Hàn Đông lắc đầu: “Tô Duệ Hân, cô coi trọng bản thân mình quá. Nếu không phải hai đồ ăn hại là cô và Lăng Khôi làm ra chuyện như vậy thì nhà họ Tô đâu phải đối mặt với mối nguy lớn đến thế chứ? Các người dám làm, thì phải tự gánh lấy hậu quả”.
Sắc mặt Tô Duệ Hân nhợt nhạt: “Đều là người một nhà, các người nhất định muốn đẩy chúng tôi vào đường cùng sao?”
Hàn Đông nói tiếp: “Mấy người có biết, hiện giờ Đường Xuyên Bách đã đến biệt thự nhà họ Tô hỏi tội. Nếu không bắt mấy người đem về giao cho Đường Xuyên Bách, cả nhà họ Tô sẽ rơi vào nguy hiểm. Trẻ con phạm lỗi cũng phải chịu phạt”.
Nói xong, Hàn Đông phẩy tay: “Người đâu, trói hai người đó lại cho tôi”.
“Cụ dám! Nếu các người dám trói tôi lại, tôi sẽ nhảy xuống dưới”, Chu Lam đứng trên lan can, dọa sẽ nhảy từ tầng ba mươi ba này xuống.
Chu Lam nhìn xuống phía dưới, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vốn chỉ định dọa bọn họ một chút.
Nhưng không ngờ Hàn Đông không hề để ý: “Nếu cô muốn nhảy thì cứ nhảy đi. Tốt nhất là hai mẹ con cùng nhảy, như vậy nhà họ Tô cũng không phải gánh cái tội bất nghĩa với người nhà, mà khi thấy thi thể của hai người Đường Xuyên Bách chắc cũng không truy cứu nữa”.
Chu Lam trừng mắt, trong lòng nguội lạnh.
Bà ta thật sự không ngờ nhà họ Tô lại tuyệt tình với mình đến thế.
Đến cả tính mạng của mình cũng không quan tâm.
Mà Tô Duệ Hân càng có cảm giác ớn lạnh, lẩm bẩm: “Bà nội thật sự tuyệt tình đến vậy sao?”
Hàn Đông nói: “Mọi thứ đều là suy nghĩ vì tình hình chung của nhà họ Tô. Hy sinh tính mạng của người trong gia tộc vì cả dòng họ thì đã sao? Năm xưa ông cụ Tô dẫn theo một nhóm người thành gia lập nghiệp đã trải qua biết bao thương vong. Sự hy sinh của mấy người hiện giờ có là gì chứ?”
Tô Duệ Hân thở dài một hơi, mềm nhũn người trên mặt đất: “Tôi cam chịu số phận rồi, bắt tôi đi đi”.
“Trói lại!”
Hàn Đông lạnh lùng nói.
Biệt thự Vân Đỉnh số 99.
Không khí ở phòng khách lạnh như đóng băng.
Bà cụ Tô - người đứng đầu nhà họ Tô ngồi ở vị trí thấp hơn, còn đám người Đường Xuyên Bách, Đường Thục Hạo lại ngồi ở vị trí cao nhất, hừng hực khí thế, tạo thành áp lực vô cùng lớn.
“Sếp Đường, chuyện xảy ra lần này, có trăm cái miệng cũng không biện bạch nổi. Liễu Oanh tôi thân là gia chủ nhà họ Tô lại quản lý người nhà không nghiêm, tội đáng chết ngàn lần”, Liễu Oanh đứng dậy, đi ra giữa phòng khách, đứng thẳng lưng, sau đó cúi người một góc chín mươi độ trước Đường Xuyên Bách: “Tại đây tôi chân thành xin lỗi ông, thật sự xin lỗi”.
Trong lòng tất cả mọi người ở nhà họ Tô đều thấy rất khó chịu.
Liễu Oanh chính là gia chủ mà họ luôn phải ngước nhìn, là người họ luôn ngưỡng mộ kính sợ, thật không ngờ giờ phút này lại phải khom lưng uốn gối, nhận tội với Đường Xuyên Bách.
“Bà Tô, theo như tuổi tác của bà thì làm gì cũng nên cẩn thận, đừng lăn qua lộn lại rồi xảy ra chuyện không may, bằng không tôi lại bị nói là không biết kính già yêu trẻ”, Đường Xuyên Bách ngồi ở vị trí cao nhất, thái độ lạnh nhạt: “Với lại, con trai tôi bị đánh đến mức phải nhập viện, bà chỉ xin lỗi mấy câu là hết chuyện sao? Còn lâu mới đủ”.
Hàm ý trong lời nói của ông ta chính là ‘các người muốn xong chuyện thì cũng được thôi, hãy trả giá đi’.
Đường Thục Hạo ở bên cạnh nói: “Đường Thục Thanh là em trai tôi. Giờ lại bị người nhà họ Tô mấy người ức hiếp, khiến nhà họ Đường mất hết thể diện. Muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, lấy chín phần tài sản của nhà họ Tô dâng lên cho nhà họ Đường là được”.
Vừa mở miệng là đòi chín phần tài sản.
Vậy có khác gì thẳng tay lật đổ nhà họ Tô chứ.
Cả nhà họ Tô sợ phát run.
Nhưng lại chẳng có ai dám phản bác.
Bà cụ Tô run lẩy bẩy, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tôi hiểu, cũng hiểu được sự đau lòng và tức giận của sếp Đường. Để thể hiện sự chân thành trong lời xin lỗi của nhà họ Tô, tôi đã cho người đi bắt gia đình Tô Duệ Hân về đây, sắp về đến nơi rồi”.
Đường Xuyên Bách tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bà định bắt trói người của gia tộc mình sao?”
Đường Xuyên Bách vốn cho rằng bà cụ Tô sẽ bảo vệ Tô Duệ Hân - người gây ra chuyện này. Nếu vậy, Đường Xuyên Bách sẽ buộc nhà họ Tô phải bỏ ra chín phần tài sản để trả giá.
Hành động hiện giờ của bà cụ Tô khiến Đường Xuyên Bách hết sức kinh ngạc.
Bà cụ Tô nói: “Hai đồ ăn hại đó đúng là lớn gan, dám động đến Đường Thục Hòa, đúng là ngu dốt ngạo mạn, chúng đã bị tôi đuổi khỏi nhà họ Tô, xóa tên khỏi gia tộc rồi, bây giờ chúng nó không còn là người nhà họ Tô nữa. Lát nữa tôi sẽ giao cả gia đình đó cho sếp Đường, tùy ông xử lý”.
Ẩm!
Đường Xuyên Bách, Đường Thục Hạo và mấy người khác nhà họ Đường đều sững sờ.
Đủ ác!
Vì lợi ích của nhà họ Tô mà ngay cả máu mủ tình thân cũng không màng.
Mặc dù thường nói gia tộc lớn không có tình cảm, nhưng tuyệt tình đến cùng giống bà cụ Tô thì rất hiếm thấy.
Cục diện này Đường Xuyên Bách không biết phải tiếp nhận thế nào nữa.
Người đánh con trai ông ta bị khai trừ khỏi gia tộc, không còn là người nhà họ Tô nữa, người ta còn trói người mang đến giao cho ông ta xử lý, ông ta dựa vào đâu mà tiếp tục tranh đoạt với nhà họ Tô nữa đây?
“Để thể hiện sự đồng tình của chúng tôi, cũng như gửi lời xin lỗi đến nhà họ Đường, tôi đặc biệt gửi một trăm triệu tệ tiền bồi thường. Mong sếp Đường vui lòng nhận cho”, bà cụ Tô vẫy tay, Tô Thần ngay lập tức lấy ra một hộp gấm, đi đến chỗ Đường Xuyên Bách, kính cẩn đưa qua.
Đường Xuyên Bách trầm mặc không lên tiếng, không nhận hộp gấm.
Bà cụ Tô lại khom lưng hành lễ lần nữa: “Liễu Oanh biết nhà họ Đường là một trong năm gia tộc hàng đầu ở Trung Hải, gia phong thanh cao, phẩm cách đáng quý, thấu tình đạt lý. Hôm nay gặp được sếp Đường, tôi càng thấy bị thuyết phục bởi những lời đồn này, mong sếp Đường vui lòng nhận cho”.
Nâng nhà họ Đường lên cao như vậy, Đường Xuyên Bách càng khó lòng tiếp tục động đến nhà họ Tô.
Không thể không nói bà cụ Tô rất biết dùng thủ đoạn.
Đường Xuyên Bách quan sát bà cụ Tô một lúc, sau đó nói: “Nếu bà Tô đã có thành ý đến vậy, phần tình cảm này tôi sẽ nhận. Chờ gia đình Tô Duệ Hân qua đây, tôi muốn từng người một bị đánh gãy một chân, đền bù lỗi lầm gây ra cho con trai tôi. Bà Tô có ý kiến gì không?”
Người nhà họ Tô đã từng gặp phải chuyện thế này lần nào đâu cơ chứ?
Khá nhiều người trắng bệch cả mặt ra.
Bà cụ Tô lại rất vui vẻ, nói: “Không đâu”.
Đường Xuyên Bách nhận lấy hộp gấm: “Vậy thì tốt”.
Chẳng mấy chốc, Hàn Đông dẫn một nhóm vệ sĩ, đưa Tô Duệ Hân và Chu Lam đã bị trói vào phòng khách biệt thự.
“Hai đồ ăn hại này, gây ra rắc rối lớn đến vậy, còn định trốn sao? Các người tưởng trốn được chắc?”, bà cụ Tô nhất thời tức giận, tiến lên tát mỗi người một bạt tai.
Trên thực tế, dựa vào cơ thể và tuổi tác của bà cụ Tô, tự tay tát người khác thì không hợp lắm, vả lại cơ thể cũng phải rất gắng sức.
Thế nhưng bà ta vẫn làm cho Đường Xuyên Bách xem: “Sếp Đường, người đưa đến rồi, đều nghe theo sự sắp xếp của ông. Ông muốn đánh gãy chân bọn họ thì cứ làm đi. Tôi nhất quyết không nói hai lời”.
Đường Xuyên Bách khẽ gật đầu: “Thục Hạo, ra tay đi”.
Chương 182: Ông hơi ngạo mạn rồi đấy
Đương nhiên Đường Thục Hạo sẽ không đích thân ra tay, mà gọi người đàn ông áo đen bên cạnh.
Người đàn ông áo đen cao một mét chín, khỏe mạnh cường tráng, ánh mắt sáng như đuốc, thâm trầm lại cuồn cuộn.
Vừa nhìn thì đã biết không phải nhân vật bình thường.
Kể từ lúc bước vào cửa, người đàn ông này vẫn luôn đứng giữa Đường Thục Hạo và Đường Xuyên Bách, từ đầu đến cuối cách vị trí của hai người không vượt quá một mét, đủ thấy được địa vị của hắn như thế nào.
“Đường Nghiêu, anh ra tay đi”, Đường Thục Hạo căn dặn.
“Rõ”, người đàn ông tên Đường Nghiêu này cung kính cúi người, sau đó đứng ra, trên tay cầm một con dao găm khá dài.
Lúc tuốt dao ra khỏi vỏ thì có âm thanh ong ong của kim loại phát ra.
Lưỡi dao lướt qua vỏ dao từng chút một, nổi lên từng đốm lửa.
Vô cùng kinh người.
Với người bình thường mà nói, đây không khác gì tín hiệu chết chóc.
Sắc mặt Tô Duệ Hân trắng bệch không còn chút máu, cơ thể cũng đang run lẩy bẩy.
Cô không cầu xin, cũng không kêu gào.
Cô chỉ thấy thất vọng vô cùng vô tận đối với bà cụ Tô.
Ánh mắt cuối cùng của cô nhìn sang phía bà cụ Tô, khàn giọng nói: “Bà nội, cháu là cháu gái của bà, tuy bố cháu là con riêng của ông nội, nhưng cháu vẫn là huyết mạch của nhà họ Tô, bà nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”
Lúc này bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Tôi sớm đã xóa tên cả nhà các người ra khỏi gia phả rồi, bây giờ cô đã không còn là người của nhà họ Tô tôi nữa, sống chết của cô không liên quan gì với nhà họ Tô. Đừng bám lấy quan hệ với nhà họ Tô nữa”.
Giọng điệu bà ta hết sức lạnh lùng, từ chối đẩy người ta ra ngoài nghìn dặm.
Đừng bám lấy quan hệ với nhà họ Tô nữa?
Bám lấy.
Đột nhiên Tô Duệ Hân bật cười, nụ cười rất tuyệt vọng: “Ha ha, cho tới nay trong lòng cháu kính trọng bà ngưỡng mộ bà, vẫn luôn coi bà như trụ cột, người dẫn đầu của nhà họ Tô. Cháu vẫn luôn cho rằng chỉ cần có bà ở đây, cháu có thể liều tất cả cố gắng làm việc, tạo ra công trạng, mọi người sẽ đón nhận cả nhà bọn cháu. Cho dù các người lợi dụng cháu, bài xích cháu hết lần này đến lần khác, cháu đều thử thuyết phục chính mình, đó là vì cháu không có giá trị, nhưng cháu đã sai rồi, sai hoàn toàn. Tô Duệ Hân cháu chính là một con ngốc, con ngốc từ đầu đến cuối”.
Tô Duệ Hân tiếp tục tự giễu: “Lần trước cháu bị Trương Khởi Lâm bắt đi, trên dưới nhà họ Tô lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Lần này Đường Thục Hòa muốn cưỡng hiếp cháu, lăng nhục cháu, chồng cháu vì cháu mà ra tay đánh hắn, lý lẽ chính đáng, đường đường chính chính. Nhưng các người lại không che mưa chắn gió cho cháu, trái lại còn giậu đổ bìm leo, muốn dùng cháu để làm nhà họ Đường nguôi giận. Từ đầu đến cuối, cháu đều là quân cờ trong mắt các người, kiểu con cờ mà lợi dụng xong rồi thì có thể tùy tiện vứt đi”.
“Tô Duệ Hân cháu là một con ngốc, vì một đoạn tình thân không cắt đứt được, hết lần này đến lần khác để bản thân ôm mộng tưởng không thuộc về mình”.
Tô Duệ Hân càng nói càng đau khổ, nước mắt không kiềm được mà chảy giàn giụa.
Tô Thần lạnh lùng nói: “Tô Duệ Hân à, tốt xấu gì cô cũng là người trưởng thành, nhưng ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không biết. Trước mặt nhà họ Đường, đúng sai đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là Đường Thục Hòa để ý đến cô là may mắn của cô, cô nên nghe theo mọi yêu cầu của Đường Thục Hòa, không nên gây chuyện vô cớ”.
“Ha ha ha, thì ra trong lòng các người, tôi làm vậy là gây chuyện vô cớ?”, Tô Duệ Hân than khóc: “Ông nội, ông đã nghe thấy chưa? Đây chính là người nối nghiệp ông đã tìm trước khi chết đấy. Bố, bố nghe thấy không? Đây chính là người nắm quyền mà ban đầu bố ủng hộ đấy”.
Tiếng hét đau thương vang vọng khắp căn phòng.
Trong lòng của mỗi người nhà họ Tô đều dâng lên sóng to gió lớn, nhưng lại không có ai đứng ra nói giúp Tô Duệ Hân.
Bà cụ Tô ngồi lại chỗ ngồi, lặng lẽ nhìn Tô Duệ Hân điên cuồng gào thét, nhưng trong ánh mắt lại không có bất kỳ vẻ thương xót nào, mà là thốt ra một câu bất thình lình: “Nếu cô cũng biết bản thân chẳng qua chỉ là một đứa con gái của con riêng nhà họ Tô, thì còn có mặt mũi gì mà trách tội nhà họ Tô tôi vô tình với cô? Chuyện bản thân phạm sai lầm thì tự gánh lấy hậu quả, đây là chuyện đạo lý hiển nhiên”.
Tô Duệ Hân không nói thêm gì nữa.
Đường Nghiêu cầm con dao đi đến trước Tô Duệ Hân, thở dài: “Mội người xinh đẹp như vậy, từ giờ phải gãy một chân. Từ đây cuộc đời còn lại đều phải trải qua trên xe lăn, thật là đáng tiếc. Nhưng đây chính là cái giá phải trả vì cô đắc tội với nhà họ Đường”.
Nói xong, Đường Nghiêu giơ con dao trong tay lên, muốn chặt đứt chân phải của Tô Duệ Hân.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng máu tươi tung tóe.
Tô Duệ Hân ra sức vùng vẫy, nhưng bị hai tên vệ sĩ dưới trướng Hàn Đông giữ chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Cả sân mấy chục vệ sĩ nhà họ Tô vây quanh mẹ con Chu Lam, để trông chừng đôi mẹ con này không thể cử động.
Chu Lam gần như điên cuồng: “Liễu Oanh, các người quá đáng lắm rồi, không bằng loài cầm thú. Tô Duệ Hân là con gái của tôi, là cháu gái của ông cụ, các người làm như vậy không cảm thấy có lỗi với ông cụ sao?”
Tiếng kêu gào của Chu Lam rất lớn, nhưng căn bản không ai để ý.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt vào con dao trên tay Đường Nghiêu và đôi chân dài của Tô Duệ Hân.
“Mụ già kia đừng nóng vội, sẽ đến lượt bà ngay thôi”, con dao trong tay Đường Nghiêu ngang nhiên hạ xuống.
Đúng vào lúc này.
“Một đám đàn ông và hai gia tộc lớn lại liên thủ đối phó với hai mẹ con tay trói gà chưa chặt, có biết xấu hổ không vậy? Đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Âm thanh vang vọng khiến mọi người đều cảm thấy kinh hãi.
“Nếu cậu dám chém nhát này thì tất cả người nhà họ Đường đến đây hôm nay đều phải trả cái giá không thể tưởng tượng. Cả nhà họ Đường của cậu cũng sẽ bị liên lụy”.
Giọng nói lạnh lùng kia tiếp tục vang lên.
Cuối cùng Đường Nghiêu cũng không dám lơ là, hắn thu tay lại, ngẩng đầu liếc nhìn sang.
Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy chỗ rẽ ở cửa có một người đi ra.
Giang Thanh Hải.
Theo bên cạnh Giang Thanh Hải là một thanh niên cao một mét tám. Mày sao mắt kiếm, nghiêm túc oai dũng, bước đi vững như núi, tràn đầy tinh thần.
“Giang Thanh Hải đặc biệt đến đây”, Giang Thanh Hải, chậm rãi vào phòng khách, đứng chắp tay sau lưng.
Cho dù là đối diện với ông lớn cấp cao như Đường Xuyên Bách, Giang Thanh Hải cũng có chừng mực, nghiêm nghị lạnh lùng.
Bà cụ Tô nhìn thấy người này, thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, cung kính cúi chào: “Thì ra là ông Giang Thanh Hải gia chủ của gia tộc Giang Thị tiếng tăm lừng lẫy đến thăm. Liễu Oanh đã không tiếp đón từ xa”.
Mặc dù bà cụ Tô chưa từng gặp mặt Giang Thanh Hải, nhưng cũng biết thân phận không bình thường của ông trùm này, vượt xa cả nhà họ Tô.
Giang Thanh Hải đã nắm giữ chức vụ phó hội trưởng thường vụ của Công hội quyền anh nhiều năm, trước đây còn can đảm đứng ra công khai đối đầu với ông trùm Tống Bác Văn ở đại hội quyền anh. Có thể tưởng tượng được nền móng vững chắc của gia tộc Giang Thị.
Đương nhiên bà cụ Tô không dám không cúi chào.
Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Giang Thanh Hải, ông đến đây làm gì?”
Giang Thanh Hải nói: “Tôi đến cứu nhà họ Đường của ông, cứu nhà họ Tô”.
Đường Xuyên Bách nói: “Nực cười. Nhà họ Đường tôi chính là một trong năm gia tộc lớn của thành phố Trung Hải, tiếng tăm lừng lẫy, nhà họ Giang của ông còn chưa vào được hàng ngũ năm gia tộc lớn, làm sao cần ông đến cứu chứ? Ông hơi ngạo mạn rồi đấy”.
Giang Thanh Hải đáp lời: “Nếu ông ra tay với cô Tô, thì nhà họ Đường của ông tiêu rồi”.
Chương 183: Xin lỗi, tôi đến trễ rồi
Dứt lời, Giang Thanh Hải quay đầu liếc nhìn Liễu Oanh: “Nếu cô Tô vì bà mà tàn phế một chân thì người của cả nhà họ Tô đều phải xuống suối vàng”.
Lời nói của Giang Thanh Hải khiến lòng bà cụ Tô vô cùng hoảng sợ.
Trái lại Đường Xuyên Bách rất bình tĩnh, ông ta vô cùng giận dữ: “Giang Thanh Hải, ông đừng ở đây nói xằng nói bậy. Bởi vì Tô Duệ Hân mà Đường Thục Hòa - con trai tôi trọng thương, phải nằm giường bệnh không đứng dậy nổi. Tôi chặt đứt một chân của cô ta là việc chính đáng, chẳng lẽ nhà họ Giang của ông muốn xen vào chuyện này sao?”
Giang Thanh Hải nói: “Hôm nay tôi đến chỉ có một việc, đó là đưa mẹ con cô Tô rời khỏi đây”.
“Ông dám?”, Đường Xuyên Bách gầm lên.
Giang Thanh Hải đáp lại: “Vì chuyện này tôi đánh cược mọi thứ của nhà họ Giang. Nếu ông cứ phải ra tay ở đây thì nhà họ Giang tôi không tiếc dùng mọi giá để ngăn cản ông”.
Vừa dứt lời, Đường Xuyên Bách nhướng mày.
Đương nhiên nhà họ Đường không sợ nhà họ Giang.
Hơn nữa nhiều năm nay, Đường Xuyên Bách cũng có qua lại với Giang Thanh Hải, thường thu thập tin tức tình báo của Giang Thanh Hải, nắm rõ sự phát triển của gia tộc Giang Thị trong lòng bàn tay. Nếu nhà họ Đường và nhà họ Giang đối đầu với nhau, đương nhiên là phần thắng của nhà họ Đường là trên tám mươi phần trăm.
Nhưng một mình Đường Xuyên Bách không đại điện được cả nhà họ Đường.
Nhiều nhất chỉ có thể khởi động ba mươi phần trăm lực lượng nhà họ Đường, ba mươi phần trăm khác nắm trong tay Đường Xuyên Hà và bốn mươi phần trăm còn lại do ông cụ bên cạnh ông cụ Đường nắm giữ. Bây giờ việc bàn giao quyền thế của nhà họ Đường vẫn chưa hoàn thành.
Nếu như hoàn thành, đoán chừng hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà có thể nắm giữ cả nhà họ Đường.
Bây giờ, vẫn chưa được.
Như vậy, dựa vào năng lực mà Đường Xuyên Bách có thể điều động, nếu trực tiếp cứng chọi cứng với Giang Thanh Hải, phần thắng chỉ có 50-50. Hơn nữa ông cụ Đường mới mất, chính là lúc Đường Xuyên Bách cần điều động lực lượng cướp đoạt quyền hành.
Nếu chống lại nhà họ Giang, cho dù có thể thắng lợi, cuối cùng thì Đường Xuyên Bách cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Cứ như vậy, trong lần tranh giành quyền thế tiếp theo, Đường Xuyên Bách rất bị động.
Được một mất mười.
Đường Xuyên Bách cân nhắc thiệt hơn, thái đội hòa hoãn hơn: “Giang Thanh Hải, ông cứ phải như thế sao?”
Giang Thanh Hải vô cùng chắc chắn: “Không làm không được”.
Đường Xuyên Bách nói: “Bây giờ gia tộc Giang Thị của ông đắc tội nhà họ Tống, tình cảnh của các người vô cùng bất ổn. Nếu lúc này lại đắc tội với nhà họ Đường tôi, thì nhà họ Giang của ông chiến đấu hai đường, chắc chắn sẽ chết”.
Người xung quanh cũng nghĩ như vậy, đồng loạt nhìn Giang Thanh Hải với ánh mắt tò mò.
Đường Thục Hạo cũng nói: “Giang Thanh Hải, nhà họ Giang của ông có được sự nghiệp như hôm nay không dễ dàng gì, ông đừng làm ra chuyện hồ đồ khiến tương lai của cả nhà họ Giang của ông mất trắng, vậy thì không có lợi lắm”.
Giang Thanh Hải nói: “Chuyện nhà họ Giang tôi cũng không đến lượt các người ở đây nói năng lung tung. Chuyện tôi quyết định phải làm, thì sẽ dốc hết tất cả để làm. Nếu các người nghi ngờ quyết tâm của tôi, vậy thì có thể ra tay thử xem”.
Đường Thục Hạo nói: “Đường Nghiêu là thiên tài nhà họ Đường chúng tôi bồi dưỡng. Bây giờ còn trẻ tuổi thì đã là võ sĩ huy chương bạch kim chín sao. Chuyện anh ta muốn làm, ông ngăn cản được sao?”
Lúc Đường Thục Hạo nói câu này thì vô cùng kiêu ngạo.
Giang Thanh Hải vẫn đứng chắp tay sau lưng, người đàn ông đứng phía sau ông ấy đột nhiên đứng ra: “Tôi là Giang Trọng, một trong mười ba võ sĩ cấp kim cương của quyền anh Trung Hải, võ sư cấp kim cương bốn sao. Nếu Đường Nghiêu cho rằng dao của mình có thể chém xuống, vậy thì chúng ta cứ cược một ván, xem dao của anh hạ trên người cô Tô trước, hay là tay của anh gãy trước”.
Xoẹt!
Vẻ mặt Đường Nghiêu biến đổi, sắc mặt nhìn Giang Trọng cũng khác lạ. Tay cầm dao đang run lên, làm sao cũng không thể hạ xuống.
Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vẫn may vừa nãy không chém con dao xuống.
Nếu không thì tay mình cũng mất rồi.
Nếu một võ sĩ cấp kim cương bốn sao muốn ra tay với mình.
Mình chắc chắn sẽ mất tay trước!
Hắn tin chắc Giang Trọng có năng lực này.
Sắc mặt của hai người Đường Thục Hạo và Đường Xuyên Bách cũng rất khó coi.
Tay đấm cấp bậc này cũng là cao thủ đứng đầu quyền anh ngầm của cả Trung Hải. Vậy mà lại thuộc về phe của Giang Thanh Hải.
Xem ra hôm nay muốn chiếm được lợi ích ở đây cũng không đơn giản như vậy nữa.
Đường Xuyên Bách cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Giang Thanh Hải, ông lại vì hai người không liên quan mà không tiếc đối địch với nhà họ Đường tôi, tại sao phải làm như vậy?”
Giang Thanh Hải nói: “Tôi được cậu Lăng nhờ đến. Mệnh lệnh của cậu Lăng, Giang Thanh Hải tôi có dốc hết tất cả cũng phải hoàn thành. Ý chí của cậu Lăng chính là ý chí của Giang Thanh Hải tôi”.
Lại là cậu Lăng.
Sắc mặt của bà cụ Tô trở nên xanh xao: “Lần này Tô Duệ Hân đã đắc tội với gia tộc lớn như nhà họ Đường, cơn giận của nhà họ Đường nhìn ra cả Trung Hải cũng không có mấy người có thể chống lại. Cậu Lăng vậy mà cũng muốn ra mặt vì Tô Duệ Hân sao?”
Điều này, bà cụ Tô không ngờ được.
Trước đây lúc tổ chức đại hội gia tộc, đám người bà cụ Tô từng thảo luận về cậu Lăng. Nhưng tất cả mọi đều cho rằng, bình thường Tô Duệ Hân gặp phải chút chuyện, cậu Lăng ra tay giải quyết, đó là chuyện hợp lý.
Dẫu sao Tô Duệ Hân cũng là tình nhân của cậu Lăng, chiếu cố chút cũng là điều nên làm.
Nhưng lần này người Tô Duệ Hân đắc tội là nhân vật lớn như nhà họ Đường, sao cậu Lăng có thể vì một tình nhân mà đắc tội với nhà họ Đường chứ?
Không thể nào.
Nhưng bây giờ, bà cụ Tô chỉ cảm thấy sắc mặt nóng hầm hập.
Bị vả vào mặt rồi!
Lẽ nào này ngay cả nhà họ Đường mà cậu Lăng này cũng không sợ sao?
Giang Thanh Hải nói một cách chắc chắn: “Cô Tô là người cậu Lăng quý trọng nhất đời này. Đừng nói là một nhà họ Đường nhỏ bé, cho dù là vô số thế lực gia tộc ghê gớm hơn nhà họ Đường, chỉ cần cả gan gây bất lợi với cô Tô, cậu Lăng nhất định sẽ che mưa chắn gió, san bằng tất cả giúp cô Tô.
Bà cụ Tô nhíu chặt mày: “Lẽ nào cậu Lăng không sợ nhà họ Đường trả thù sao?”
Giang Thanh Hải nói: “Bà cụ Tô à, bà có điều không biết, trước đây trong đại hội quyền anh, cậu Lăng từng dựa vào sức một mình cậu ấy chèn ép nhà họ Tống không ngóc đầu lên được. Ngay cả Trương Thiết Hùng – người đứng đầu mười ba võ sĩ cấp kim cương của quyền anh Trung Hải cũng bị một đấm của cậu Lăng đánh ngất. Sau đó Tống Bác Văn đích thân chịu thua, để Tống Tử Đường nhận lỗi với người nhà của người chết ở Boxing Ngô Lâm”.
Vừa dứt lời, bà cụ Tô hít sâu một hơi.
Ngay cả nhà họ Tống cũng bị cậu Lăng chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được sao?
Hơn nữa là dựa vào sức một mình cậu Lăng?
Cậu Lăng này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Bà cụ Tô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dường như Đường Xuyên Bách nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Thì ra là cậu Lăng, lúc trước người này thập tử nhất sinh trong vòng vây của nhà họ Đường tôi, coi như cậu ta mạng lớn”.
Câu này của Đương Xuyên Bách không thiết thực lắm.
Nhưng Đường Xuyên Bách cứ muốn tỏ vẻ, mọi người cũng ngại nói gì thêm.
Nghe câu nói của Đường Xuyên Bách, lúc này bà cụ Tô mới thở phào. Xem ra lần này lựa chọn hy sinh Tô Duệ Hân, lựa chọn quỵ lụy trước nhà họ Đường là một quyết định đúng đắn.
“Giang Trọng, đưa người đi”, Giang Thanh Hải ra lệnh.
Giang Trọng bước từng bước về phía Tô Duệ Hân, đám vệ sĩ dưới quyền Hàn Đông chỉ thấy một luồng hơi thở như núi cao lao tới, căn bản không dám phản kháng, lần lượt lùi về sau.
Giang Trọng cởi dây thừng trên người Tô Duệ Hân và Chu Lam.
Giang Thanh Hải bước lên một bước, chắp tay, cúi người hành lễ với Tô Duệ Hân: “Cô Tô, xin lỗi, tôi đến trễ rồi”.
Chương 184: Chúc bà nội được như ý nguyện
Động tác cúi đầu của Giang Thanh Hải khiến người xung quanh lần nữa cảm thấy run sợ.
Ông lớn cao ngạo xa cách như Giang Thanh Hải sao lại cung kính trước mặt Tô Duệ Hân thế?
Anh Lăng phía sau này, lớn mạnh cỡ nào chứ?
Đám người Tô Thần, bà cụ Tô, Tô Toàn, Hàn Đông đều cảm thấy rợn tóc gáy không nói nên lời.
Bọn họ mơ hồ cảm giác được, lần này nhà họ Tô có lẽ thật sự đã bỏ lỡ một cơ hội cực tốt rồi.
Làm sai chuyện, đứng sai đội, chọn sai người.
Phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ.
Từ đầu đến cuối trong lòng bà cụ Tô luôn thấp thỏm không yên, cậu Lăng thần bí khó lường kia giống như ma quỷ không ai biết, từ đầu đến cuối cứ quanh quẩn không dứt trong đầu bà cụ Tô.
Lẽ nào mình thật sự sai rồi sao? Lẽ nào cậu Lăng này thật sự có thể nghịch thiên sao?
Không, không thể nào.
Mình đúng mà.
Liễu Oanh hết lần này đến lần khác kiên định với quyết sách của mình.
Tô Duệ Hân sống sót sau tai nạn, giống như nhặt được cái mạng mới, cả người đều cảm thấy không chân thật.
Một hồi lâu sau, Tô Duệ Hân mới bình tĩnh lại, cảm kích nói: “Cảm ơn ông Giang Thanh Hải, cũng nhờ ông thay tôi cảm ơn anh Lăng”.
Giang Thanh Hải đáp: “Cô Tô không trách tội tôi đến trễ là đã ban ơn cho tôi rồi. Mời”.
Tô Duệ Hân hơi khom người, sau đó theo Giang Thanh Hải rời khỏi nhà họ Tô.
Đường Nghiêu muốn ngăn cản mấy lần, nhưng bị Giang Trọng cản đường, cuối cùng cũng không dám bước lên.
Đường Xuyên Bách giận sôi máu, cắn răng nói: “Giang Thanh Hải, ông đang công khai đối địch với nhà họ Đường của tôi đấy. Cho dù có cậu Lăng bảo vệ ông, ông tuyệt đối cũng sẽ không có kết cục tốt, nhà họ Giang của ông có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của nhà họ Đường tôi sao?”
Giang Thanh Hải thản nhiên nói: “Chuyện tương lai cũng không ai biết, nhưng nếu Giang Thanh Hải tôi đã chọn đi theo cậu Lăng thì tôi sẽ không làm trái ý chí của cậu Lăng”.
Đường đường là một gia chủ của gia tộc lớn, công khai nói ra câu đi theo anh Lăng như vậy.
Chẳng phải khiến người ta kinh ngạc sao?
Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Theo sai người, nhà họ Giang của ông muôn đời muôn kiếp không trở mình được đâu”.
Giang Thanh Hải nói: “Cho dù muôn đời muôn kiếp không trở mình được thì cũng là lựa chọn của Giang Thanh Hải tôi. Hơn nữa, các người ai mà không biết năng lực của cậu Lăng, quá cố chấp tự đại cũng không phải chuyện tốt”.
Đường Xuyên Bách cắn răng: “Được, được. Đợi tôi sắp xếp ổn thỏa chuyện nội bộ nhà họ Đường, gia tộc đầu tiên mà nhà họ Đường tôi sẽ tiêu diệt chính là nhà họ Giang của ông. Tiêu diệt nhà họ Giang là chuyện lớn đầu tiên sau khi nhà họ Đường tôi chỉnh đốn lại từ đầu. Vừa hay giẫm đạp nhà họ Giang của ông, để người đời nhìn rõ thủ đoạn và uy nghiêm của nhà họ Đường tôi. Giang Thanh Hải, ông rửa cổ sạch sẽ, đợi mà chịu đựng lửa giận ngút trời của nhà họ Đường tôi đi”.
Vẻ mặt của Giang Thanh Hải vẫn như thường, bình lặng như nước: “Tôi đợi ngày đó”.
Nói xong, Giang Thanh Hải quay đầu sang liếc nhìn bà cụ Tô, lắc đầu nói: “Bà cụ Tô à, nhà họ Tô các người từ nay không còn liên quan đến cô Tô nữa. Cậu Lăng bảo tôi chuyển đến bà một câu: Chuyện đã làm hôm nay, tự giải quyết ổn thỏa”.
Giang Thanh Hải xoay người theo Tô Duệ Hân bước từng bước rời khỏi đại sảnh.
Lúc đi đến cửa đại sảnh, đột nhiên Tô Duệ Hân dừng lại, cơ thể hơi run rẩy.
Một lát sau, cô quay người lại, nhìn đám người nhà họ Tô đang đứng trong đại sảnh.
Mỗi một người cô đều nhìn rất kỹ càng.
Mỗi lần nhìn một người, trong đầu Tô Duệ Hân sẽ nhớ lại chuyện đã qua.
Từng cảnh tượng lúc còn nhỏ, lúc tuổi trẻ thanh xuân, những chuyện đã xảy ra với tất cả thành viên nhà họ Tô đan xen vào nhau.
Vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu.
“Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Nơi này là nơi tôi từng vất vả chịu trăm ngàn cay đắng vẫn muốn quay về, mấy người là những người mà tôi từng rất muốn gần gũi. Bao nhiêu năm nay, tôi đều khát khao các người có thể công nhận tôi, chấp nhận tôi, coi tôi như một thành viên trong gia đình thật sự”.
Tô Duệ Hân trải qua biến đổi lớn trước đó, cả người dường như đã trưởng thành rất nhiều trong nháy mắt.
Suy nghĩ, tầm nhìn, phong thái đều có biến đổi.
“Nhưng các người từ chối tôi, lợi dụng tôi hết lần này đến lần khác. Mỗi khi tôi cho rằng các người công nhận tôi thì chẳng bao lâu các người lại đẩy tôi ra, thậm chí còn không tiếc mà giẫm tôi dưới chân. Hôm nay rời đi, tôi thật sự không muốn, lòng đau như cắt”.
Nói đến đây tâm trạng của Tô Duệ Hân rất kích động, giọng nói rất đau thương, đôi mắt nóng ran, nước mắt giàn giụa.
“Nhưng tôi là một người sống sờ sờ. Tôi cũng có chuyện tôi muốn làm, cũng có ước mơ muốn theo đuổi. Tôi cũng có người tôi muốn bảo vệ. Hôm nay rời đi, giữa Tô Duệ Hân tôi và nhà họ Tô không còn liên quan gì nữa. Mong các người bảo trọng, mong nhà họ Tô các người như mặt trời ban trưa, chúc bà nội được như ý nguyện”.
Nói xong, Tô Duệ Hân quỳ xuống đất trước đại sảnh, cúi lạy ba lần.
Xong tất cả mọi thứ, Tô Duệ Hân đứng dậy, hờ hững xoay người bỏ đi.
Đám người nhà họ Tô đều nhìn theo bóng dáng này dần dần rời khỏi nhà họ Tô.
Bóng dáng đó tiêu điều, bi thương, thê lương và cô đơn không nơi nương tựa.
Trong lòng của đám người nhà họ Tô dường như đều bị thứ nào đó đâm vào đau nhói.
Chỉ là không ai giữ lại cô gái này.
Bà cụ Tô lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái thứ yêu tinh hại người như các người cút cho tôi. Cút càng xa càng tốt, Tô Duệ Hân tôi nói cho cô biết, tất cả mọi thứ của cô đều là nhà họ Tô bố thí. Rời khỏi nhà họ Tô thì cô chẳng là gì cả, cuộc đời sau này cô chẳng làm nên trò trống gì, tương lai có lăn lộn cực khổ bên ngoài, cho dù cô quỳ xuống cầu xin tôi thu nhận cô lại, tôi cũng sẽ không cho cô thêm cơ hội nữa đâu”.
Tô Thần cũng nói: “Tô Duệ Hân, hôm nay cô rời khỏi nhà họ Tô, từ nay về sau cuộc đời của cô đều sẽ dừng ở thung lũng, sống cũng không bằng heo chó”.
Cơ thể Tô Duệ Hân run bần bật.
Nhà họ Tô ghét bỏ mình như vậy sao?
Lẽ nào trước mặt nhà họ Tô, mình vẫn luôn là một đồ ăn hại thôi sao?
Lẽ nào nhà họ Tô không ưa mình đến vậy à?
Lẽ nào nhà họ Tô vẫn luôn cho rằng mình không thể tự lực cánh sinh ư?
Không!
Không!
“A!”
Tô Duệ Hân cũng không kiềm được đau thương và tuyệt vọng trong lòng, đột nhiên cả người ngửa lên gào to một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu.
Cô từ từ ngã xuống đất, rồi ngất lịm đi.
“Con gái!”
Chương 185: Trò hề lớn
Chu Lam hét lớn, bước tới kiểm tra vết thương của Tô Duệ Hân, sau đó ôm Tô Duệ Hân, loạng choạng rời đi.
Giang Thanh Hải và Giang Trọng đều vô cùng căng thẳng.
Nếu Tô Duệ Hân gặp chuyện không may ở đây thì bọn họ phải giải thích thế nào dưới cơn giận của cậu Lăng đây chứ?
Nghĩ tới mấy điều này, mặt Giang Thanh Hải trở nên tái mét, vội vã bảo Giang Trọng chuẩn bị xe rời đi.
Sau khi Giang Thanh Hải rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt Đường Xuyên Bách tái mét: “Chúng ta đi thôi”.
Đường Xuyên Bách nổi giận đứng dậy, nhóm người Đường Thục Hạo cũng lần lượt đứng lên.
Trước khi họ rời đi, bà cụ Tô đứng dậy tiễn: “Sếp Đường, tôi tiễn ông”.
“Không cần đâu, loại người mà ngay cả người nhà mình cũng không chịu buông tha như bà, đừng tới tiễn tôi”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nể mặt bà cụ Lâm, cứ thế bước thẳng ra ngoài.
Bà cụ Tô ngại ngùng đứng đó.
Một hồi lâu, Tô Thần mới tỉnh táo lại, run rẩy nói: “Bà ơi, xem như mâu thuẫn lần này giữa nhà họ Đường và nhà họ Tô chúng ta được giải quyết rồi phải không?”
Bà cụ Tô nói: “Nhà họ Giang chen ngang, cuốn tất cả lửa giận của nhà họ Đường về phía họ, đương nhiên chúng ta bình yên vô sự”.
“Haizz”, bà cụ Tô thở dài: “Vẫn may nhà họ Tô đã đưa ra quyết định đúng đắn, kịp thời đuổi được cả nhà hại người này đi. Đây mới là may mắn vượt qua tai nạn”.
“Từ giờ trở đi, nhà họ Tô không còn vật cản nữa, có được sự yên ổn rồi”, bà cụ Tô ngồi trên ghế, cảm thán không ngớt.
Lúc này người nhà họ Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thần nói: “Trời phù hộ nhà họ Tô chúng ta vượt qua tai nạn này, cũng nhờ vào sự quyết đoán sáng suốt của bà mới cứu vãn được nhà họ Tô. Giờ tình hình phát triển nhà họ Tô chúng ta không chịu ảnh hưởng nữa. Trong mười năm tới, chúng ta có thể sánh ngang với gia tộc Hàn Thị. Lại thêm mười mấy năm nữa, không hẳn là không thể trở thành gia tộc giàu có đứng đầu Trung Hải”.
Bà cụ Tô mệt mỏi xua tay: “Về đi, mỗi người trong nhà họ Tô nhớ kỹ, từ giờ phải cố gắng phấn đấu. Chỉ khi nhà họ Tô lớn mạnh chúng ta mới có thể bảo vệ người trong gia tộc khỏi bị ức hiếp”.
“Vâng”, mọi người đều chưa hoàn hồn, nhao nhao đồng ý.
Đường Xuyên Bách tới bệnh viện, thăm đứa con trai bị thương của mình.
Trong phòng bệnh riêng, cả người Đường Thục Hoà được bọc lại như bánh chưng, chỉ có mỗi cái miệng để lộ ra, ăn uống đều phải thọc ống dẫn vào miệng rồi đổ thức ăn lỏng vào.
Tâm trạng Đường Xuyên Bách vốn đang không tốt, nhìn thấy cảnh này thì càng không vui.
Đường Thục Hạo nói: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Nhất định phải khiến mấy kẻ gây chuyện đó trả giá đắt, nếu không sẽ không thể hiện rõ được địa vị nhà họ Đường chúng ta. Vết thương của Thục Hoà không thể để chịu oan uổng vậy được”.
Đường Xuyên Bách nói: “Tất nhiên rồi, chỉ là mấy kẻ gây chuyện này lại được nhà họ Giang bảo vệ, gây khó khăn cho bố. Giờ ông nội con mới mất, trong nhà họ Đường đang không ổn định. Những tài nguyên mà bố có thể điều động cũng có hạn. Đợi sau này khi bố quản lý nhà họ Đường thì chắc chắn bố phải lật đổ nhà họ Giang. Cũng phải khiến mấy kẻ gây chuyện đó đau khổ cả đời”.
Đường Thục Hạo nói: “Nhưng sau lưng nhà họ Giang có sự hỗ trợ của anh Lăng. Trước đây anh Lăng đã nhận con dấu của nhà họ Đường chúng ta, còn nói ba ngày sau, lúc ông nội đưa tang sẽ đi đỡ quan tài đến nơi an táng rồi nắm giữ nhà họ Đường. Trước đó người này còn gây sức ép lên Tống Bác Văn trên đại hội quyền anh, là một tên khó đối phó”.
Đường Xuyên Bách nói: “Không sao cả, ba ngày sau, ngày đưa tang ông nội con cũng chính là ngày chết của cậu Lăng”.
Đường Thục Hao nói: “Bố tự tin vậy ư? Lần trước nhiều cao thủ nhà họ Đường chúng ta còn không vây cản được người này, mà người này lại có thể khiến võ sĩ kim cương bảy sao Trương Thiết Hùng choáng váng chỉ với một cú đấm”.
Đường Thục Hạo nói: “Trương Thiết Hùng cũng chỉ là võ sĩ đứng đầu trong mười ba võ sĩ cấp kim cương của quyền anh vùng Trung Hải mà thôi. Giang hồ vô cùng rộng, võ sĩ cấp kim cương không phải là võ sĩ mạnh nhất”.
Đường Thục Hạo kinh ngạc: “Bố, không lẽ bố định mời cao thủ trên cả cấp kim cương ư?”
Đường Thục Hạo sống tại nhà họ Đường từ nhỏ nên kiến thức sâu rộng. Tầng lớp xã hội từng tiếp xúc qua cũng vượt xa người thường, đương nhiên hắn hiểu rất rõ giới quyền anh vùng Trung Hải.
Quả thật võ sĩ cấp kim cương là vinh quang đỉnh cao của giới quyền anh Trung Hải, là đối tượng được vô số người sùng bái.
Nhưng võ sĩ cấp kim cương vẫn chưa phải đỉnh cao.
Người thực sự đứng trên đỉnh cao giới quyền anh là những đại sư vượt qua cấp kim cương.
Võ sĩ bình thường đều gọi họ là sư phó.
Ví dụ như võ sư Trần XX thì gọi là sư phó Trần.
Đây là một cách xưng hô kính trọng.
Mà không gọi là đại sư Trần.
Hai chữ đại sư đại biểu cho người tinh thông lĩnh vực quyền thuật và là sự vinh quang tối cao. Hơn nữa, loại võ sư cấp bậc gần như gây chấn động như Trương Thiết Hùng nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là võ sĩ kim cương bảy sao.
Mà không gọi là đại sư Trương.
Chỉ có những người vượt trên cấp kim cương mới có thể được gọi là đại sư.
Sự hiểu biết của những người này về quyền thuật đã vượt qua bản thân quyền thuật từ lâu, từ võ sư đã không còn đủ để miêu tả thành tựu của người đó.
Vì vậy mới xứng với hai chữ đại sư.
Đại sư, chiếm giữ một phương trời, hưởng thụ mọi vinh quang.
Là người được mọi người ngưỡng mộ trong giới võ thuật Trung Hải.
Là đại sư được cả Trung Hải biết đến, cũng chỉ lác đác vài người. Bất kỳ đại sư nào cũng có thể sáng lập môn phái, xây dựng học thuyết võ thuật, võ sĩ cấp kim cương còn lâu mới sánh được.
Đại sư, cũng chỉ có thế lực của năm gia tộc lớn mới có thể mời họ được.
Đường Xuyên Bách nói: “Không phải định, mà là đã mời rồi. Ba ngày sau, vào ngày đưa tang bố sẽ có một vị đại sư xuất hiện trấn thủ. Lúc đó cũng là ngày chết của cậu Lăng”.
Đường Thục Hạo hít sâu một hơi, vui mừng nói: “Nếu thật như vậy thì cậu Lăng chết chắc rồi. Việc nắm giữ nhà họ Đường sẽ là một trò hề lớn”.