Tô Duệ Hân nằm trên giường bệnh trong bệnh viện Bình An, bác sĩ hội chẩn cho thuốc, cả ngày trôi qua cô vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Lam trông nom cả ngày ở viện hai mắt bà ta đều đã đỏ ngầu, tựa vào đầu giường thầm rơi lệ.
“Con gái, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, con mà có mệnh hệ gì mẹ biết sống sao đây?”
Chu Lam lau nước mắt trên mặt, nhưng mãi cũng không lau hết được.
Ngô Giai Giai ở bên cạnh thấy cảnh này cũng rất đau lòng, lẩm bẩm một mình: “Duệ Hân đáng thương quá, vẫn luôn bị nhà họ Tô đối xử không công bằng”.
Lăng Khôi đứng ngoài cửa, qua khe cửa lặng lẽ ngắm nhìn Tô Duệ Hân đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Giang Thanh Hải đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Cậu Lăng, xin lỗi cậu, là tôi tới muộn”.
Lăng Khôi khàn giọng nói: “Kể cho tôi những việc đã xảy ra”.
Giang Thanh Hải kể lại chi tiết sự việc, sau đó nói: “Đó là lời của bà cụ Tô và Tô Thần, muốn khiến cô Tô bị thương nặng, khiến cô Tô cảm thấy cực kì đau khổ”.
Lăng Khôi hít sâu một hơi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Giang Thanh Hải nói: “Trước đó tôi đã tập hợp các bác sĩ chuyên gia đầu ngành ở gần đây để hội chẩn, bọn họ đều cho rằng lần này tinh thần của cô Tô đã bị đả kích, khó mà tỉnh lại. Cô ấy có triệu chứng suy nhược thần kinh, nghiêm trọng hơn sẽ thành bệnh trầm cảm”.
Lăng Khôi nói: “Là tôi suy nghĩ chưa ổn thỏa, đánh giá thấp sự vô tình của bà cụ Tô và Tô Thần, cũng đánh giá thấp tình cảm của Duệ Hân đối với nhà họ Tô”.
Giang Thanh Hải nói: “Có cần tôi gọi những bác sĩ chuyên gia khác tới hội chẩn không?”
“Không cần đâu. Nếu số mệnh đã muốn như vậy thì tôi nghĩ Duệ Hân có thể chịu đựng được”, Lăng Khôi lẩm bẩm: “Cho người chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi ra ngoài một chuyến”.
Giang Thanh Hải nói: “Cậu yên tâm”.
Lăng Khôi rời khỏi bệnh viện Bình An, một mình quay trở về phòng 147 nhà số 39 của chung cư Garden.
Anh vào phòng của Tô Duệ Hân.
Nơi đây đã từng là phòng tân hôn của hai người.
Nhưng giờ lại rất lộn xộn, rõ ràng đã bị người của Hàn Đông lục lọi.
Lăng Khôi lấy album ảnh từ trên giá sách xuống.
Bên trên có rất nhiều bức ảnh khi kết hôn, trong số đó có rất nhiều ảnh chung của hai người.
Buổi kết hôn hôm đó rất sơ sài, một nhà mấy người Tô Duệ Hân và Trương Lộ cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó đi dã ngoại chụp vài bức ảnh.
Lăng Khôi ngồi bên cạnh giá sách, lật từng trang album ảnh, hồi tưởng lại ký ức đã qua.
“Khi đó em không bằng lòng kết hôn với anh. Căn bản là em coi thường anh, còn tức giận với sự sắp xếp này của ông cụ Tô, cả ngày trưng ra bộ mặt đau khổ”.
“Lúc đó em không dám đưa anh tới gặp bạn bè của em, sợ người khác chê cười anh, sợ anh làm em mất mặt”.
“Lúc đó em rất đơn thuần, mặc dù phải đối mặt với nhiều vấn đề nhưng em lại rất mong chờ với đám cưới thiêng liêng này. Cho dù coi thường anh thì em vẫn lưu giữ những bức ảnh kỷ niệm này cho tới tận bây giờ”.
“Duệ Hân, em biết không, thực ra lúc đó anh cũng không thích em đâu. Bởi vì ông cụ Tô nhờ cậy anh, trong lòng anh cũng không vui tí nào. Lúc đó trong lòng anh đã có người mà anh thương rồi”.
“Lúc vừa bắt đầu, anh và em ở bên nhau hoàn toàn là vì sự nhờ vả của ông cụ Tô, nhưng anh dần dần quen với em. Ba năm nay, tấm lòng lương thiện của em, sự nỗ lực của em, sự đơn thuần của em đã làm lay động trái tim anh”.
“Nhà họ Tô không trân trọng em, đó là tổn thất của họ. Từ giờ trở đi, em và nhà họ Tô cắt đứt quan hệ, sống lại một lần nữa, thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Tô. Em như vậy mới là chính em”.
...
Lăng Khôi xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tô Duệ Hân trong bức ảnh: “Đợi anh, em nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
Lăng Khôi đặt album ảnh và tất cả túi xách đồ trang điểm, quần áo của Tô Duệ Hân vào trong xe rồi tới tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận.
Trong phòng chính, anh bày biện lại mọi thứ gọn gàng như cũ.
Sau khi Lăng Khôi làm xong tất cả, ngoài bầu không khí sang trọng trong phòng mà Tô Duệ Hân vẫn ở thì không có gì thay đổi cả.
“Cuối cùng cũng dọn dẹp xong rồi, sau này đây chính là nhà mới của em”, Lăng Khôi rất hài lòng nhìn ngắm tất cả: “Ngôi nhà mới, sự khởi đầu mới”.
“Duệ Hân, đợi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em tới đây”.
Lại một ngày trôi qua, Tô Duệ Hân vẫn chưa tỉnh lại.
Chạng vạng tối, sau khi ngắm nhìn Tô Duệ Hân, Lăng Khôi tới nhà hàng Á Vận.
Vừa tới cửa lớn, Lâm Vân đã chào đón: “Anh Lăng, bọn họ đều tới cả rồi, trong phòng VIP số một”.
Lăng Khôi gật đầu, được Lâm Vân dẫn vào trong phòng VIP.
Trong phòng VIP, những người ngồi đây đều là người quen.
Mã Đằng, Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải, Trần Lâm, Lục Hải Siêu đều có mặt.
Lăng Khôi phất tay ra hiệu cho bọn họ không cần chào, ngồi xuống rồi nói: “Mọi người có lòng rồi”.
Trần Lâm nói: “Ngày mai đưa tang ông cụ Đường, cũng là ngày mà cậu hẹn ước nắm giữ nhà họ Đường. Chúng tôi tới trước nghe theo sự chỉ bảo của cậu Lăng”.
Lăng Khôi không để tâm châm một điếu thuốc: “Giang Thanh Hải, nói tình hình nhà họ Đường đi”.
Giang Thanh Hải nói: “Nhà họ Đường có mạng lưới vận tải lớn nhất Trung Hải, điều khiển tất cả các giao dịch vận tải đường bộ, đường biển và đường hàng không của Trung Hải. Trong đó vận tải đường bộ do Đường Xuyên Bách nắm giữ, vận tải đường biển do Đường Xuyên Hà nắm giữ. Còn vận tải đường hàng không thuộc về em trai của ông cụ Đường là Đường Lâm, ba người họ nắm quyền lớn nhất trong nhà họ Đường”.
Mã Đằng nói: “Nhà họ Đường có quyền quyết định độc lập, tất cả những sách lược liên quan tới vận tải, Công đoàn Trung Hải bọn tôi không cách nào tham dự vào được. Bao nhiêu năm nay mặc dù Công đoàn Trung Hải ngày càng lớn mạnh, nhưng vẫn không thể tham gia vào mạng lưới vận tải của nhà họ Đường. Nhà họ Đường giống như một con thú dữ độc chiếm khoảng trời bên ngoài Công đoàn Trung Hải”.
Lăng Khôi kẹp điếu thuốc: “Cũng chính là nói, Công đoàn Trung Hải không thể khống chế trực tiếp nhà họ Đường sao?”
Mã Đằng nói: “Đúng vậy”.
Lăng Khôi nói: “Nếu tôi nắm quyền nhà họ Đường, các ông có ý kiến gì không?”
Giang Thanh Hải nói: “Nhà họ Đường coi trọng kinh doanh, thực ra cũng rất coi trọng võ thuật. Ông cụ Đường cũng là một cao thủ. Chỉ tiếc là không sống được lâu. Mà nhà họ Đường lại duy trì mạng lưới vận tải lớn, sau lưng nhờ có lực lượng võ thuật lớn mạnh. Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà và Đường Lâm đều là cao thủ. Đặc biệt Đường Lâm là một cao thủ ngoại kình. Cường giả ngoại kình, tự trở thành đại sư”.
Lăng Khôi nói: “Đúng là như thế. Tôi biết ông cụ Đường có thói quen thường xuyên luyện tập từ sáng sớm. Hơn nữa đánh đấm cũng rất giỏi. Ý của ông là, Đường Lâm là đại sư võ thuật đúng không?”
Giang Thanh Hải nói: “Không có xưng danh đại sư, nhưng có thực lực của đại sư. Lần trước cậu Lăng trốn thoát khỏi sự bao vây của nhà họ Đường, lần này chỉ e là nhà họ Đường sẽ mời một vị đại sư khác tới trấn giữ”.
Lăng Khôi nói: “Là ai?”
Giang Thanh Hải nói: “Rất có khả năng là Tôn Lộc, sư phụ của Đường Lâm. Đây là một trong năm đại sư võ thuật được công nhận ở Trung Hải, nổi tiếng ngang với đại sư của nhà họ Tống”.
“Vị đại sư đó là bậc thầy ngoại kình, không nên coi thường”, khuôn mặt Lăng Khôi đanh lại: “Lần này muốn nắm giữ được nhà họ Đường, tôi nhất định phải áp chế Tôn Lộc và Đường Lâm thì mới được, nếu không mọi thứ chỉ là viển vông”.
Giang Thanh Hải nói: “Nếu cậu có đủ năng lực chèn ép hai nhân vật lớn này, thì việc nắm quyền nhà họ Đường sẽ dễ hơn rất nhiều”.
Lăng Khôi nói: “Nói tiếp đi”.
Giang Thanh Hải nói: “Hai nhà hội trưởng Mã Đằng và tôi sẽ dốc hết sức kìm hãm mạng lưới vận tải của nhà họ Đường”.
Lăng Khôi nói: “Kìm hãm thế nào?”
Giang Thanh Hải nói: “Phần lớn tiền mặt của nhà họ Đường đều nằm trong ngân hàng, Công đoàn Trung Hải có quyền đóng băng tất cả số tiền đó. Như vậy dòng tiền của nhà họ Đường sẽ bị trì trệ, đó là bước đầu tiên”.
Chương 187: Đi cùng đi
Lăng Khôi nhả khói thuốc, yên lặng nghe Giang Thanh Hải nói.
Giang Thanh Hải tiếp tục nói: “Bước thứ hai, hội trưởng Mã có thể thông qua Công đoàn Trung Hải thu hồi tất cả giấy phép lái xe của tài xế, cơ trưởng, thuyền viên dưới trướng nhà họ Đường và tất cả giấy phép kinh doanh vận tải và buôn bán của nhà họ Đường. Vậy thì nhà họ Đường ngay lập tức sẽ rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, không thể tiếp tục điều hành mạng lưới vận tải, đồng nghĩa với mất đi nửa cái mạng”.
“Tiếp theo, người nhà họ Đường sẽ sợ hãi, hoảng loạn, mà chỉ có cậu Lăng đây mới có thể giải quyết được hai vấn đề lớn trên. Đến lúc bọn họ thuận theo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”, Giang Thanh Hải một mạch nói xong kế hoạch của mình.
Hành động kinh thiên động địa này bình thường nhà họ Giang và Công đoàn Trung Hải đều không dám nghĩ tới, chỉ khi làm thuộc hạ của Lăng Khôi bọn họ mới dũng cảm đương đầu.
Lăng Khôi trầm mặc rất lâu, sau đó nói: “Mã Đằng, ông có bổ sung gì không?”
Mã Đằng nói: “Kế hoạch hoàn hảo, nhưng chỉ e là giữa chừng sẽ xảy ra chuyện. Nếu nhà họ Tống và hai gia tộc lớn khác cũng đứng ra chèn ép Công đoàn Trung Hải, thì Công đoàn Trung Hải sẽ không chống đỡ được. Dù sao đây cũng đi ngược với mục đích của Công đoàn Trung Hải, phản bội lòng tin”.
Lăng Khôi nói: “Ông cho rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?”
Mã Đằng nói: “Chỉ cần cậu Lăng có thể khống chế được cục diện, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Có điều mỗi kế hoạch đã vạch ra đều đi kèm một điều kiện, đó là vị Vương kia của Trung Hải sẽ không can dự vào”.
Vị Vương của Trung Hải!
Khi Mã Đằng nói ra mấy từ này, sắc mặt mọi người đều tái mét.
Lăng Khôi trầm giọng nói: “Ông cảm thấy vị Vương của Trung Hải sẽ lộ diện sao?”
Mã Đằng lắc đầu: “Chưa chắc, thường thì trong tình huống đó người này sẽ không lộ diện. Nhưng việc có liên quan tới tranh giành giữa năm gia tộc lớn, có thể người này sẽ ra mặt. Dẫu sao một khi xảy ra nội chiến giữa năm gia tộc lớn thì trật tự của cả thành phố Trung Hải sẽ phải chịu tổn thất lớn”.
Lăng Khôi yên lặng không nói gì nữa.
Mã Đằng nhắc nhở: “Một khi vị Vương của Trung Hải xuất hiện, thì Trung Hải sẽ phải đổi đời. Cậu Lăng, chuyện này liên quan tới sự sống chết của nhà họ Giang, Công đoàn Trung Hải và cậu. Nhà họ Đường sẽ không ngồi yên chờ chết. Mong cậu Lăng hãy suy nghĩ cho kĩ. Đương nhiên, bất kể cậu quyết định thế nào thì Công đoàn Trung Hải tôi thề nhất định sẽ nghe theo quyết định đó”.
Điếu thuốc đã tàn, Lăng Khôi đứng dậy nói: “Tất cả theo kế hoạch ban đầu mà làm. Ngày mai gặp nhau tại nhà họ Đường”.
Lăng Khôi bỏ lại câu này rồi rời khỏi phòng.
Giang Thanh Hải hít sâu một hơi: “Xem ra ý chí của cậu Lăng đã không cách nào thay đổi được”.
Mã Đằng nói: “Chúng ta không đủ năng lực để hiểu chí hướng của cậu Lăng. Nếu cậu ấy đã quyết định rồi thì ngày mai thành bại ra sao chúng ta vẫn ủng hộ hết mình”.
Giang Thanh Hải bổ sung thêm: “Đương nhiên rồi. Có điều vị Vương của Trung Hải thần bí khó lường, mánh khóe tày trời. Một khi kinh động tới người này chỉ sợ mọi việc ngày mai khó mà đi tới bước cuối cùng”.
Mã Đằng nói: “Lần trước lúc gặp vị Vương kia là khi tôi vừa nhậm chức gia chủ của gia tộc Mã Thị, tới nay đã mười mấy năm trôi qua rồi. Mười mấy năm nay người này vẫn không ra mặt. Lần này có lẽ cũng không xuất hiện đâu”.
Giang Thanh Hải nói: “Nếu lần này vị Vương kia ra mặt thì sao?”
Mã Đằng than thở nói: “Vậy chỉ có thể xem cậu Lăng thế nào rồi. Chúng ta đã không có cách nào đối diện với sự tồn tại cách biệt này. Dù là gia tộc Mã Thị tôi, hay Công đoàn Trung Hải thì trước mặt người này đều là loài sâu bọ kiến hôi, không xứng nhắc tới”.
Giang Thanh Hải càng ngạc nhiên hơn.
Gia tộc Giang Thị mặc dù là gia tộc lớn nhưng không có tư cách gặp mặt vị Vương kia. Giang Thanh Hải lăn lộn ở Trung Hải bao nhiêu năm nay cũng chưa từng gặp nhân vật lớn này.
Bình thường khi vừa nghe tới cái tên này ông ấy đều rất sợ hãi.
Giờ nghĩ mình sắp phải đối mặt với nhân vật lớn này thì ông ấy đã sởn hết gai ốc.
Mã Đằng đứng dậy vỗ vai Giang Thanh Hải nói: “Nếu đã lựa chọn đi theo cậu Lăng thì phải dự tính tới kết quả xấu nhất. Bây giờ ông rút lui vẫn còn kịp. Cậu Lăng sẽ không trách ông”.
Dứt lời, Mã Đằng rời đi.
Để lại Giang Thanh Hải hoảng sợ ngồi yên tại chỗ.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, cả Trung Hải đã bùng nổ.
Nhà họ Đường cuối cùng cũng truyền tin tức ra ngoài - ông cụ Đường mới qua đời, hôm nay đưa tang.
Tin tức này như một quả bom lớn khiến cả thành phố Trung Hải nổ tung.
Tất cả tầng lớp thượng lưu của Trung Hải đều đồng loạt dừng mọi hoạt động ngày hôm nay, chuẩn bị tới biệt thự Vân Đỉnh số 5 để viếng ông cụ Đường.
Các ông lớn là học trò của ông cụ Đường lúc sinh thời cũng góp mặt đông đủ.
Ông cụ Đường - một nhân vật đẳng cấp lớn, bá chủ một phương của Trung Hải, có địa vị vô cùng cao quý ở Trung Hải. Vì vậy mà những người tới viếng đông không kể xiết.
Đường Xuyên Bách với tư cách là con trai của ông cụ Đường đã đích thân đáp lễ.
Mấy ngày này vết thương của Đường Thục Hòa đã tốt lên nhiều, băng gạc trên người cũng được tháo xuống, có thể miễn cưỡng bước đi tập tễnh.
Sau khi Đường Xuyên Bách rời đi, để lại Đường Nghiêu ở lại chăm sóc Đường Thục Hòa.
Đường Thục Hòa vịn vào bức tường trong phòng bệnh đi đi lại lại, tự cảm thấy cơ thể đã hồi phục lên nhiều, vui vẻ nói: “Đường Nghiêu, tôi có thể đi được rồi, mau dẫn tôi tới tiễn đưa ông nội”.
Đường Nghiêu nói: “Cậu Hạo đã dặn dò để cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng có mà đi lại lung tung, nếu không vết thương sẽ chuyển biến xấu”.
Đường Thục Hòa nói: “Anh Hạo quan tâm tôi thôi, nhưng giờ tôi khỏe hơn nhiều rồi. Anh xem, tôi có thể đi lại được rồi này”.
Vì để chứng minh hiệu quả phục hồi, Đường Thục Hòa giơ hay tay tự đi vài bước: “Tôi có thể tự do đi lại rồi”.
Đường Nghiêu cũng không ngăn cản: “Nếu cậu cảm thấy đã hồi phục thì tôi dẫn cậu đi”.
“Đây mới là Đường Nghiêu mà tôi biết. Mau đi thôi”, Đường Thục Hòa mặc áo vest đen, được Đường Nghiêu đỡ ra khỏi tầng một của bệnh viện, đang muốn lên xe đột nhiên có hai người từ phía trước đi tới.
Một người là Lăng Khôi, người còn lại là Lục Hải Siêu.
Thấy Lăng Khôi, Đường Thục Hòa liền nổi giận: “Thằng kia, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao sao? Đường Nghiêu, đây chính là kẻ đã đánh tôi, mau đánh chết hắn đi”.
Đường Nghiêu liếc nhìn Lăng Khôi, chỉ thấy người này cao hơn mét tám, không tính là lực lưỡng, cũng không có khí thế cường giả, đột nhiên hắn cảm thấy đây chính là cơ hội lập công, lớn tiếng nói: “Được, tôi báo thù giúp cậu”.
“Chỉ cần anh đánh chết hắn, tôi sẽ cho anh năm triệu tệ”, Đường Thục Hòa vui mừng trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Thằng ranh, tao nói cho mày biết một sự thật đáng sợ, Đường Nghiêu là tay đấm huy chương bạch kim chín sao. Mày chết chắc rồi, ha ha ha!”
Trong mắt Đường Thục Hòa, Đường Nghiêu chỉ cần khua tay là có thể đánh chết Lăng Khôi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười trên mặt hắn đã tắt lịm.
Vì Đường Nghiêu vừa mới xông về phía Lăng Khôi đã bị cú đấm của anh đấm bay lên cao cách mặt đất ba mét, lộn mấy vòng trên không trung rồi mới ngã xuống đất, nằm như cá chết không cách nào động đậy được.
“Sao có thể chứ? Đường Nghiêu là tay đấm huy chương bạch kim chín sao mà!”, sắc mặt Đường Thục Hòa tái mét, run rẩy nói.
“Mời cậu Lăng lên xe”, Lục Hải Siêu chủ động mở cửa ghế phụ của xe Đường Nghiêu rồi mời Lăng Khôi vào, sau đó cụ ta ngồi vào ghế lái.
Lăng Khôi hạ cửa xe xuống, liếc nhìn Đường Thục Hòa và Đường Nghiêu đang nằm trên mặt đất nói: “Sao không lên xe? Vừa hay tôi cũng muốn tới viếng ông cụ Đường, đi cùng đi”.
Chương 188: Đưa tang ông cụ Đường
Đường Nghiêu nằm sấp dưới đất một lúc lâu mới bò dậy, lần này hắn nhìn Lăng Khôi chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, dù thế nào cũng không dám lên xe.
Còn Đường Thục Hòa đã sợ đến mức sắp đi ra quần, sao còn dám lên xe chứ?
Lăng Khôi cười nói: “Sao hả? Chờ tôi mời các người lên xe à? Hay là cậu cảm thấy cái tát này vẫn chưa đủ đau?”
“Mày, mày thật sự đi viếng ông cụ nhà họ Đường sao?”, Đường Nghiêu lấy hết dũng khí mới dám hỏi ra câu này.
“Cậu nhiều lời thật đấy”, Lăng Khôi không nhìn hai người họ nữa.
Cuối cùng Đường Nghiêu và Đường Thục Hòa vẫn lên xe.
Lục Hải Siêu lái xe chậm rãi đi trên đường lớn, xuyên qua từng ngã tư đường.
Càng lúc càng tiến gần biệt thự Vân Đỉnh.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một ngọn núi cao hơn mặt bằng thành phố sáu đến bảy trăm mét, nằm ở vị trí không tính là ngoại ô cho lắm.
Núi Vân Đỉnh.
Biệt thự Vân Đỉnh được xây dựa núi nhìn biển, chiếm phần lớn khu vực phía Đông núi Vân Đỉnh. Nghe nói đứng trên đỉnh núi Vân Đỉnh có thể nhìn xuống toàn bộ Trung Hải.
Nhưng rất ít người có thể trèo lên đỉnh núi.
Đó là khu vực cấm.
Cho dù là bà cụ Tô ở biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín nhiều năm cũng chưa từng lên đỉnh núi.
Dù sao biệt thự Vân Đỉnh cũng chỉ là một phần của núi Vân Đỉnh.
Nhìn thấy ngọn núi Vân Đỉnh quen thuộc, Đường Thục Hòa bỗng trở nên kiêu ngạo hẳn lên: “Tên nhóc kia, mày thật sự dám đến biệt thự nhà họ Đường bọn tao xem như mày giỏi. Nhà họ Đường bọn tao là sự tồn tại ở cấp bậc nào, e rằng mày còn chưa biết nhỉ?”
Lăng Khôi dựa vào ghế, nheo mắt nhìn về phía núi Vân Đỉnh xa xa, lẩm bẩm: “Có lẽ trong quá khứ nhà họ Đường rất mạnh, nhưng sau ngày hôm nay, nhà họ Đường sẽ thay đổi toàn bộ từ trong ra ngoài”.
“Mày nói đúng, nay ông nội đã mất, quyền lực của gia tộc tất nhiên rơi vào tay của bố và chú hai tao. Tao sẽ trở thành cậu ấm chân chính của nhà họ Đường”, Đường Thục Hòa không những không hề cảm thấy đau buồn, mà ngược lại còn đắc ý vì địa vị của mình sắp được nâng cao.
Hắn không biết mình đã hiểu lầm ý của Lăng Khôi.
“Mày đến nhà họ Đường thì sẽ là lúc mày phải chết. Thằng nhóc, mày sống không được lâu nữa đâu”, Đường Thục Hòa phấn khởi cười nói.
Đường Nghiêu cũng chêm vào: “Thêm cái tát lúc nãy mày đánh tao, khi nào đến nhà họ Đường, tao cũng sẽ trả lại mày gấp mười lần”.
Lăng Khôi chợt quay sang nhìn Đường Nghiêu, nở nụ cười thâm trầm: “Nghe nói Đường Lâm là một vị đại sư võ thuật à?”
Vẻ mặt Đường Nghiêu càng thêm ngạo nghễ đáp: “Không sai, Đường Lâm là ông nội tao. Mặc dù ông nội không có danh đại sư, nhưng lại có thực lực của đại sư”.
“Hiểu rồi”, Lăng Khôi thản nhiên đáp.
Thảo nào Đường Nghiêu tuổi còn trẻ mà đã có thực lực của tay đấm bạch kim chín sao, hóa ra là cháu nội của Đường Lâm.
Đường Lâm là em ruột của ông cụ Đường, đương nhiên địa vị của Đường Nghiêu ở trong gia tộc không bằng Đường Thục Thanh và Đường Thục Hòa, thảo nào lại làm đàn em của bọn họ.
“Mày không hiểu sự đáng sợ của ông nội tao đâu”, Đường Nghiêu nói: “Ông nội tao có thể nâng được vật nặng nghìn cân, một ngón tay xuyên thủng tảng đá. Mặc dù ông nội đã lớn tuổi nhưng thực lực vẫn không giảm. Hôm nay mày đánh tao, ông nội tao nhất định sẽ lấy lại công bằng cho tao, khiến mày đổ máu ngay tại đó”.
Lăng Khôi lại hỏi: “Nghe nói sư phụ của Đường Lâm là Tôn Lộc phải không?”
“Sao mày biết?”, Đường Nghiêu ngạc nhiên.
Bao năm nay, Đường Lâm vô cùng tôn trọng Tôn Lộc, rất ít nhắc đến tên của Tôn Lộc trước mặt người ngoài.
Đó là một trong năm vị đại sư ở Trung Hải, là Thái Sơn Bắc Đẩu chân chính trong giới võ thuật Trung Hải, trấn thủ Trung Hải, hùng bá một phương. Học trò và người dưới quyền năm xưa ở khắp thiên hạ. Ngay cả cao thủ cấp kim cương trong giới quyền anh Trung Hải cũng dùng hết mọi cách nịnh bợ để được làm học trò của Tôn Lộc.
Lăng Khôi không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cậu gặp Tôn Lộc lần nào chưa?”
Đường Nghiêu nói: “Từng gặp một lần. Đó là sự tồn tại đáng sợ nhất mà tao từng gặp trong đời. Một ánh mắt của cụ ấy là có thể giết chết tao”.
Lăng Khôi bật cười.
“Mày cười cái gì?”, Đường Nghiêu tức giận hỏi.
Sáng sớm năm giờ, sắc trời vừa sáng.
Biệt thự Vân Đỉnh số năm mở cửa đón khách, bên ngoài linh đường trải thảm màu đen, vô số danh gia vọng tộc ở Trung Hải xếp thành hàng dài đến phúng viếng ông cụ Đường.
Đám người Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Thủy, Đường Thục Hạo, Đường Thục Thanh mặc áo tang trắng, quỳ ở hai bên quan tài tiếp khách đến viếng.
Ông cụ Đường làm việc thiện cả đời, tích lũy vô số thiện duyên, bạn bè ở khắp mọi nơi.
Đa số người đến viếng đều đau lòng rơi nước mắt.
Có rất nhiều gia đình từng nhận sự giúp đỡ của ông cụ Đường và cả những học trò, bệnh nhân từng được ông cụ Đường hỗ trợ cũng đến cảm tạ.
“Ông cụ Đường, cảm ơn ông, mong ông an nghỉ dưới suối vàng”.
“Ông cụ Đường, sự tốt bụng của ông khiến một nhà ba người chúng tôi vượt qua khỏi bệnh tật, giúp cả nhà chúng tôi thắp lại niềm hi vọng lần nữa, cảm ơn ông”.
“…”
Năm giờ đến tám giờ, tròn ba tiếng đồng hồ.
Sau tám giờ thì đóng cửa không tiếp khách.
Những người còn ở lại đều là người thân thích trong nhà họ Đường và bạn bè vô cùng thân thiết. Ngoài ra còn có người phụ trách làm lễ, thầy pháp làm phép…
Mọi người vội vàng ăn bữa sáng cùng nhau.
“Đến giờ rồi, nên nâng quan tài đưa tang thôi”, thầy pháp là một ông lão sáu mươi tuổi mặc đạo bào.
Đường Xuyên Bách với tư cách là con trai trưởng của ông cụ Đường đương nhiên là người làm chủ, ông ta lập tức quỳ lạy trước linh cữu: “Bố ở trên cao, con trai xin dập đầu với bố, tiễn bố lên đường”.
Sau khi đứng dậy, Đường Xuyên Bách nâng bài vị của ông cụ Đường lên, hô to: “Nâng quan tài”.
“Khoan đã!”
Lúc này Đường Xuyên Hà đứng ra: “Anh cả, anh vất vả cả đêm, những chuyện như nâng quan tài, cầm bài vị cứ để tôi làm thay anh”.
Ai cũng biết, người cầm bài vị dẫn đường đưa tang là người rất quan trọng.
Điều đó có ý nghĩa người này sẽ trở thành gia chủ của gia tộc trong tương lai.
Thường trong thế gia vua chúa, khi đưa tang vua chúa, Thái tử sẽ cầm bài vị nâng quan tài. Sau khi chôn cất xong, Thái tử sẽ đăng cơ trở thành vị vua mới.
Hôm nay, nếu để Đường Xuyên Bách cầm bài vị nâng quan tài thì xét về đại nghĩa và công nghĩa, ông ta cũng sẽ trở thành gia chủ tiếp theo trong lòng mọi người.
Đường Xuyên Hà quản lý vận tải biển của nhà họ Đường, đương nhiên không muốn nhìn thấy tình huống đó.
Đường Xuyên Bách nhận ra suy nghĩ của Đường Xuyên Hà, nói: “Chú hai, bố vừa mất, tôi có mệt cũng phải gắng gượng chống đỡ. Bây giờ đã đến lúc, không thể làm trễ nải”.
Đường Xuyên Hà nói: “Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi nghĩ chúng ta vẫn phải bàn bạc chọn ra người cầm bài vị”.
Chương 189: Lăng Khôi tôi đến rồi
Đường Xuyên Bách nói: “Tôi là con trai trưởng của bố, chuyện đưa tang đương nhiên do tôi dẫn đầu, còn gì cần phải bàn bạc hay sao?”
Đường Xuyên Hà nói: “Bây giờ khác ngày xưa, không có nhiều quy tắc cứng nhắc như vậy, cũng không còn tục lệ con trai trưởng cầm bài vị. Khi bố còn sống, bố thương yêu tôi nhất, kỳ vọng vào tôi nhất. Tôi nghĩ chuyện cầm bài vị nâng quan tài để tôi làm là phù hợp với tâm nguyện của bố nhất, chưa biết chừng còn khiến bố ở dưới suối vàng vui mừng hơn”.
“Nói bậy! Tôi là anh cả, những chuyện này phải để tôi làm”, Đường Xuyên Bách tranh chấp không nhường.
Xung quanh toàn là tầng lớp cao của nhà họ Đường, trong lòng họ hiểu rất rõ.
Ai cũng biết ngoài mặt hai người này đang tranh nhau tư cách dẫn đầu đưa tang, nhưng thật ra là đang tranh nhau chức gia chủ trong tương lai.
“Tôi ủng hộ Đường Xuyên Bách, ông ấy là con trai trưởng, để ông ấy dẫn đầu là thích hợp nhất”.
“Tôi ủng hộ Đường Xuyên Hà. Mặc dù ông ấy là con thứ nhưng ông cụ Đường yêu thương ông ấy nhất. Để ông ấy dẫn đầu thì ông cụ Đường ở dưới suối vàng mới có thể yên nghỉ”.
“…”
Những người tầng lớp cao của nhà họ Đường xung quanh lần lượt chia phe ủng hộ.
Kết quả mấy chục người ủng hộ Đường Xuyên Bách và mấy chục người ủng hộ Đường Xuyên Hà hai bên giằng co không dứt.
“Tôi nghĩ nên để Đường Xuyên Bách dẫn đầu đưa tang, con trai trưởng là nhất, đó là chân lý xưa nay không đổi, là quy tắc không thể phá vỡ”, lúc này Hàn Thiên Hào cũng đứng ra: “Mặc dù tôi là người ngoài, vốn không có tư cách thảo luận chuyện của nhà họ Đường, nhưng những gì tôi nói đều là suy nghĩ trong lòng mọi người”.
Đường Xuyên Bách rất hài lòng nhìn sang Hàn Thiên Hào.
Từ khi Hàn Thiên Hào trả cái giá rất lớn để nương nhờ Đường Xuyên Bách, ông ta cũng trở thành người thân tín của Đường Xuyên Bách.
Thực lực của nhà họ Hàn không thấp, Đường Xuyên Bách tranh giành chức vị gia chủ đang lúc cần sức mạnh như vậy ủng hộ. Hai người hết sức ăn ý với nhau.
Lúc này, lời nói của Hàn Thiên Hào đã có tác dụng quan trọng.
Đường Xuyên Bách nhân cơ hội lên tiếng: “Chú hai, chú nghe đi. Người ngoài mà cũng nói như vậy, chú còn không ngại mà tiếp tục tranh giành với tôi sao?”
“Phải đấy, ngay cả người ngoài cũng đã nói vậy rồi, nhà họ Đường chúng ta là gia tộc chú trọng lễ nghĩa, không thể phá vỡ quy tắc, nếu không sẽ khiến người ta chê cười”.
Không ít người ở phe trung lập cũng bắt đầu nghiêng về phía Đường Xuyên Bách.
Đường Xuyên Hà hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thiên Hào: “Hàn Thiên Hào, ông chỉ là một con chó bên cạnh anh cả tôi thôi, ông cũng có tư cách sủa bậy ở đây sao?”
Hàn Thiên Hào đáp trả: “Tôi nói sự thật”.
“Được rồi, các anh đừng tranh nhau nữa, có thấy mất mặt không vậy?”, lúc này Đường Xuyên Thủy mới đứng dậy từ dưới đất: “Trước khi mất, bố đã giao tận tay con dấu của nhà họ Đường cho cậu Lăng. Nhà họ Đường chúng ta sẽ do cậu Lăng tiếp quản. Chuyện này hôm nay nên đợi cậu Lăng đến rồi tính. Nếu phải có người cầm bài vị nâng quan tài thì cũng nên do cậu Lăng dẫn đầu”.
“Chú ba, chú điên rồi à? Đây là lúc nào rồi mà chú còn nói giúp người ngoài hả?”
“Đúng vậy, tên họ Lăng kia là một đứa rác rưởi, lừa gạt bố, còn hại chết bố nữa. Nếu cậu ta dám đến đây, nhà họ Đường chúng ta sẽ giết chết cậu ta ngay tức khắc”.
“…”
Ba bên tranh chấp càng thêm rối loạn.
“Đã đến giờ rồi, mọi người đừng cãi nữa”, một ông lão mặc áo đại cán màu đen đi tới: “Anh cả vừa mới chết, ba đứa con trai của anh cả lại đứng cãi nhau trước linh cữu, các cháu định khiến anh cả chết không nhắm mắt hay sao?”
Đó là Đường Lâm.
Em trai ruột của ông cụ Đường.
Người nắm giữ một phần ba quyền thế trong nhà họ Đường, là nguyên lão chân chính từng theo ông cụ Đường gây dựng sự nghiệp.
Trong nhà họ Đường, uy tín của cụ ta chỉ thua ông cụ Đường.
Ba anh em Đường Xuyên Bách đều vô cùng kính trọng người này.
Đường Xuyên Bách nói: “Chú hai, không phải cháu muốn tranh cãi, con trai trưởng cầm bài vị nâng quan tài là lẽ tất nhiên, là do em hai với em ba gây rối mà không cần biết lý lẽ. Chú là người mà bố cháu nể trọng nhất lúc sinh thời, mong chú hai nói vài câu công bằng”.
Đường Lâm khác với những doanh nhân bình thường, trên người cụ ta toát ra hơi thở của một cao thủ nhiều hơn.
“Tuy rằng các cháu đang tranh vị trí dẫn đầu đưa tang, nhưng thật ra lại là đang tranh vị trí gia chủ”, Đường Lâm nói: “Các cháu nghĩ nhiều rồi, nay con dấu của nhà họ Đường vẫn đang ở trên tay của cậu Lăng kia, các cháu tranh giành như vậy không có ý nghĩ gì cả. Theo chú thấy, ai cầm bài vị nâng quan tài cũng không sao, nhưng muốn quản lý nhà họ Đường thì phải có con dấu của nhà họ Đường”.
“Ai có thể lấy con dấu của nhà họ Đường từ trên tay cậu Lăng về thì người đó sẽ là gia chủ tương lai của nhà họ Đường”, Đường Lâm nói một cách to rõ, hùng hồn.
Tất cả mọi người đều yên lặng.
Sau đó, mọi người đều nhất trí ủng hộ Đường Lâm.
Đường Lâm nhân lúc này nói: “Các cháu nhìn mà xem, đây mới là những gì mà mọi người mong muốn”.
Đường Xuyên Bách nói: “Lời chú hai nói đương nhiên có lý, nhưng đưa tang bố cháu phải có người dẫn đầu nâng bài vị chứ đúng không?”
Mặc dù Đường Lâm đã nói rất rõ ràng, nhưng tầm quan trọng của người dẫn đầu đưa tang vẫn rất lớn, nếu ai làm việc này thì chắc chắn sẽ nâng cao địa vị của mình trong lòng người nhà họ Đường rất nhiều, tương lai sẽ nhận được vô số lợi ích.
Đường Lâm nói: “Nếu ba anh em cháu cứ giằng co mãi, không ai chịu để hai người còn lại dẫn đầu đưa tang, vậy thì cứ để người lớn như chú thay mặt cho là được rồi. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Đường Xuyên Thủy nói: “Bố có con có cháu, giờ chú nâng bài vị đi đầu thì không phù hợp cho lắm đâu”.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách cũng đồng ý với ý kiến của Đường Xuyên Thủy.
“Lẽ nào cứ tiếp tục dây dưa mãi như vậy, làm lỡ giờ tốt để di quan hay sao?”, Đường Lâm hỏi ngược lại.
Ba anh em vẫn bất đồng ý kiến, mọi người lại rơi vào cục diện bế tắc lần nữa.
Lúc này ba anh em họ rất cảnh giác, bọn họ ý thức được e rằng Đường Lâm cũng muốn tranh giành vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Đường. Xét về thực lực thì ba anh em họ không ai là đối thủ của Đường Lâm.
Chỉ có hợp tác với nhau mới có thể đối phó được cụ ta.
Ngay lúc này, từ ngoài cửa có bốn người xông vào.
“Ông nội!”
“Ông bác!”
Hai người Đường Nghiêu và Đường Thục Hòa chạy như bay vào cửa, dập đầu trước linh cữu, khóc lóc nước mắt giàn giụa, cũng không biết nước mắt của họ từ đâu mà ra.
Đi đằng sau hai người họ là Lục Hải Siêu và Lăng Khôi.
“Lăng Khôi tôi đến rồi”, Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng đi vào, cao giọng nói: “Chỉ có tôi mới được nâng quan tài đưa tang ông cụ Đường”.