Chương 301
Giờ phút này, Nhã Mẫn chỉ có một loại cảm giác: Sợ hãi!
Đúng vậy, cô ta thật sự sắp bị hù chết rồi.
Vừa là máy bay trực thăng vừa là bản dự án trị giá 3.500 tỷ, trận chiến này thật quá xa xỉ rồi.
Nhã Mẫn liên tiếp thụt lùi, nói: “Quản gia Diệp, ông khẳng định là nhầm…nhất định là nhầm rồi…”
Lúc này, Triệu Long chạy tới, nói: “Nhã Mẫn, không nhầm đâu. quản gia Diệp đến đây, chính xác là do bạn của anh trước đó sắp xếp.”
“Nhưng mà, tên bạn đó của anh thích đùa người khác. Máy bay trực thăng cùng với dự án kia là bọn anh đùa với em thôi.”
“Nhưng vàng với chỗ trang sức châu báu trước mặt đều là thật.”
“Quản gia Diệp, cám ơn ông, cám ơn ông…”
Mọi người đều bừng hiểu ra.
Nếu như tặng máy bay trực thăng với dự án kia là trò đùa, vậy chuyện này còn có thể cho qua.
Triệu Long đưa tay muốn bắt tay với quản gia Diệp.
Nhưng mà quản gia Diệp lại ghét bỏ lườm anh ta một cái: “Cậu là ai? Tôi không quen cậu.”
“Ngoài ra, máy bay cùng dự án tôi đưa ra là thật, không phải nói đùa. Còn dám ăn nói bậy bạ, tôi thưa cậu tội phỉ báng đó.”
Triệu Long hóa đá tại chỗ, mặt đầy lúng túng, khó xử!
Hóa ra không phải vì thể hiện của mình mà đến.
Nhưng, nếu như không phải là mình, ở chỗ này lại có ai có thể diện lớn như vậy, mời cả ông Diệp đến đây?
Diệp Huyền Tần chặn lại đường thụt lùi của Nhã Mẫn, cười nói: “Chị Nhã Mẫn, còn thích chứ?”
Nhã Mẫn: “Đây…quản gia Diệp đem sính lễ tới, là em sắp đặt?”
Diệp Huyền Tần: “Không riêng gì quản gia Diệp, còn có mấy vị bác sĩ, với cả mấy cái pháo hoa kia, đều là em chuẩn bị.”
Nhã Mẫn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền Tần, một đôi mắt to tròn sớm đã ngập nước: “Tam Tần… chị… chị muốn yên tĩnh một chút.”
Diệp Huyền Tần sờ lên mái tóc của Nhã Mẫn, bàn tay kia ôm lấy cô ta vào lòng: “Được”
Lúc này, quản gia Diệp đi tới cạnh Diệp Huyền Tần, cung kính cúi người chào: “Cậu chủ nhỏ, mấy nay nhà họ Diệp chúng ta tình hình rối ren, lung lay sắp đổ.”
“Cũng chỉ có quyền lực và tài sản của cậu, mới có thể giúp nhà họ Diệp vượt qua cửa ải lần này.”
“Dẫu là, cậu dùng một chút quyền lực cho nhà họ Diệp một ít tài sản xiêu vẹo cũng được.”
“Cậu chủ nhỏ, quay lại đi, nhà họ Diệp không thể không có cậu.”
Diệp Huyền Tần có chút bực dọc, nói: “Bác Phong, bác về trước đi. Bác dọa chị Nhã Mẫn của tôi sợ rồi.”
Quản gia Diệp cười khổ một tiếng!
Cậu chủ nhỏ vẫn là giống như trước, căm ghét rõ ràng.
Người đối xử tốt với anh, anh sẽ tốt trả lại gấp trăm ngàn lần.
Kẻ từng có lỗi với anh, anh có chết cũng sẽ không tha thứ.
Ông Triệu cùng với nhà họ Diệp ở thủ đô chính là ví dụ điển hình.
Cả nhà ông Triệu chỉ là từng có ơn cưu mang anh, anh liền xem đối phương như người một nhà, sống chết cũng đối xử với họ rất tốt.
Mà với nhà họ Diệp đã từng vứt bỏ anh, bây giờ bất luận là có cầu xin như thế nào, mặt anh cũng không hề đổi sắc!
Haiz, sớm biết như vậy, ngay từ đầu mình đối xử tốt với cậu ta một chút.
Không phải vì nhà họ Diệp, đơn thuần là vì bản thân mình.
Quản gia Diệp cáo từ, dẫn người rời đi.
Diệp Huyền Tần cũng đã khéo léo hạ lệnh đuổi khách rồi, mình lại tiếp tục cầu xin, không những không có kết quả gì, ngược lại còn có thể khiến cho Diệp Huyền Tần khó ưa.
Nếu như thế thật, lần sau muốn gặp lại cậu ta có thể sẽ càng khó khăn hơn.
Bây giờ bản thân là cầu nối liên lạc duy nhất giữa nhà họ Diệp và Diệp Huyền Tần, không thể để đứt đoạn.
Quản gia Diệp rời đi, bầu không khí lại lần nữa trở lại yên ắng.
Hàng xóm láng giềng đều là một ánh mắt tha thiết nhìn Diệp Huyền Tần.
Đã từng, là một đứa trẻ nghèo không cha không mẹ, chỉ có thể ăn cơm chùa mới có thể duy trì sự sống qua ngày, cuối cùng bị nhà họ Diệp vứt đi.
Hôm nay, bằng chính sức của mình, anh cứ thế nắm được quyền lực ngút trời, ngay cả nhà họ Diệp ở thủ đô đều phải quỳ ngược lại cầu xin anh cứu mạng…
Anh không phải kiểu phụ hồ như Triệu Long, càng không phải kiểu bám váy phụ nữ!
Mọi người ở đó trong lòng giống như làm đổ mất bình ngũ vị hương, cảm thấy khó chịu.
Ngưỡng mộ, đố kỵ cùng hối tiếc sâu sắc!
Ngưỡng mộ, là vì cả nhà ông Triệu thật là mồ tổ bốc lên khói xanh mới có thể thu nhận được một người con trai nuôi có tiền đồ như vậy.
Hối tiếc, là năm đó vì sao lại không phải là mình thu nhận người này.
Hóa ra, hiền lành, thật sự là một khoản tài sản dùng hoài cũng không hết!”