Từ Lam Khiết nói: “Đang chuyển gạch ở công trường nhà em.”
Từ Nam Huyên trợn tròn mắt: “Đường đường là sĩ quan Trấn Huy mà lại đến nhà em chuyển gạch? Em đừng có mà làm loạn.”
Nụ cười trên môi Từ Lam Khiết vụt tắt.
Đúng vậy, nếu Sói Hoang thực sự là sĩ quan Trấn Huy, thì sao cậu ta lại đến công trường nhà mình mà chuyển gạch được cơ chứ!
Lúc nãy mình hồ đồ mất rồi!
Từ Hiên Thắng dẫn người nhà họ Từ đến nghênh đón sĩ quan Trấn Huy.
“Nhà họ Từ ở thành phố Giang, hoan nghênh sĩ quan Trấn Huy đã ưu ái ghé qua.”
Sói Hoang liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng “ừm” một tiếng.
Sau đó, anh băng qua đám đông và đi về phía mộ tổ.
Từ Hiên Thắng vội vàng vung tay lên: “Lễ cúng chính thức bắt đầu.”
Những người hầu đã chờ đợi từ lâu bắt đầu nhốn nháo bận bịu.
Có người tấu lên khúc nhạc buồn.
Có người mang lễ vật cúng tế đến.
Heo quay, dê nướng nguyên con, hoa quả điểm tâm, rượu ngon, thịt quý, phong phú vô cùng.
Ở một bên, Từ Huy Hoàng vội vã cuống cuồng nói: “Huyền Tần, chúng ta mau đi thôi.”
“Mắc công sĩ quan Trấn Huy thấy chúng ta ở đây lại chướng mắt, lỡ mà truy cứu trách nhiệm thì e là mình gánh không nổi đâu.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Bố, bây giờ chúng ta càng không thể đi được.”
“Người của sĩ quan Trấn Huy đã chặn cửa lại từ lâu rồi, bây giờ mà bỏ đi thì càng gây thêm sự chú ý cho người ta thôi.” Truyện được cập nhật nhanh mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Từ Huy Hoàng thấy hơi nhức đầu: “Vậy được rồi, cứ ở lại trước đã.”
“Nhưng mà mấy đứa phải nhớ kỹ là tuyệt đối không được nói chuyện, thậm chí không được di chuyển lộn xộn luôn, đừng để cho người ta chú ý đến mình.”
Mọi người ai nấy đều gật đầu.
Từ Nam Huyên tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Lúc này đi về là được rồi, anh cứ đòi ở lại làm gì, bây giờ thì hay rồi, phiền phức lớn rồi đó.”
Diệp Huyền Tần đau đầu.
Bà chúa giận dỗi Từ Nam Huyên quả nhiên là danh bất hư truyền.
Sói Hoang lướt qua các bài vị.
Người nhà họ Từ ai nấy đều đưa mắt dõi theo hướng nhìn của Sói Hoang.
Họ nóng lòng muốn biết trong số những bậc tiền nhân kia của nhà họ Từ là người đã cứu mạng sĩ quan Trấn Huy.
Ngoài cửa, đám người xem náo nhiệt cũng bắt đầu phấn khích.
“Không ngờ sĩ quan Trấn Huy lại mang ơn người nhà họ Từ. Nhà họ Từ thật là may mắn.”
“Không biết ai là người đã từng cứu mạng sĩ quan Trấn Huy nhỉ? Biết đâu chừng chúng ta cũng có thể làm thân thì sao.”
“Đừng nói nữa, sĩ quan Trấn Huy đang tìm bài vị của ân nhân cứu mạng, sắp có kết quả rồi.”
Ánh mắt của sĩ quan Trấn Huy quét qua một lượt, nhưng cuối cùng lại lộ ra vẻ thất vọng.
Anh ta hỏi: “Tại sao bài vị của ân nhân cứu mạng tôi lại không nằm trong số đó.”
Thần kinh Từ Hiên Thắng lập tức căng như dây đàn: “Không có ở trên đó? Không thể nào, tất cả các bậc tiền nhân nhà họ Từ chúng tôi đều được đặt trên đó mà.”
“Ngài thượng sĩ, có quá nhiều bài vị, có khi ngài chưa nhìn hết được?”
“Là bậc tiền nhân nào của nhà tôi đã cứu ngài, để tôi tìm giúp cho ngài.”
Sói Hoang cho biết: “Tôi không biết tên bà ấy, tôi chỉ nhớ được vẻ bề ngoài của bà”.
“Không có ảnh của cô ấy trong số những bài vị này.”
“Ông chắc chắn toàn bộ bậc tiền nhân nhà họ Từ đều được đặt ở đây?”
Từ Hiên Thắng gật đầu: “Vâng, tất nhiên rồi ạ…”
“Có phải ông đã ngó lơ vị tiền nhân nhà họ Từ này rồi hay không?” Một giọng nói khác thường đột nhiên vang lên.
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, lập tức nổi giận đùng đùng.
Người lên tiếng là Diệp Huyền Tần.
sĩ quan Trấn Huy đang nói chuyện với trưởng dòng họ, đào đâu ra lượt cho cậu ta ngắt lời.
Đã thế ngữ khí lại còn lạnh lùng như vậy, muốn chết đây mà!
Huy Hoàng không khỏi chấn động toàn thân, hoàn toàn tuyệt vọng.
Đã dặn đi dặn lại Diệp Huyền Tần là đừng gây ra bất kỳ động tĩnh gì, vậy mà thằng nhóc này vẫn không thèm nghe lời.
Nếu sĩ quan Trấn Huy thực sự truy cứu trách nhiệm, vậy thì phải làm sao đây?
“Diệp Huyền Tần, anh câm miệng lại ngay.” Từ Hiên Thắng tức giận chửi bới: “Anh không có tư cách nói chuyện ở đây.”
“Ngài thượng sĩ, xin ngài bớt giận, anh ta không phải người nhà họ Từ, tôi sẽ đuổi anh ta ra ngoài ngay.”