Vũ Ngọc Chi nghe vậy gật đầu, trong lòng thấy hơi hụt hẫng.
Thực chất tiền bạc của anh rể là của nhà chị Khiết.
Sức mạnh của anh cũng chỉ nhờ vào may mắn mượn được.
Anh không hề lợi hại như trong tưởng tượng của mình, cũng chỉ hơn người bình thường một chút, dựa vào nền tảng sẵn có của nhà chị Khiết.
Trời khuya dần, vợ chồng Từ Huy Hoàng chuyện phiếm vài ba câu với Vũ Ngọc Chi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Từ Lam Khiết cũng kéo Vũ Ngọc Chi về phòng mình ngủ.
Vũ Ngọc Chi thì thầm: “Hay là em ngủ ghế sofa.”
Từ Lam Khiết: “Em là khách, sao lại để cho em ngủ ghế sofa được? Tối hôm nay, để anh rể em ngủ sofa. Khúc gỗ ngáo ngơ kia, đêm nay anh hãy tự kiểm điểm cho em.”
Diệp Huyền Tuyền ngây ngô hỏi: “Anh đã làm gì sai? Sao phải tự kiểm điểm?”
Từ Lam Khiết liếc nhìn phòng ngủ của vợ chồng Từ Huy Hoàng: “Đó là bố mẹ em, không phải bố mẹ anh, hiểu chưa?”
Diệp Huyền Tần chợt hiểu ra.
Từ Lam Khiết đang ghen tỵ, trách mình tranh giành tình cảm của bố mẹ.
Nhưng bố mẹ cứ nhất quyết đòi đối xử tốt với anh thì anh biết làm thế nào được.
Sáng sớm, Vũ Ngọc Chi đã đi.
Công ty Polk mà cô ấy làm việc lúc trước đã bị điều tra và niêm phong tài sản, cô ấy phải tìm một công việc mới.
Tuy Từ Lam Khiết cũng đề nghị Vũ Ngọc Chi đến nhà máy của gia đình mình làm việc nhưng Vũ Ngọc Chi đã từ chối.
Dẫu sao cô ấy cũng tốt nghiệp tiến sĩ, nghĩ rằng cứ làm việc hai năm tích lũy lấy kinh nghiệm trước rồi tự mình thành lập một công ty công nghệ.
Nếu không sẽ cảm thấy có lỗi với học lực của mình.
Cả gia đình Từ Lam Khiết đang ăn sáng thì dưới tầng rộ lên tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của họ.
Lý Khả Diệu bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hàng xóm láng giềng đang túm tụm bàn tán xôn xao, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
Lý Khả Diệu và vội hai miếng cơm rồi đặt đũa xuống: “Tôi xuống dưới nhà xem xem có chuyện gì.”
Nói rồi, bà đi xuống dưới.
Từ Huy Hoàng cũng đi theo.
Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Cái tật thích hóng chuyện của bố mẹ cả đời này cũng không sửa được.”
Diệp Huyền Tần cũng cười: “Thế mới là cuộc sống, như bố mẹ là đang sống hưởng thụ đấy.”
Từ Lam Khiết giả vờ tức giận: “Không nói về bố mẹ vội, em hỏi anh, tối qua đã tự kiểm điểm chưa?”
Diệp Huyền Tần ủ rũ: “Từ giờ, vợ là nhất qủa đất, anh sẽ nghe em hết.”
Từ Lam Khiết cười khoái chí: “Thế còn tạm được. Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải đi làm sớm nữa.”
Lý Khả Diệu xuống dưới hóng chuyện chẳng bao lâu đã nắm rõ ngọn ngành sự việc.
Thì ra là con trai của chị Vân hàng xóm mới mua một chiếc ô tô hiệu BMW gần hai tỷ.
Bà con láng giềng đang tâng bốc chị Vân.
“Chị Vân, con xe BMW này trông sang đáo để, chắc ngồi vào thoải mái lắm đây, sau này chị tha hồ mà hưởng phúc nhé.”
“Xe này bây giờ là đắt nhất khu nhà mình rồi, cả khu mình cũng cao cấp hẳn lên.”
“Lê Việt con trai chị Vân tuổi còn trẻ mà đã nhiều tiền thế, tương lai sáng lạn quá đi mất.”
“Lê Việt đã có người yêu chưa, cháu gái tôi vẫn còn độc thân đây này…”
Chị Vân sung sướng tận hưởng những lời nịnh nọt của chòm xóm, mặt đầy tự hào.
Lê Việt đang bận đốt pháo phụt.
Xe mới mua, dĩ nhiên phải đốt pháo ăn mừng.
Nói trắng ra là nhắc khéo hàng xóm rằng mình đây mới mua ô tô.
Lý Khả Diệu bĩu môi, nói thầm: “Mua có cái ô tô mới thôi, có gì đâu mà huênh hoang.”
Kể ra thì, Lý Khả Diệu từng có lần đôi co với nhà chị Vân về vấn đề đỗ xe, hiện giờ chạm mặt nhau trên đường vẫn không buồn chào hỏi bắt chuyện. Thấy kẻ mình ghét khoe giàu, đương nhiên Lý Khả Diệu không khỏi chướng mắt.
Không ngờ câu nói thì thầm ấy lại bị chị Vân nghe thấy.
Chị Vân mới giở giọng quái gở: “Lý Khả Diệu, bà vừa nói gì thế?””