Chương 775: Kẻ thù khiến gã bố nuôi phải quỳ xuống
Mẹ nó, tình huống này là như thế nào!
Sự việc cứ ba bước lại dập đầu một cái, đầu của lão già kia cũng bị đập đến tan nát, không phải là vị bố nuôi Triệu Công Minh kia sao?
“Bố nuôi sao lại làm thế này? Tại sao đập đầu ở đây”
Ông ta chưa từng thấy bố mình chật vật như thết Thời điểm Từ Hiên Thắng cùng Từ Đức Lương nhận ra đối phương là Triệu Công Minh, cũng sụp đổ tại chỗ.
Trước kia người này là người mà bọn họ luôn ngưỡng mộ, hiện tại lại đến tập đoàn Diệp Linh mà dập đầu bồi tội…
Hiện tại tập đoàn Diệp Linh càng trở nên cao lớn không tưởng tượng được.
“Bố nuôi, mày đã làm gì bố nuôi của tao”
Triệu Bất Độ gấp gáp la to: “Mày bắt ông ấy đập đầu làm gì?”
Triệu Công Minh ngẩng đầu phát hiện Triệu Bất Độ, lập tức tức bể phổi.
Mẹ nó, khó trách được Diệp Huyền Tân đặc biệt mang ông tới chỗ này, thì ra là tên Triệu Bất Độ này gây sự ở đây!
Lại liên tưởng một chút, trước đó nếu không phải vì tên này muốn đạt được Từ Lam Khiết mà giật dây từ chỗ ông ta đi đối phó Diệp Huyền Tân, chính vì vậy ông ta mới phải rơi vào kết cục như thế này hay sao?
Tất cả đều là do Triệu Bất Độ hại!
Ông ta không còn để ý việc phải dập đầu trên mặt đất nữa, phát điên chạy tới, một cước đem Triệu Bất Độ đạp ngã lăn ra mặt đất: “Mẹ nó, mày là đồ chó ngu si, hại ông đây thảm rồi”
Chân Triệu Bất Độ vốn đang bị trúng đạn, lại bị Triệu Công Minh phát điên đạp thêm một cước, thân thể lộn mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng đụng phải tường, lúc này mới rốt cuộc dừng lại.
Hai mắt Triệu Bất Độ đỏ lên: “Bố nuôi đánh con làm gì, Diệp Huyền Tân mới là kẻ thù của chúng ta”
Triệu Công Minh mắng: “Cút con mẹ mày đi, cậu Diệp là chủ nhân của ông đây, trở thành kẻ thù lúc nào!”
“Dám đối với cấp trên bất kính, muốn ăn đòn hả”
Triệu Công Minh lại đi tới, phát điên đạp thêm cho ông ta mấy cước.
“Cái gì!”
Nội tâm Triệu Bất Độ cùng người nhà họ Từ nhấc lên kinh hãi, Triệu Công Minh, người nắm giữ huyết mạch kinh tế ba tỉnh vùng Đông Bắc, vậy mà lại nhận Diệp Huyền Tân là sếp lớn!
Nói cách khác, hiện tại Diệp Huyền Tân mới chính là quản lí mạch máu kinh tế của tỉnh Đông Taml Mới bao lâu không gặp nhau, vậy mà anh đã phát triển đến trình độ cao như thế!
Mẹ nó, hôm nay đá phải tấm sắt nung đỏ mất rồi.
Diệp Huyền Tân không vui: “Khổ nhục kế? Nhưng chỉ mấy cú đá thế này của ông là chưa đủ tạo thành khổ nhục kế đâu”
Vừa rồi Triệu Công Minh không phải biểu diễn khổ nhục kế cho Diệp Huyền Tân xem, mà ông ta thật sự muốn đạp chết tên Triệu Bất Độ này.
Chẳng qua Diệp Huyền Tân đã nói như: vậy, khổ nhục kế này đã không đủ khổ sở, vậy liền thêm chút nghiêm trọng nữa đi.
Ông ta nằm lấy cái ghế bên cạnh, hung mãnh nện trên đùi của Triệu Bất “Răng rắc!”
Xương đùi của Triệu Bất Độ gấy rồi, đau phát ra kêu thảm như heo bị làm thịt: “Chân của tôi… Chân của tôi Triệu Công Minh không buông tha, lần nữa đập xuống cái ghế đang nằm trong tay.
“Răng rắc!”
Một cái chân khác cũng gãy mất.
Triệu Bất Độ đau đến nghẹn ngào, lật lật mí mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm gào khàn kêu rên, giống như lúc nào cũng có thể lên cơn sốc.
Lúc này Triệu Công Minh mới thận trọng nhìn về phía Diệp Huyền Tân: “Thế này… Cậu Diệp, ngài đã hài lòng chưa?”
Diệp Huyền Tân: “Cút đi.”
*Aiiii” Triệu Công Minh quả nhiên năm rạp trên mặt đất, lăn ra ngoài.
“Sảng khoái!” Phạm Thúy Lan cười hả.
Diệp Huyền Tân liếc mắt vết thương bị đạn bắn ở trên đùi Phạm Thúy Lan, nói: “Tiểu Lan, từ lúc nào cô trở nên nhân từ như vậy”