Diệp Huyền Tần có chút khó xử.
Anh đâu biết viết hồ sơ đấu thầu gì đâu.
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Khả Diệu vẫn vòng vo nói: “Tần à, hôm nay con cứu cả nhà mình rồi.”
“Tối nay mẹ sẽ nấu vài món ngon, đãi con một chầu ra trò.”
“Cảm ơn mẹ.”
Lý Khả Diệu cười nói: “Đã gọi là mẹ rồi, còn cảm ơn cái gì nữa chứ.”
Nói rồi bà kéo Từ Huy Hoàng vào bếp.
Từ Huy Hoàng nhỏ giọng thì thầm: “Tôi thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế, bà thấy như thế nào?”
Lý Khả Diệu gật đầu: “Nói thừa, đúng là không đơn giản như Huyền Tần nói đâu.”
“Thì cứ coi như là Huyền Tần tố cáo vạch mặt nhà họ Phương treo đầu dê bán thịt chó, thế nhưng nhà họ Thẩm lại không hài lòng với hồ sơ đấu thầu của Lam Khiết.”
“Dù sao, quy mô nhà máy thép của Lam Khiết ở đó cũng đã mở rồi.”
Từ Huy Hoàng trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Bà nói xem, hay là Huyền Tần quen biết người nhà họ Thẩm?”
Lý Khả Diệu: “Khả năng này rất cao.”
“Thế này đi Huy Hoàng, tìm cơ hội nói chuyện với Huyền Tần.”
Vẻ mặt Từ Huy Hoàng khó xử: “Huyền Tần không chịu nói đâu, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đi hỏi vậy chứ.”
“Hay là… Hay là bà tìm cơ hội thăm dò thử xem?”
Lý Khả Diệu: “Bộ đàn bà con gái chúng tôi không lại không biết ngượng sao.”
“Đồ ngốc, tìm cơ hội chuốc say Huyền Tần không được sao?”
Từ Huy Hoàng nói: “Chà, cách hay đấy. Được rồi, vừa đúng lúc nhà chúng ta vẫn còn hai bình rượu nếp quý, lát nữa lấy ra uống.”
Những món ăn thịnh soạn đã được dọn lên bàn.
Từ Huy Hoàng tiện thể lấy luôn hai bình rượu nếp cái hoa vàng ra: “Huyền Tần, hôm nay bố con chúng ta ống một chút rượu đi.”
Từ Lam Khiết có chút không bằng lòng: “Bố, đừng để Diệp Huyền Tần uống.”
“Chút nữa, nhà họ Thẩm có thể sẽ báo cho con đi bàn bạc về chuyện hợp đồng, Diệp Huyền Tần cũng phải đi, để anh ấy uống rượu rồi lát nữa đi sẽ không hay lắm.”
Từ Huy Hoàng nói: “Không sao đâu, bố chỉ nhấp môi với Huyền Tần một chút, không để cậu ấy quá chén đâu.”
Từ Lam Khiết căn dặn, nói với Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, cha em được mệnh danh là một ngàn chén không say, đô cũng không thể so được với người bình thường.”
“Chút nữa anh nhất định đừng liều mạng mà uống với bố đấy.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tửu lượng của anh căn bản là không thể bì với cha của em, nhưng em yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.”
Hai người đổi thành hai cốc nhỏ để uống rượu.
Nửa tiếng sau, Từ Huy Hoàng say bí tỉ, đi còn không vững, ngã trái ngã phải, suýt chút nữa say thành đống bùn nhão.
“Này, Huyền Tần, không phải là bố khoác lác với con, lúc bố còn trẻ, cha nổi tiếng là một người nghĩa khí, trí dũng song toàn, ở trong thôn còn có bảy, tám đàn em.”
“Sau này, hầy, thời thế đã thay đổi, suốt ngày bị mẹ con mắng chửi, ức hiếp, nhưng trong thâm tâm bố biết rõ bố phải chịu đựng những tủi nhục này.”
“Sẽ có một ngày nào đó, bố có thể vượt lên trên mọi người, đi tìm lại hào quang đã mất của mình.”
“Bây giờ con đến đấy, bố lại tìm thấy được cảm giác lúc trẻ của mình.”
Diệp Huyền Tần ngồi vững như núi, thậm chí còn khó có thể nhìn ra là anh đang uống rượu: “Bố, bây giờ bố vẫn chưa già, con tin có một ngày bố sẽ làm nên những điều vĩ đại.”
Từ Huy Hoàng nói: “Điều vĩ đại thì bố không dám nghĩ đến. Bây giờ tâm nguyên to lớn nhất của bố là có thể mở một phòng khám riêng cho mình.”
Diệp Huyền Tần nói: “Không vấn đề gì bố ạ, hôm nào con và Lam Khiết sẽ tư vấn giúp cho bố, chúng ta sẽ mở một phòng khám tư.”
Lý Khả Diệu ở một bên dở khóc dở cười.
Bảo ông chuốc say Huyền Tần, ông lại làm ngược lại, từ đi chuốc say chính mình, Huyền Tần còn không hề có chút dấu hiệu, phản ứng gì cả.
Đúng là ngu ngốc mà.
Trong lòng Lam Khiết cảm thấy một chút xúc động.
Bao nhiêu năm nay, bố cứ im lặng, không ai biết đến, nuốt nước mắt vào trong, không một lời tâm sự.
Không ngờ hôm nay gặp được Diệp Huyền Tần, lại nói ra hết những lời trong lòng của mình.
Diệp Huyền Tần này đúng là có chút bản lĩnh.
Từ Huy Hoàng cứ lải nhải miết vẫn chưa nói xong, Lý Khả Diệu không còn kiên nhẫn nữa nói: “Được rồi, ông uống nhiều quá rồi, mau đi ngủ thôi.”
Diệp Huyền Tần khuyên ngăn: “Mẹ, cứ để bố nói đi.”
“Bố là trụ cột của gia đình, gánh trên vai áp lực rất lớn, không dễ dàng gì mà nói ra được những lời này, mẹ cứ để bố trút hết ra những áp lực cũng tốt mà.”
Từ Huy Hoàng cảm động rơi nước mắt: “Vẫn là đàn ông chúng ta thấu hiểu nhau hơn, bố không nhìn sai người mà.”
Không lâu sau, nhà họ Thẩm gọi điện đến cho Từ Lam Kiết, bảo cô đến nhà họ Thẩm thương lượng về những vấn đề cụ thể hơn trong hợp đồng.
Từ Lam Khiết muốn đưa Diệp Huyền Tần rời đi.
Từ Dạ Hải vẫn có chút không cam lòng, nhưng ông không muốn trì hoãn chuyện công việc, nói: “Huyền Tần, con có việc thì cứ đi trước đi, xử lý công chuyện xong rồi về lại đây uống tiếp với bố.”
Diệp Huyền Tần nói: “Không vấn đề gì, cha, tối nay chúng ta không say không về.”
Ngay khi Diệp Huyền Tần vừa rời đi, Từ Huy Hoàng liền phốc một cái ngã trên sô pha, lải nhải.
“Thằng nhóc thối này… đô nặng thật, đúng là trâu bò.”
“Nhưng mà, nếu như tôi còn trẻ thì… ọe… suýt chút nữa… thì… khò khò…”
Lý Khả Diệu đắp chăn bông cho Từ Huy Hoàng rồi lén gạt đi nước mắt.
“Cái tên đáng chết này, áp lực lớn như vậy sao từ trước đến giờ không nói với tôi.”
“Hầy, cũng tại tôi, trước đây tôi quá hà khắc với ông rồi.”
“Tuy nhiên, bây giờ đã ổn rồi. Tôi nghĩ Huyền Tần hoàn toàn có thể là trụ cột của gia đình chúng ta, sau này ông có thể hưởng phúc được rồi.””