Chương 657
“Đi chết đi” Từ Đức Lương giơ cao con dao găm trong tay
Từ Nam Huyên tuyệt vọng nhắm mắt lại. lên!
Hết rồi. Đời này cứ như vậy mà kết thúc bằng một cách chật vật thể này.
Đáng tiếc, thậm chí cô còn chưa thấy gương mặt thật của anh hùng cái thể đó.
Có điều, cô đợi một hồi lâu cũng không thấy dao găm hạ xuống.
Cô nghi hoặc mở mắt ra, sau đó hai mắt liền rực cháy. Một bàn tay to lớn có lực gắt gao nắm chặt cánh tay đang cầm dao của Từ Đức Lương.
Cô theo cánh tay nhìn lên, kinh ngạc phát hiện ra chủ nhân cánh tay đó là Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân đến cứu cô rồi.
Ngàn vạn lần không ngờ là người cứu cô trong giây phút nguy nan lại là người đàn ông ăn bám vẫn luôn bị cô coi thường, tùy tiện sỉ nhục đánh mẫng.
Trăm ngàn cảm xúc đan xen, nước mắt cô càng tuôn trào.
Diệp Huyền Tân: “Gọi bố, gọi bố đi thì tôi sẽ cứu cô.”
“Bố” Tính mạng quan trọng, Từ Nam Huyên không chút nghĩ ngợi đã gọi một tiếng “bổ”.
Diệp Huyền Tân: “.”
Thoải mái đến thế à?
Từ Đức Lương triệt để hoáng loạn, cố gắng muốn rút tay về. Nhưng cánh tay Diệp Huyện Tân cứng như sắt thép, bất luận có nỗ lực thể nào cũng không rút tay ra được.
Bế tắc, anh ta chỉ đành dùng một tay khác cầm dao găm. Không đợi anh ta túm lấy dao, Diệp Huyền Tân đã tung chân đá vào cằm anh ta.
Thân thể Từ Đức Lương trực tiếp bay lên không trung, sau khi xoay vòng ba trăm sáu mươi độ thi đã nặng nề đập lên trên chiếc xe hơi.
Kính chắn gió trước xe bị đập cho vỡ vụn.
Diệp Huyền Tân kéo Từ Nam Huyên dậy: “Con gái ngoan, không sao chứ?” Từ Nam Huyên khóc òa lên: “Diệp Huyền Tân, xin lỗi. Trước đây là tôi đã trách nhầm anh rồi. Tôi… Tôi có mắt không tròng, lại đi tin cái tên súc vật kia! Diệp Huyền Tân, mau, mau bắt tên này lại cho tôi, đưa đến đồn công an đi.”
Tâm mắt của Diệp Huyền Tân lại nhìn sang Từ Đức Lương.
Từ Đức Lương sụp đổ rồi.
Nếu bị bắt lên đồn công an, anh ta còn đường sống được hay sao?
Cho dù không phán tử hình thì khi chuyện mưu sát chị họ bại lộ, anh ta cũng sẽ bị người đời mắng chửi đến chết.
Trong tình thể cấp bách, anh ta cố nén cơn đau kịch liệt mà chui vào trong xe, gạt cần đạp ga, dùng hết tốc lực lao về phía Diệp Huyền Tân và Từ Nam Huyền. “Cẩn thận!” Diệp Huyền Tân đẩy Từ Nam Huyên ra, bản thân anh cũng thuận thế mà lui về sau mấy bước.
Xe của Từ Đức Lương gần như là xẹt qua người Diệp Huyền Tân mà phóng đi.
Từ Nam Huyên cuống lên: “Mau, mau đuổi theo. Anh ta cướp quyền hợp tác với Nghĩa An đi rồi, ngàn vạn lần không thể để anh ta đến hạng mục Nghĩa An làm loan.”
“Lên xe.” Diệp Huyền Tân ra lệnh.