Từ Liên chất vấn: “Chị họ, chị lẽ nào không tín nhiệm em.”
“Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, chị kiếm được tiền em cũng được hưởng ké, chị cảm thấy em sẽ làm chuyện gì ngu xuẩn phá hoại chuyện này sao?”
Từ Lam Khiết suy ngẫm một hồi, cuối cùng vẫn đua hồ sơ đấu thầu cho Từ Liên: “Vậy cũng được, làm phiền em đi vậy.”
Từ Liên cầm tập hồ sơ đấu thời rời đi.
Diệp Huyền Tần Từ trong góc đi ra nói: “Lam Khiết, em thật sự yên tâm đem hồ sơ đấu thầu cho cô ta?”
Từ Lam Khiết nói: “Dù sao em ấy cũng là em gái họ em, nó chắc là sẽ không phá đám đâu.”
Diệp Huyền Tần nhếch mép cười nói: “Được thôi.”
Cô nàng này cái gì cũng tốt, chỉ là hiền lành quá mức, nhẹ dạ cả tin.
Diệp Huyền Tần quyết định dạy cho Lam Khiết một bài học, để cô thấy rõ lòng người, tránh cô sau này chịu thiệt thòi lớn.
Về phía Từ Liên, sau khi Từ Liên đi xa, cô ta liền móc bật lửa ra, đốt bộ hồ sơ đấu thầu.
Sau đó, cô ta lấy ra một bộ hồ sơ đấu thầu khác. Bộ hồ sơ cạnh tranh này là Phương Ngạn đưa cho cô ta. Cô đem bộ hồ sơ giả này đem cho nhà họ Thẩm, thay cho bộ hồ sơ của Lam Khiết.
Theo những gì cô ta biết, thì hồ sơ đấu thầu này đều viết những lời nhục mạ nhà họ Thẩm.
Nếu nhà họ Thẩm thấy hồ sơ đấu thầu này, họ nhất định sẽ nổi trận lôi đình rồi gây phiền phức cho Lam Khiết.
“Hừ, Từ Lam Khiết, tôi không đối phó được cô, chẳng lẽ nhà họ Thẩm cũng không đối phó được cô.”
“Lần này, cô không chết cũng phải chết.”
Ngày hôm sau!
Cuộc họp đấu thầu dự án thành phố tình yêu đã được tiến hành đúng như kỳ hạn.
Địa điểm cử hành, là cao ốc nhà họ Thẩm.
Trời vừa sáng, cao ốc liền đậu đầy xe sang trọng.
Thành phố Tân Hải, thậm chí là tất cả những nhân vật máu mặt của tỉnh Hà Sơn cũng đều tụ họp về đây.
Hôm nay, nhà nào có thể đấu thầu thành công dự thành phố tình yêu, đều sẽ khiến mọi người mong chờ.
Từ Lam Khiết cũng đem Diệp Huyền Tần. So với mấy nhà thầu khác đang sôi nổi bàn luận, Từ Lam Khiết tương đối khiêm tốn. Cô ngồi ở một góc, không nói một lời, giống như không hề tồn tại.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Lam Khiết, em đang căng thẳng sao?”
Từ Lam Khiết gật đầu đáp: “Ừ.”
“Bất kỳ vị nào đang ngồi ở đây, thực lực tiền tài đều có thể nghiền nát chúng ta, em căn bản không thể tranh với họ.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Yên tâm đi Lam Khiết, anh cảm thấy bản hồ sơ tranh thầu của em làm rất tốt, nhất định có thể cạnh tranh thành công.”
Từ Lam Khiết khổ sở cười nói: “Hồ sơ đấu thầu làm tốt cũng có ích gì, dù sao cái mà nhà họ Thẩm muốn, không chỉ là một bản hồ sơ đấu thầu, mà còn thực lực tổng hợp.”
“Chị họ, mọi người đến sớm vậy.” Từ Liên không biết đã đến gần hai người từ lúc nào, cô ta mỉm cười chào.
Thấy Từ Liên, Từ Lam Khiết liền cảm thấy bất ngờ: “Từ Liên, chị không đưa em theo, em vào đây bằng cách nào?”
Nhà họ Thẩm quy định, mỗi nhà chỉ có thể phái hai người đại diện.
Tính luôn Từ Liên, thì nhà máy thép của Lam Khiết coi như là có ba người.
Từ Liên chế nhạo nói: “Chị họ, chị coi trọng bản thân mình quá rồi.”
“Ai quy định chỉ có chị mới có thể đem em vào.”
Lúc này Phương Ngạn cũng đi đến nói: “Thật ra, Từ Liên là anh mang vào.”
Từ Lam Khiết kinh ngạc nói: “Anh đem Từ Liên vào? Tại sao anh lại mang cô ta ấy vào?”
Từ Liên là nhân viên của cô, tại sao Phương Ngạn lại mang người ngoài vào hội trường?
Phương Ngạn nói: “Nói nhảm, Từ Liên là nhân viên của công ty anh, anh đương nhiên có tư cách đem cô ấy vào.”
Từ Lam Khiết ngẩn người: “Nhân viên của anh? Sao có thể như vậy?”
“Từ Liên, hôm qua không phải em đến nhờ cậy chị sao?”
Từ Liên kiêu ngạo nói: “Nhờ cậy chị? Chị có thể giữ được tôi? Chị nằm mơ đó à?”
“Bây giờ tôi đang là nhân viên của công ty nhà họ Phương, đãi ngộ của người ta, gấp mấy lần chị đó.””