tần Hoa Lệ: “Sự việc là do tôi mà ra, các người muốn thế nào?”
Tần Hoa Lệ lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần chúng tôi coi trọng nhất là thể diện. Cô đã gây tổn hại đến thể diện của nhà họ Tần, bây giờ đương nhiên là tôi phải lấy lại thể diện của mình. Tôi là phụ nữ nên sẽ không vấy máu. Thiếu Long, cháu nói đi”.
Tần Thiếu Long tiến lên trước một bước với vẻ kiêu ngạo: “Đắc tội với nhà họ Tần chúng tôi, đương nhiên là phải vào nhà giam của nhà họ Tần. Người đâu, đưa cô ta đi, vào nhà giam rồi sẽ từ từ xử lý”.
Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn bước lên trước một bước, định bắt lấy Tô Duệ Hân. Trong mắt bọn họ chứa đầy vẻ thương hại. Bọn họ biết rõ, một khi đã vào nhà giam của nhà họ Tần thì tựa như sống không bằng chết.
Chương 262: Ai dám cản tôi?
Trung Hải là một thành phố rất lớn, tổng cộng có ba nhà giam.
Một trong số đó có nhà giam của nhà họ Tần.
Một khi bước vào trong nhà giam của nhà họ Tần, thứ phải đối mặt là bóng tối vô tận, đó quả thật là sống không bằng chết.
Điểm này, mỗi người ở đây đều rất rõ.
Một gia tộc có thể xây dựng nhà giam, có quyền dẫn dắt đội bảo vệ thì đáng sợ cỡ nào chứ?
Không cần nghĩ cũng biết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao bà cụ Tô lại quyết định bán đứng Tô Duệ Hân lần nữa.
Anh Lăng có thể chống lại ngọn lửa giận của nhà họ Tần sao?
Không thể nào!
Nhà họ Tần quá mạnh, cho dù bốn gia tộc lớn còn lại của Trung Hải liên hợp lại cũng chưa chắc có thể là đối thủ của nhà họ Tần.
Đám người bà cụ Tô lẳng lặng đứng nhìn Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn bước lên bắt lấy Tô Duệ Hân.
Còn Tô Duệ Hân vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho bọn họ đến bắt mình.
Từ sau khi Tô Duệ Hân và Lăng Khôi mỗi người đi một ngả, cô cảm thấy trái tim mình đã chết rồi.
Một cô gái yếu đuối không có trái tim, đối mặt với hai tên cao thủ bắt giữ, thì dứt khoát không phản kháng.
“Đừng, đừng mà!”
Chu Lam đứng chắn trước người Tô Duệ Hân, lớn tiếng hét lên: “Đừng bắt Duệ Hân vào nhà giam. Nhà giam là để trừng phạt tội phạm và hung phạm, Duệ Hân chẳng qua chỉ là đắc tội với Tần Sảng mà thôi, sao các người có thể bắt Duệ Hân vào nhà giam được chứ? Chẳng lẽ thế giới này không còn công lý nữa hay sao?”
Tần Sảng lạnh lùng nói: “Ha ha ha, nói chuyện công lý với nhà họ Tần tôi à? Đúng là nực cười. Bây giờ cuối cùng cũng biết sợ rồi sao? Ban đầu lúc các người cắt lưỡi tôi sao không biết sợ hả? Lúc đó chẳng phải các người rất hống hách ư? Tôi còn cho rằng các người có anh Lăng chống lưng thì không biết sợ là gì chứ”.
Chu Lam kêu gào van xin: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi các cậu. Xin lỗi! Cậu Tần Sảng, cầu xin cậu, đừng so đo với Duệ Hân nữa có được không?”
Hai tay Tần Sảng chắp sau lưng, mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Tô Duệ Hân không phải là người tình của anh Lăng sao? Có anh Lăng chống lưng, hống hách biết bao? Lúc cắt lưỡi tôi, khí thế hừng hực như hổ mà, còn ngang ngược cảnh cáo tôi rằng, nếu tôi không hài lòng, thì hỏi tôi có phục anh Lăng hay không? Ha ha ha. Hôm nay nhà họ Tần chúng tôi đến rồi đây, anh Lăng của các người đâu? Sao anh Lăng không ra để tiếp tục bảo vệ các người? Ha ha ha”.
Tần Thiếu Long đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Anh Lăng? Nếu anh ta dám đến, thì nơi này sẽ là mồ chôn của anh ta. Người này có được chút thành tích thì cho mình là người tài giỏi, còn cả gan dám ra tay với người nhà họ Tần! Đúng là chán sống”.
Tần Sảng cười lớn: “Anh Long nói không sai, lần này thấy nhà họ Tần chúng ta ra mặt, anh Lăng này chắc chắn bị dọa ngu người luôn rồi, là con rùa rụt cổ thôi. Nếu anh ta dám đến, một mình anh Long cũng có thể đánh bại anh ta”.
Tần Thiếu Long nói: “Nếu anh ta dám đến, không những anh đánh sẽ anh ta tàn phế trong một phút, còn phải cắt lưỡi anh ta xuống, trút giận cho em họ”.
Hai người kẻ tung người hứng, vô cùng hấp dẫn.
Lúc này Chu Lam đã rơi vào tuyệt vọng, không ngừng van xin. Kết quả căn bản không hề có tác dụng, Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn đẩy thẳng Chu Lam ra, giữ chặt lấy Tô Duệ Hân.
“Đừng ra tay, đừng ra tay! Xin các người, tôi quỳ xuống với các người không được sao?”, Chu Lam quỳ xuống đất, ôm chặt lấy đùi của Tần Thụ Thanh, cầu xin đến tan nát tim phổi.
Lúc này, Tần Sảng đột nhiên xông lên, đẩy mạnh Chu Lam ngã xuống đất: “Bà già như bà đúng là không nói lý, đắc tội với nhà họ Tần thì phải đối mặt với kết cục như vậy. Nhà họ Tô không cần các người nữa, anh Lăng cũng không dám đứng ra bảo vệ các người, các người còn có tư cách gì để cầu xin tôi hả? Cút đi cho tôi!”
Nói xong, Tần Sảng đấm đá Chu Lam túi bụi.
“Mẹ, mẹ đừng cầu xin bọn họ!”, Tô Duệ Hân nhào vào người Chu Lam, hét lớn: “Các người muốn bắt tôi thì cứ việc bắt là được, đừng đánh mẹ tôi, chuyện này không liên quan đến mẹ tôi”.
“Tôi không ưa bộ dạng bà ta gào thét đấy, không được sao?”, Tần Sảng không hề nương tay, tiếp tục đánh Chu Lam, lại lạnh lùng trừng mắt liếc xéo Tô Duệ Hân: “Tô Duệ Hân, ban đầu tôi nói với cô rồi, tôi có thể nhìn trúng cô, là may mắn của cô. Bảo cô uống rượu, ngủ một giấc với tôi cũng là may mắn của cô. Kết quả cô thì hay rồi, lại không tự biết mình là ai, còn ỷ có anh Lăng chống lưng cho cô, bảo người ta cắt lưỡi tôi. Lúc cô kiêu ngạo hống hách, đã từng nghĩ đến có kết cục như bây giờ chưa ?”
Lúc này Tô Duệ Hân vô cùng bình tĩnh, một cô gái với trái tim đã chết, đối mặt với sự trừng phạt như ma quỷ, dường như tâm hồn phẳng lặng như nước: “Chuyện tôi tự làm, hậu quả tôi tự gánh lấy. Anh muốn dẫn tôi vào nhà giam thì cứ việc ra tay là được, đừng động đến mẹ tôi!”
Mấy lần Tô Duệ Hân muốn kéo Tần Sảng ra, kết quả đều bị Tần Sảng hung hăng đẩy xuống đất: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất gì ban đầu phải làm vậy. Tần Sảng tôi chỉ là muốn cô hiểu, ngỗ ngược với Tần Sảng tôi thì phải nhận cái giá thế nào”.
“Anh dừng tay, đừng đánh mẹ tôi, sức khỏe mẹ tôi không tốt!”, Tô Duệ Hân nhào lên phía trước lần nữa. Kết quả bị Tần Sảng hung ác đẩy ngã nhào xuống đất, sau đó Tần Sảng tiếp tục đánh mạnh vào người Tô Duệ Hân.
Chu Lam lao đến che chắn cho Tô Duệ Hân: “Đừng dẫn con gái tôi đi, đừng mà, nó là con gái duy nhất của tôi, không thể bị các người lăng nhục”.
“Mẹ!”
Tô Duệ Hân cố hết sức gào thét, kết quả vẫn không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Lam bị Tần Sảng đánh một trận, be bét máu.
Tần Sảng càng đánh càng hung ác, ra tay càng lúc càng nặng, hệt như một tên điên, đánh đập Chu Lam điên cuồng.
Lòng Tô Duệ Hân tràn đầy tuyệt vọng, lên tiếng kêu gào than khóc.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Tô Duệ Hân cảm thấy tức giận và tuyệt vọng như vậy.
Trước mặt quyền thế thật sự, cô phát hiện mình chẳng khác gì con kiến bé nhỏ, chỉ đành mặc cho người ta lăng nhục, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.
Cảm giác tuyệt vọng sâu sắc này, khiến cô cảm thấy căm hận đến tận xương tủy.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người nhà của mình.
Trở nên mạnh mẽ!
Chưa bao giờ khát vọng trở nên mạnh mẽ trong người cô lại trở nên mãnh liệt như vậy.
Vốn dĩ trái tim cô đã chết, cô từng có suy nghĩ chết thì chết thôi. Nhưng nhìn thấy mẹ mình bị người ta lăng nhục đánh đập dã man như vậy, cơn giận và cảm giác không cam tâm trong lòng cô lại lần nữa được bộc phát.
“Dừng tay được chưa? Tôi theo các anh xuống địa ngục! Anh muốn hành hạ tôi thế nào thì cứ làm thế đó. Xin anh đừng ra tay với mẹ tôi”, giọng nói của Tô Duệ Hân trở nên khàn khàn trầm thấp.
“Bây giờ biết chủ động đến tận cửa nhận lỗi với tôi rồi sao? Muộn rồi. Cho dù Tần Sảng tôi đánh chết mẹ cô ở đây thì đã sao chứ? Ngay cả anh Lăng – chỗ dựa của cô cũng đã làm con rùa rụt cổ, ai dám ngăn cản tôi? Ai có thể ngăn cản nhà họ Tần tôi?”, Tần Sảng hung tợn tàn ác, đang định đánh mạnh vào đầu Chu Lam
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên đưa ra giữa không trung, chặn tay của Tần Sảng lại.
“Ai? Ai dám cản tôi? Muốn chết hả?”, Tần Sảng nổi giận, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trước xuất hiện một người đàn ông mặc áo đại cán màu xanh đậm, đeo khẩu trang che mặt.
Hắn cũng không biết người này xuất hiện thế nào, tại sao lại đột nhiên ngăn cản mình.
Người này đương nhiên chính là Lăng Khôi.
Chương 263: Giết
Cũng may Lăng Khôi xuất hiện kịp thời, bằng không cứ để Tần Sảng tung ra cú đánh thì rất có khả năng Chu Lam sẽ bị đánh đến mức chấn động não.
“Trút cơn giận của mình lên một người phụ nữ, anh không xứng là đàn ông!”, Lăng Khôi bế ngang người Chu Lam, nhẹ nhàng điểm lên mấy huyệt vị trên người bà ta, sau đó giao cho Tô Duệ Hân rồi nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng lo ngại”.
Tô Duệ Hân ngơ ngác đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Lăng Khôi.
“Anh, vẫn quan tâm đến em, phải không?”, lúc hỏi câu này, Tô Duệ Hân cảm thấy đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình.
Nhưng câu trả lời của Lăng Khôi, lại lạnh như băng: “Em nghĩ nhiều rồi, chẳng qua bọn họ nói tôi là con rùa rụt cổ, bất kính với tôi nên tôi mới đến đây, đòi lại danh dự của mình. Không liên quan gì đến em đâu!”
Không biết vì sao, nghe thấy những lời này, Tô Duệ Hân không kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt.
“Chăm sóc mẹ của em cho cẩn thận!”, dặn dò xong, Lăng Khôi chậm rãi đứng lên, ánh mắt giận dữ quét khắp căn phòng, gằn từng chữ: “Các người nói tôi là con rùa rụt cổ ư? Không, tôi tới rồi đây!”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh.
Chu Lam thở phào nhẹ nhõm, muốn nói lời cảm ơn nhưng miệng bị đánh sưng vù, không thể thốt nên lời.
Tô Duệ Hân cũng thở phào, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Lăng Khôi đứng bên cạnh mình, bất kể tiếp theo phải đối mặt với đối thủ đáng sợ thế nào đi chăng nữa, Tô Duệ Hân đều cảm thấy vô cùng an toàn.
Tựa như người đàn ông này có thể chống đỡ một mảnh trời riêng cho cô.
Giờ phút này, Tô Chính cũng rất kinh ngạc nhìn Lăng Khôi, trong lòng càng khẳng định chắc nịch mối quan hệ giữa người đàn ông này và ông cụ Tô không phải bình thường. Có lẽ, người đàn ông này thật sự có thể tạo nên kỳ tích.
Cái chết của ông cụ Tô, có lẽ sẽ được rửa oan nhờ cậu ấy.
Suy cho cùng, Lăng Khôi vẫn là vì nhớ đến mối quan hệ với ông cụ Tô nên dù lần này Tô Duệ Hân đắc tội với nhà họ Tần thì cậu ấy cũng không ngại ra mặt.
Có một người con rể như vậy, ông ấy còn mong gì hơn nữa chứ?
Tần Sảng tò mò liếc nhìn Lăng Khôi: “Mày là anh Lăng sao?”
Lăng Khôi khoanh tay trước ngực, đáp: “Không sai, tôi chính là anh Lăng”.
Tần Sảng phấn kích hét lớn: “Được, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi! Mẹ, chính là tên này này lúc đầu cắt lưỡi của con. Không ngờ rằng hắn còn dám xuất hiện ở nơi này, giết hắn luôn đi!”
Tần Sảng còn chưa nói xong, Lăng Khôi bỗng đi từng bước về phía hắn: “Bản thân anh đang đứng ngay cửa địa ngục rồi, mà còn không cảm nhận được sao?”
Tần Sảng khinh thường, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nói: “Thằng nhãi ranh, hôm này là nhà họ Tần tao đến tìm mày hỏi tội, mày chết đến nơi rồi còn không biết hả? Còn dám uy hiếp tao sao? Mày tưởng mày là ai?”
“Ngay cả phụ nữ cũng không buông tha, đợi tôi cho anh biết tay xong thì nói chuyện ân oán với nhà họ Tần”, Lăng Khôi bỗng nhiên tiến lên một bước, tay phải vung lên rạch một đường trong không khí, bóp chặt cổ họng của Tần Sảng.
“Mày muốn làm gì?”, Tần Sảng hoảng hốt, vô thức lùi về phía sau.
Nhưng muộn rồi!
Chiêu thức Lăng Khôi dùng là Cầm Nã Thủ.
Như hình với bóng, cho dù Tần Sảng lui hướng nào thì cũng không tránh né kịp, chỉ thấy bàn tay của Lăng Khôi đã sắp đánh trúng cổ họng hắn.
“Tần Sảng mau tránh ra, đây là chiêu Cầm Nã Thủ - Đơn Cầm”, Tần Thiếu Long bỗng nhiên bước ra, tay phải dùng lực tung đòn đánh muốn ngăn cản Lăng Khôi.
Nhưng Lăng Khôi bỗng đưa hai tay lên, vòng qua Tần Thiếu Long bắt lấy xương quai xanh của Tần Sảng, lôi hắn về phía trước, giống hệt như lôi một con gà con.
“Song Cầm Đới Khấu Tỏa! Mày giỏi lắm, vậy mà lại là một cao thủ”, hai mắt Tần Thiếu Long trợn tròn, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng không còn như trước.
Cầm Nã Thủ có rất nhiều điều cấp độ, nhập môn chính là Đơn Cầm.
Độ khó của Đơn Cầm tương đối thấp nhưng cũng rất nhạy bén, rất nhiều đại sư võ thuật dùng Cầm Nã Thủ đều chỉ ở cấp bậc Đơn Cầm.
Chỉ có những cường giả hàng đầu mới có thể sử dụng cả hai tay cùng lúc, gọi là Song Cầm.
Song Cầm đặc biệt ở chỗ bấu chặt vào xương quai xanh của đối thủ, cho dù đối thủ giãy giụa đến đâu cũng không có cách nào trốn thoát, đồng thời còn lợi dụng bước nhảy của cơ thể để kéo đối thủ theo luôn. Tên cổ của chiêu thức này là Song Cầm Đới Khấu Tỏa, ngụ ý một khi bị chiêu thức Song Cầm tóm được thì về cơ bản là sẽ chết từ từ.
Có điều, một khi thi triển chiêu thức Song Cầm không hiệu quả thì sẽ để lộ sơ hở của mình dưới đòn công kích của kẻ địch, xử lý không ổn sẽ dễ bị đối phương đánh trọng thương.
Cho nên, người bình thường căn bản không dám sử dụng chiêu thức Song Cầm này.
Ngay cả cao thủ như Tần Thiếu Long cũng dám tùy tiện sử dụng.
“Bốp!”
Lăng Khôi vung tay đánh lên mặt Tần Sảng một bạt tai.
Lực đánh mạnh đến mức bên má hắn bị đánh tóe máu.
Tần Sảng giận dữ: “Tên khốn, mày dám đánh tao sao? Mày có biết mẹ tao là ai không? Mẹ tao là Tần Hoa Lệ, một trong ba người đứng đầu nhà họ Tần. Mày dám đánh tao, mẹ tao sẽ cho mày chết mà không có chỗ chôn!”
Hắn chưa dứt lời lại ăn tiếp một bạt tai đau điếng.
Nửa bên má còn lại cũng bị đánh sưng vù.
Tần Sảng nói không nên lời, bị đánh câm như hến!
“Tôi cứ đánh anh đấy”.
Lăng Khôi đạp Tần Sảng ngã phịch xuống đất, nhất thời trông hắn cứ như một con cá chết, không thể nhúc nhích.
“Vừa nãy anh vừa nói, dù giết chết Chu Lam ở đây thì cũng không ai dám nói gì sao?”, ánh mắt Lăng Khôi lạnh băng đáng sợ: “Vậy thì, tôi nói cho anh biết, cho dù tôi giết anh ở đây, cũng không ai dám nói gì đâu. Anh tin không?”
Giọng nói lạnh như băng khiến người nghe đều sợ hãi, sống lưng ớn lạnh.
“Cậu dám?”, cuối cùng Tần Hoa Lệ cũng không nhẫn nhịn được nữa, đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Nếu cậu dám động đến một sợi tóc của Tần Sảng, thì nhà họ Tần tôi sẽ không đội trời chung với cậu. Dù cậu có là cậu Lăng, đứng sau hai nhà họ Đường và nhà họ Mã đi chăng nữa, thì tôi cũng có thể lật đổ cả hai nhà này trong phút chốc, đuổi cậu ra khỏi đất Trung Hải, khiến cậu sống không bằng một con chó!”
Tần Hoa Lệ thật sự nổi giận.
Những người có mặt ở đây đều cảm nhận được cơn giận kinh thiên động địa của Tần Hoa Lệ, ai cũng thấy dựng cả tóc gáy.
Bà ta là một trong ba người đứng đầu nhà họ Tần đấy!
Nhà họ Tần lại là gia tộc đứng đầu năm gia tộc lớn!
“Vậy à?”, Lăng Khôi chậm rãi nhấc chân lên, gằn từng chữ: “Chu Lam là người nhà tôi. Bà ấy vốn vô tội nhưng con trai bà ngay cả người vô tội cũng không buông tha, điều này có khác gì cầm thú đâu? Tôi vốn dĩ cũng không phải người không nói lý lẽ, nếu bà có thể dạy dỗ con trai mình cho tốt, bảo con trai bà nói xin lỗi với Chu Lam thì tôi có thể không so đo. Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho hắn, vậy mà bà lại cứ muốn gây khó dễ”.
Tần Hoa Lệ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nực cười! Nhà họ Tần tung hoành ở Trung Hải nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện cúi đầu xin lỗi người khác chứ? Lại có ai lại dám bắt người nhà họ Tần tôi nói lời xin lỗi? Việc người nhà họ Tần làm thì không cần phải nói lý lẽ, bởi nhà họ Tần tôi chính lý lẽ!”
“Nhà họ Tần bá đạo quá nhỉ, lại dám can đảm tự xưng là lý lẽ! Vậy thì, hôm nay tôi nói cho các người biết, lý lẽ nằm ở đâu!”, ánh mắt Lăng Khôi lạnh tanh, chân phải nhấc lên rồi đột nhiên đạp mạnh.
Như đá tảng vỡ nát, ầm ầm rơi xuống.
“Ầm!”
Mặt đất cũng rung chuyển nhẹ.
Não Tần Sảng vỡ nát.
Trong nháy mắt nổ tung!
Chết rồi!
Ngay dưới ánh mắt mọi người, Lăng Khôi đạp nát đầu Tần Sảng chỉ bằng một cước!
Máu tươi đầm đìa, lênh láng khắp nơi.
“Đây chính là lý lẽ!”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt.
Chương 264: Không đội trời chung
Tần Sảng, chết rồi!
Mọi người có mặt tại đây đều cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Con trai ruột của Tần Hoa Lệ - một trong ba người đứng đầu nhà họ Tần, cứ như vậy mà bị anh Lăng giết chết trước mặt mọi người sao?
Cảnh tượng này quá mức chấn động.
Trừ phi tận mắt chứng kiến, nếu không thì chẳng có ai tin trên đời này lại xảy ra chuyện như vậy?
Người nhà họ Tô nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy như đang nằm mơ.
Tô Thần trợn mắt há mồm, không biết làm sao: "Tần Sảng, bị anh Lăng giết chết như vậy sao? Còn giết trước mặt Tần Hoa Lệ và Tần Thiếu Long nữa. Như vậy chẳng phải là anh Lăng đang công khai khiêu khích nhà họ Tần sao? Tôi thấy anh Lăng không giống kiểu người dễ bị kích động, lần này sao lại làm ra hành động thiếu suy nghĩ, tự mình tìm đến cái chết như vậy chứ?"
Tô Toàn cũng bị dọa sợ chết khiếp: "Từ trước đến nay nhà họ Tần là gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, trước giờ trong thành phố Trung Hải chưa từng có ai dám gây sự với họ. Thế mà hôm nay cậu Lăng này lại có gan phá lệ sao? Còn nói lý lẽ với nhà họ Tần, quả thật là chuyện nực cười”.
Bà cụ Tô nhìn thấy vậy cũng run rẩy: "Nhà họ Tần và nhà họ Đường khác nhau một trời một vực. Cậu Lăng có thể chèn ép được nhà họ Đường, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào nhà họ Tần được. Bây giờ cậu ta giết chết con trai của Tần Hoa Lệ, nhà họ Tần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Cậu Lăng này chết chắc rồi!"
Trên dưới nhà họ Tô đều nhìn Lăng Khôi với ánh mắt như nhìn một người sắp chết.
Bọn họ chỉ muốn cậu Lăng chết trong tay nhà họ Tần ngay lập tức.
Dù sao nhà họ Tô năm lần bảy lượt ruồng bỏ Tô Duệ Hân, đây đồng nghĩa với việc đắc tội với cậu Lăng. Cậu Lăng chết thì bọn họ mới yên tâm được.
Những lời nói và việc làm của Lăng Khôi quả thực khiến đám người nhà họ Tô hết sức chấn động.
Tần Hoa Lệ nhất thời hét lên một tiếng: "A! Mày dám giết con trai tao! Thiếu Long, Thụ Thanh, giết hắn. Băm vằm xác hắn thành ngàn mảnh!"
Tần Thiếu Long bước lên một bước: "Thụ Thanh, tôi tấn công trước mặt, anh công kích hắn bên sườn. Chúng ta cùng nhau giết hắn”.
Tần Thiếu Long rất tự tin với thực lực của mình.
Hắn là học trò giỏi của Tần Phong, tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới đại sư võ thuật.
Mặc dù bình thường ít khi tham gia các giải đấu quyền anh nhưng trong giới võ thuật ở thành phố Trung Hải cũng rất có tiếng. Được người ta gọi là Tiểu Phi Long, cũng được ca tụng là hy vọng tương lai của nhà họ Tần.
Vì vậy nên Tần Thiếu Long đương nhiên tràn đầy tự tin.
Kết quả hắn bước lên mấy bước mới phát hiện Tần Thụ Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, hắn tò mò nhìn chằm chằm vào Tần Thụ Thanh: "Thụ Thanh, sao anh không lên?"
Tần Thụ Thanh lắc đầu: "Cậu chủ, xin lỗi, hôm nay tôi không thể lên”.
Tần Thiếu Long lạnh lùng nói: "Vì hắn là gia chủ nhà họ Đường sao? Anh đừng quên, mặc dù anh là đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Đường nhưng đội bảo vệ cũng chỉ là mượn từ nhà họ Tần chúng ta mà thôi. Anh đừng quên mất gốc gác!"
Tần Thụ Thanh nói: "Không phải là chuyện mất gốc hay không, mà là... chúng ta có cùng lên đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của cậu Lăng”.
Tần Thiếu Long không cho là vậy: "Lấy lại chí khí, vực dậy uy phong đi. Tốt xấu gì anh cũng là đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Đường. Sao lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?"
Thái độ của Tần Thụ Thanh khá kiên quyết, vẫn không bước lên phía trước nửa bước: "Trừ khi bố cậu ở đây, nếu không sẽ không có ai có thể làm gì cậu ta được, cậu chủ, dừng tay lại đi”.
Tần Thiếu Long lạnh lùng nói: "Tần Thụ Thanh, có phải đầu anh bị úng nước rồi không? Tên khốn này vừa giết chết em họ tôi, sao tôi có thể tha cho hắn được chứ?"
Tần Thụ Thanh chắp tay lại nói: "Cậu chủ, nhắc nhở tôi cũng đã nhắc nhở rồi, tiếp theo nên làm thế nào là do cậu lựa chọn. Tôi sẽ không ra tay với cậu Lăng”.
Tần Thụ Thanh nói vô cùng nghiêm túc.
Ấn tượng mà Lăng Khôi để lại cho hắn quá sâu đậm.
"Được rồi, Tần Thụ Thanh anh nhớ lấy cho tôi. Giải quyết chuyện này xong, quay về xem tôi xử lý anh như thế nào!", Tần Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô à, sau khi quay về lập tức cách chức đội trưởng đội bảo vệ của Tần Thụ Thanh”.
Tần Thiếu Long cũng hết cách khi Tần Thụ Thanh cứ khăng khăng từ chối như vậy.
Địa vị của Tần Thụ Thanh ở nhà họ Tần cũng không hề thấp.
Cho dù là Tần Thiếu Long cũng không thể tùy ý xử lý. Thế nhưng nếu Tần Thiếu Long quyết tâm muốn hạ bệ Tần Thụ Thanh thì cũng có rất nhiều cách.
Tần Hoa Lệ liếc nhìn Tần Thụ Thanh, lạnh lùng nói: "Tần Thụ Thanh, cậu đừng quên mình là người nhà họ Tần. Hôm nay có người khiêu khích nhà họ Tần, sao cậu lại có thể làm con rùa rụt cổ như vậy hả?"
Tần Thụ Thanh cung kính chắp tay lại nói: "Sếp Tần, không phải tôi muốn làm con rùa rụt cổ, mà là có vài việc, tôi không làm được. Có vài người, tôi không thể đắc tội”.
Tần Hoa Lệ lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một cậu Lăng thôi, có gì mà không thể đắc tội chứ?"
Tần Thụ Thanh đáp: "Đại sư Tôn Lộc, đại sư Diệp Hùng đều từng bại dưới tay của cậu Lăng. Hôm nay, chúng ta không thể tiếp tục chèn ép cậu Lăng được đâu, nếu cứ miễn cưỡng sẽ xảy ra chuyện”.
"Hỗn láo!", Tần Hoa Lệ: "Tiểu Long từ nhỏ đã đi theo anh cả học võ, học Hình Ý Quyền do Trung Hải Vương đích thân truyền dạy. Hiện giờ kỹ năng võ thuật đã đạt đến độ thành thạo, trong giới võ thuật thành phố Trung Hải cũng là một tài năng mới bộc lộ, thế hệ trẻ hiếm ai sánh bằng. Cho dù là đại sư Tôn Lộc cũng không đáng nhắc tới trước mặt Thiếu Long, cậu Lăng này càng không đáng nhắc tới trước mặt Thiếu Long. Tần Thụ Thanh, cậu như vậy là đang phản bội nhà họ Tần. Cứ chờ tới lúc quay về chịu trừng phạt đi”.
"Tôi cũng đã nói hết lời, chủ tịch Tần mời bà cứ tự nhiên”, Tần Thụ Thanh vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
Tần Hoa Lệ lạnh lùng nói: "Thiếu Long, Tần Thụ Thanh chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi, cháu không cần để ý, cứ giết chết cậu Lăng là được”.
"Cháu đã hiểu, thưa cô”, Tần Thiếu Long nhận lệnh, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Tần Thụ Thanh: "Anh cho rằng không có Tần Thụ Thanh anh thì tôi không giết nổi hắn sao? Đúng là nực cười”.
Tần Thụ Thanh vẫn khăng khăng không ra tay, Tần Thiếu Long chỉ có thể một mình đứng ra phía trước: "Thằng kia, cho dù mày có đánh bại ba vị đại sư là Đường Lâm, Diệp Hùng và Tôn Lộc thì đã sao? Hôm nay tao sẽ khiến mày hiểu rõ vài ba cái thành tựu ấy trước mặt Tần Thiếu Long tao chẳng là cái thá gì. Giết mày chỉ cần mình tao là đủ!"
Nói xong, Tần Thiếu Long bước lên một bước.
Không thấy hắn có bất kỳ động tác thừa thãi nào, cơ thể bất thình lình nghiêng về phía sau, rồi đột ngột lao về phía Lăng Khôi một cách mạnh mẽ như một mũi tên.
"Ồ, Thoát Thương Vi Quyền, đây chính là tinh hoa của Hình Ý Quyền. Không ngờ anh cũng học được chiêu này”, Lăng Khôi không hề hoảng loạn, anh đưa tay phải ra, giơ thẳng lên để chặn lại.
"Bụp!"
Tần Thiếu Long đang lao tới nhất thời bị bật lại như một trái bóng.
Có điều Lăng Khôi cũng vì vậy mà lùi lại nửa bước, ánh mắt hơi tối lại: "Có chút thực lực, có điều với trình độ này của anh thì còn lâu mới được xem là đối thủ của tôi”.
"Thoát Thương Vi Quyền bị chặn lại như vậy sao?", Tần Thiếu Long lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững lại được, hắn có cảm thấy xương cốt như bị bẻ gãy.
Chỉ giơ tay ra mà đã có lực đáng sợ như thế rồi sao?
Việc này sao có thể chứ?
Lúc Tần Thiếu Long ngẩng đầu nhìn Lăng Khôi lần nữa, trong ánh mắt ngập tràn vẻ kinh sợ.
Mặc dù cậu Lăng này đeo khẩu trang nhưng trông có vẻ cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, cũng xấp xỉ tuổi mình, sao thực lực lại có thể mạnh như vậy chứ?
Trong lòng Tần Thiếu Long không phục và còn có cảm giác sợ hãi.
Chương 265: Đứng ngồi không yên
“Thoát Thương Vi Quyền không phải dùng như anh vậy đâu”, Lăng Khôi giơ tay phải lên về phía xa, siết chặt nắm đấm, nói gằn từng câu từng chữ: “Hình Ý Quyền phân thành Toàn Phách, Hình Ý Quyền Bá Đạo và Thoát Thương Vi Quyền. Nó được gọi là chiêu thức tay không leo núi, một bước lên trời, chống khuỷu tay, áp sát núi, mãnh hổ leo núi. Tinh túy thật sự là nằm ở cách khống chế khoảng cách, tấn công từ một phía. Thoát Thương Vi Quyền thật sự là như thế này nè”.
Khoảnh khắc vừa dứt lời, tay phải của Lăng Khôi siết chặt nắm đấm, lập tức lao nhanh như súng pháo, bắn phá mãnh liệt.
Mặt đất vang dội.
Mọi người xung quanh dù không hiểu gì về võ thuật, nhìn thấy khí thế kinh thiên động địa này cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Họ nhìn thấy cơ thể Lăng Khôi như một con mãnh thú thoát khỏi dây cương, lướt qua mặt đất va mạnh lên người Tần Thiếu Long.
“Ầm!”
Tựa như đại bác phá nát tường thành, cả người Tần Thiếu Long bị đánh bay xa, nôn ra máu.
Hắn nặng nề đập xuống đất, trượt theo về phía sau, cuối cùng bay ra khỏi đại sảnh, va vào một hòn non bộ trong sân.
Bụi bay mù mịt, mặt đất rung động.
Lúc Tần Thiếu Long bò dậy, người đã be bét máu, bước chân loạng choạng không vững, nơm nớp lo sợ nằm trên mặt đất, căn bản không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi.
Hắn biết rất rõ, vừa nãy nếu không phải Lăng Khôi kịp thời thu tay lại thì mình đã chết rồi.
Qua đòn đánh vừa nãy, Tần Thiếu Long đã hồn bay phách tán, tự biết mình không phải là đối thủ của Lăng Khôi, hai người căn bản cũng ở cùng một đẳng cấp.
Lúc này hai người Tần Hoa Lệ và Tần Thiếu Long cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Tần Thiếu Long nằm trên mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu: “Tuổi của thằng ranh này rõ ràng là bằng với cháu, sao thực lực của hắn lại có thể lớn mạnh như thế? Đáng sợ quá”.
Tần Hoa Lệ cắn răng, tự lẩm bẩm: “Anh cả cũng nói, Thiếu Long cháu có ba phần sức mạnh của anh ấy, là thế hệ thanh niên có một không hai của Trung Hải, nhưng không ngờ người này còn hơn cháu một bậc. Xem ra, là cô xem thường hắn rồi”.
Mặt Tần Thiếu Long đầy vẻ sợ hãi: “Cô, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Tần Hoa Lệ nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không chèn ép được bọn chúng rồi, cần phải bàn bạc kỹ hơn!”
Nói xong, Tần Hoa Lệ đi đến trước mặt Lăng Khôi, lạnh lùng nhìn anh rồi nói: “Mày quả nhiên có bản lĩnh, nhưng hôm nay mày đã giết con trai tao, món nợ máu này bắt buộc phải trả. Nhà họ Tần tao tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mày. Hôm nay không làm gì được mày là do tao sơ suất. Tương lai, lửa giận của nhà họ Tần nhất định sẽ như nghìn quân ra trận, khiến mày chết không có đất chôn thân”.
Lăng Khôi đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tần Hoa Lệ, bà không xứng để hóa giải ân oán với tôi. Hôm khác bảo anh cả của bà là Tần Phong đích thân đến tìm tôi nói chuyện”.
“Nhớ rõ, sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được, còn dám ức hiếp người thân của tôi, thì tôi nhất định sẽ san bằng nhà họ Tần, khiến nhà họ Tần biết mất hoàn toàn trên thế giới”, Lăng Khôi lạnh lùng nói một câu.
Lúc nãy nhìn thấy Tần Sảng hành hung Chu Lam, Lăng Khôi quả thật không kiềm chế được ngọn lửa giận.
Sát khí ngùn ngụt!
Nói xong, Lăng Khôi xoay người đứng bên cạnh Tô Duệ Hân, ôm ngang Chu Lam bị thương nặng lên, bước từng bước đi qua đám người: “Người tôi muốn bảo vệ, nếu ai dám ức hiếp thì tôi sẽ giết kẻ đó!”
Lăng Khôi rời đi.
Để lại một bóng lưng vững chãi.
“Lăng Khôi, Tần Hoa Lệ tao và nhà họ Tần không đội trời chung với mày!”, Tần Hoa Lệ gào thét hung ác về phía bóng lưng của Lăng Khôi.
Cuối cùng, bà ta bảo người đưa theo xác của Tần Sảng, rưng rưng nước mắt rời đi.
Tần Thiếu Long cũng đau đớn chật vật rời khỏi biệt thự nhà họ Tô dưới sự nâng đỡ của đám đàn em.
Trong sân, chỉ còn lại đám người nhà họ Tô.
Lúc này bà cụ Tô mới thở dài một cách nặng nề: “Cậu Lăng và nhà họ Tần hoàn toàn đối đầu rồi, thật sự không ngờ cậu Lăng này cứng rắn như thế, thẳng tay giết chết Tần Sảng trước mặt Tần Hoa Lệ. Nhà họ Tần chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta”.
Đến bây giờ Tô Thần vẫn còn run rẩy: “Cuộc tranh đấu giữa nhân vật lớn thật sự rất đáng sợ, một cậu chủ đang yên đang lành nói chết là chết, đưa mắt nhìn ra cả thành phố Trung Hải cũng chỉ có anh Lăng cả gan dám công khai đánh chết Tần Sảng. Nhà họ Tô chúng ta lần này lại chọn bán đứng Tô Duệ Hân là đúng hay sai đây?”
Tô Toàn nói một cách kiên định: “Lựa chọn của chúng ta không sai đâu, dù cậu Lăng quản lý nhà họ Đường và nhà họ Mã cũng hoàn toàn không thể là đối thủ của nhà họ Tần, chúng ta làm như vậy là để giữ mình”.
Bà cụ Tô đáp: “Tô Toàn nói không sai, cậu Lăng không thể thắng nhà họ Tần. Nếu hôm nay chúng ta không chọn từ bỏ Tô Duệ Hân, thì nhà họ Tô chúng ta xong đời rồi”.
Bệnh viện Bình An.
Chu Lam đã nhập viện, sau khi phẫu thuật xong thì nằm trên giường bệnh dưỡng thương.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi, tình hình vết thương của Chu Lam đã chuyển biến tốt hơn. Trong thời gian mấy ngày này, Tô Duệ Hân vẫn luôn chăm sóc bà ta trong phòng bệnh, thấy Chu Lam đã khỏe hơn nhiều, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Tô Duệ Hân gửi tin nhắn cho Lăng Khôi: “Cảm ơn anh, trưa ngày mai, ở Cổ Trà Mã Đạo, tôi mời anh ăn cơm”.
Lăng Khôi chỉ trả lời lại mấy chữ: Không cần cảm ơn.
Ngày hôm sau, buổi trưa Tô Duệ Hân đã đến Cổ Trà Mã Đạo của hồ Bạch Thúy đặt một phòng VIP, đợi trong phòng cả ngày đến đêm khuya cũng không đợi được Lăng Khôi.
“Lăng Khôi, anh thật sự phải vô tình với em như vậy sao? Rõ ràng là anh rất quan tâm em, tại sao cứ không chịu ra gặp em?”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Tô Duệ Hân là một cô gái kiên cường, cô lau sạch nước mắt, tiếp tục tập trung vào công việc.
Một tháng sau, bệnh viện quận Ngô Giang lấy tên là tổng bệnh viện Bình An.
Khai trương long trọng.
Lần này khai trương hừng hực khí thế.
Chấn động cả quận Ngô Giang.
Tiếng tăm của bệnh viện Bình An cũng đạt đến thời kỳ hưng thịnh trước nay chưa từng có.
Tập đoàn Hân Vũ có giá trị lớn khiến bệnh viện Bình An có tư cách đạt chuẩn hạng 3A.
Đám người nhà họ Tô nghe thấy tin tức này đều rất bất an, may mà thuốc y học thảo dược phát triển thuận lợi, bọn họ cho rằng tương lai của nhà họ Tô cũng sẽ vô cùng chói lọi.
Lại một tháng nữa trôi qua, bệnh viện Bình An liên tiếp thu mua hai bệnh viện tổng hợp hạng ba quy mô lớn khác của quận Ngô Giang, hoàn toàn độc quyền cả thị trường y dược của quận Ngô Giang.
Để vận hành những tài nguyên y dược này tốt hơn, bệnh viện Bình An đã thành lập tập đoàn Nhân Hòa. Tất cả vốn liếng điều trị dưới quyền bệnh viện Bình An đều rót vào tập đoàn Nhân Hòa.
Đồng thời bệnh viện Bình An thành lập nhãn hiệu kinh doanh dược phẩm tên là nhà thuốc Nhân Hòa.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, nhà thuốc Nhân Hòa đã mở hơn một trăm chi nhánh ở quận Ngô Giang, độc quyền kinh doanh dược phẩm của quận Ngô Giang.
Trong mười ba quận của Trung Hải, thì có thị trường y dược của một quận hoàn toàn được bệnh viện Bình An độc quyền.
Điều này khiến đám người nhà họ Tô đứng ngồi không yên.
Tốc độ lớn mạnh của tập đoàn Nhân Hòa quá nhanh.
Nhưng bà cụ Tô cho rằng nền móng của nhà họ Tô vững vàng, dựa vào độ hot của dự án y học thảo dược, tốc độ phát triển của nhà họ Tô vô cùng nhanh. Tập đoàn Nhân Hòa vẫn không cách nào uy hiếp được nhà họ Tô.
Mãi đến hôm nay, tập đoàn Nhân Hòa tuyên bố sáp nhập với tập đoàn Hân Vũ, rót toàn bộ nguồn lực của tập đoàn Hân Vũ vào trong tập đoàn Nhân Hòa.
Sau khi sáp nhập, trên thế giới không có tên tập đoàn Hân Vũ nữa.
Tập đoàn Nhân Hòa lập tức nhảy vọt trở thành tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải.
Mà chủ tịch tập đoàn Nhân Hòa chính là Tô Duệ Hân.
Con gái riêng của nhà họ Tô từng bị nhà họ Tô vứt bỏ và bị bán đứng vô số lần, cuối cùng đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Tô Thị!
Trên dưới nhà họ Tô khi nghe tin tức này đều hết sức kinh ngạc!
Bà cụ Tô tổ chức cuộc họp gia tộc mấy đêm liền, bàn bạc đối sách.