Chương 140: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
Nhà họ Đường khác với kiểu gia tộc như nhà họ Hàn.
Sự khác biệt này không chỉ thể hiện ở mức độ giàu có, mà quan trọng hơn nó còn được thể hiện ở thế cuộc và nền tảng.
Kiểu “khủng” này, chỉ khi thực sự chiến đấu với nó, bạn mới biết nó khủng khiếp như thế nào.
Trước đó, chỉ với một câu nói mà Lăng Khôi đã yêu cầu Mã Đằng đuổi nhà họ Hàn ra khỏi Công đoàn Trung Hải.
Nhưng nếu muốn gánh vác gia tộc nhà họ Đường thì lại không đơn giản như vậy.
Ngay cả Mã Đằng cũng không giúp được gì nhiều.
Lăng Khôi phải tự mình ra tay.
Ông cụ Đường vẫn đang trong thời gian cúng tuần, xương cốt còn chưa nguội lạnh nên Lăng Khôi không dám làm to chuyện. Hơn nữa, anh còn phải chống đỡ gia tộc Đường Thị, trong tình thế gấp rút cũng khó ra tay, còn cần phải chuẩn bị thêm đã.
Cái nắng tháng sáu như thiêu đốt.
Trên núi Hồ Điệp ở thị trấn Hoa Hồng đang nóng như lửa đốt.
Buổi trưa Lăng Khôi đến đây một mình với một chai rượu và bái tế ông cụ Tô.
"Ông à, cháu tới mời ông uống một ly”.
Lăng Khôi lấy ra hai chiếc cốc và lần lượt đổ đầy.
Anh đổ một ly lên mộ và uống cạn ly còn lại.
Rượu vào ruột gan cồn cào như ngọn lửa cuồng nộ đốt cháy cơ thể.
Lăng Khôi tự nhiên mỉm cười: "Cháu từng nghe nói sau khi ông nhập ngũ có một bạn chiến đấu thân thiết. Người này chắc là ông cụ Đường rồi?”
"Ông rất ít kể với cháu chuyện của ông lúc ở trong quân ngũ, nhưng ông lại ủng hộ cháu nhập ngũ. Có thể ông đã sớm biết cháu là một người đầy nhiệt huyết”, Lăng Khôi uống rượu một mình.
"Bây giờ, ông cụ Đường cũng đã xuống Hoàng Tuyền rồi, trên đường xuống Hoàng Tuyền ông cũng không còn phải cô đơn nữa”.
"Từ lâu cháu đã biết ông chết oan, nhưng vẫn không biết là do kẻ nào gây ra. Lần này ông cụ Đường cũng bị chết oan, kẻ ra tay là một cường giả nội kình. Rốt cuộc kẻ đó là ai mới có thể sai khiến được cường giả như lời đồn đó đây?
Lăng Khôi nhấp một ngụm rượu và nói.
Lăng Khôi nói: "Càn khôn nhật nguyệt soi sáng, cháu nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan khuất của ông và của ông cụ Đường. Cháu không tin là kẻ đó có thể một tay che trời”.
"Đợi khi vết thương của cháu lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng phải về chầu trời”.
Lăng Khôi uống hết hơn nửa bình rượu trắng, sau đó cúi đầu vái lạy: "Ông, cháu sẽ đợi đến ngày đó và cũng mong ông hãy đợi đến ngày đó!”
Bố mẹ của Lăng Khôi là ai?
Lăng Khôi không biết.
Kể từ khi Lăng Khôi có ấn tượng, anh đã bị đuổi khỏi nhà và lang thang trên đường phố. Từ đó, anh được ông cụ Tô nhận nuôi.
Dù không phải là bố ruột của mình nhưng ông cụ Tô đã có ơn tái sinh với anh.
Công ơn dưỡng dục cao hơn cả trời.
Lăng Khôi đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"Lăng Khôi, sao anh lại ở đây?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tô Mộng Như đến với một bó hoa.
Vào ngày mồng sáu tháng sáu lần trước, Tô Mộng Như đến đây thăm ông nội, và cũng tình cờ gặp được Lăng Khôi.
Lăng Khôi trấn tĩnh lại và nói: "Tôi vừa đi ngang qua đây, tiện vào thăm ông cụ luôn”.
Tô Mộng Như tò mò nhìn Lăng Khôi: "Có phải trước đây anh quen biết ông nội không?”
“Tại sao cô lại nói như vậy?”, Lăng Khôi hỏi.
Tô Mộng Như nói: "Trực giác. Dường như anh có một tình cảm sâu sắc với ông nội vậy. Đây không phải là tình cảm mà một người xa lạ nên có. Khi anh đến nhà họ Tô ở rể, ông nội đã qua đời rồi”.
Lăng Khôi chợt sững sờ trong giây lát.
Tô Mộng Như tiếp tục: "Ngoài ra, tại sao trước khi mất ông nội lại cứ thế gả Tô Duệ Hân cho anh như vậy? Có phải giữa anh và ông nội có quan hệ gì đó không?”
Tô Mộng Như rất chu đáo.
Mỗi dịp lễ tết cô ta đều đến núi Hồ Điệp thăm ông cụ Tô.
Hơn nữa, Tô Mộng Như không thích quyền lực và luôn sống an phận. Khi tất cả mọi người trong nhà họ Tô chế nhạo Lăng Khôi, cô ta chưa bao giờ tham gia vào việc đó.
Nhìn chung, Lăng Khôi có ấn tượng rất tốt về cô ta.
Tuy nhiên, Lăng Khôi không có tâm trạng nói chuyện với cô ta vào lúc này, anh quay người rời đi.
Tô Mộng Như nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang rời đi rồi biến mất trong tầm nhìn của mình.
Nhìn lại, cô ta chỉ thấy rượu đổ trên mặt đất.
Tô Mộng Như biết rằng vừa rồi Lăng Khôi đã ngồi ở đây uống rượu và trò chuyện với ông nội.
“Có lẽ, anh ta thực sự có quan hệ với họ Tô nhà mình. Hoặc là, lai lịch của anh ta thực sự không đơn giản”, Tô Mộng Như tự lẩm bẩm một mình, phải một lúc sau mới định thần lại. Cô ta đến bên mộ, nhẹ đặt bó hoa xuống đất.
"Ông ơi, Mộng Như đến thăm ông đây”.
Sau khi ông cụ Đường qua đời, nhà họ Đường chưa vội báo tang ngay.
Nếu không, toàn bộ thành phố Trung Hải sẽ bùng nổ.
Giờ đây, bầu không khí ở thành phố Trung Hải đã trở nên trang nghiêm, thuộc kiểu trước thời điểm bùng nổ.
Biệt thự Vân Đỉnh số năm lăm.
Nơi ở của Hàn Thiên Hào
Hàn Thiên Hào, Hàn Mộ Hoa, Hàn Phá và những người khác đều tập trung ở đây.
Trước đây, biệt thự này tấp nập người ra vào, rất náo nhiệt. Nhưng gần đây lại trở nên ảm đạm, vô số người của tập đoàn Hàn Thị đến để báo cáo công việc cũng đều vội vội vàng vàng, đi đường chỉ cúi đầu.
Trong đại sảnh, Hàn Mộ Hoa vỗ một chồng tài liệu nặng nề, trầm giọng nói: "Từ khi nhà họ Hàn chúng ta bị đá khỏi Công đoàn Trung Hải, chúng ta đã bị tổn thất rất nhiều đối tác và các nguồn nghiên cứu. May mà nền tảng nhà chúng ta tốt, sau khi bỏ hết các nghiệp vụ không phải là trọng tâm, tuy rằng điều này dẫn đến việc nhà họ Hàn chúng ta bị tổn thất đến hai phần ba nghiệp vụ, nhưng giờ cũng đã vượt qua được khủng hoảng, cục diện đã ổn định trở lại”.
Đối mặt với khủng hoảng kinh hoàng vì bị đuổi ra khỏi Công đoàn Trung Hải, nhà họ Hàn có thể ổn định tình hình trong thời gian ngắn như vậy, điều này cho thấy nhà họ Hàn rất mạnh.
Còn Hàn Mộ Hoa, với tư cách là một người giúp ổn định tình hình chung lần này, có khả năng đến mức khiến cho vô số người nhà họ Hàn đều không nói nên lời.
Nếu không phải nhờ Hàn Mộ Hoa ổn định tình hình trong khoảng thời gian ngắn như vậy, e rằng toàn bộ nhà họ Hàn sẽ sụp đổ.