Chương 1912: Tám trăm triệu mua chức vụ bảo vệ
“Nhường một chút, nhường một chút. Trong đám người đang vây xung quanh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, sau khi anh ta đi xuyên qua đám người thì lập tức bước vào giữa sân đấu quyền anh.
Hai vị bảo vệ cũng không hề cản người nọ lại.
Chuyện này lập tức khiến mọi người ở đó tức giận: “Này này này, các người làm gì vậy chứ, sao lại để anh ta đi vào mà chẳng cản lại gì hết thế? Đừng nói là anh ta có vé vào cửa, anh ta căn bản còn chưa đưa vé ra có được hay không vậy? Hơn nữa trong cái dáng vẻ nghèo kiết xác kia của anh ta cũng không giống như người có thể mua được vé vào cửa đâu.” “Đúng vậy, hôm nay mấy người phải giải thích rõ ràng cho chúng tôi nghe đi, nếu không chúng tôi sẽ tố cáo hai người đấy.”
Vị bảo vệ mập mạp vội vàng giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, kỳ thật cậu ấy chính là bảo vệ của sân đấu chỗ chúng tôi. Hôm nay cậu ấy có việc bận nên tới đây muộn hơn một chút.”
Mọi người đột nhiên hiểu ra, tiếng xì xào bàn tán cũng im bặt.
Tổng giám đốc Lưu lại đảo mắt vài vòng, lập tức nảy ra sáng kiến. “Người anh em này, xin hỏi đội bảo vệ chỗ các cậu có còn tuyển thêm người hay không vậy? Tôi là quân nhân xuất ngũ, tôi nghĩ tôi ứng tuyển chức bảo vệ ở đây cũng không phải không thể đâu nhỉ.”
Những người đang vây quanh đó cũng lập tức bàn tán sôi nổi hơn.
Nếu có thể ứng tuyển được chức vụ bảo vệ thì bọn họ đã có thể quang minh chính đại vào trong đó rồi.
Bọn họ lại tìm thấy được một chút hy vọng mong manh.
Hai bảo vệ kia sao có thể không hiểu được suy nghĩ của bọn họ chứ.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể nào dễ dàng để người khác thay thế vị trí của mình được.
Không có lợi thì không dậy sớm, không có điểm gì tốt đẹp thì đừng mơ có được.
Bảo vệ mập mạp trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này à… Chỗ chúng tôi quả thật đang thiếu bảo vệ. Về lý thuyết mà nói, chỉ cần có thể được nhận làm bảo vệ thì tất nhiên có thể vào trong đó rồi. Nhưng mà, chuyện này ấy mà.”
Bảo vệ mập mạp kia lập tức đưa tay ra làm động tác đếm tiền.
Tổng giám đốc Lưu vội vàng nói: “Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà. Tôi trả bốn trăm triệu, sao nào?”
Hai bảo vệ một béo một gầy lập tức cảm thấy trong lòng mình dậy sóng.
Vốn dĩ bọn họ đang nghĩ là nhiều nhất cũng chỉ đến được bốn mươi triệu mà thôi, không ngờ người ta mở miệng đã có thể trả được bốn trăm triệu rồi kìa.
Đúng là nghèo đói khiến con người ta không dám tưởng tượng như vậy mà.
Tốn bốn trăm triệu, đường đường là một vị tổng giám đốc có giá trị con người lên đến hơn trăm tỷ đồng lại muốn mua một chức vụ bảo vệ, quả thật khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Hai người kia quá khiếp sợ, trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mà vị tổng giám đốc Lưu kia còn tưởng rằng hai vị bảo vệ này vẫn chưa hài lòng với mức giá này, vội vàng nói tiếp: “Hai vị này, tiền bạc không phải là vấn đề đâu, chỉ cần hai người có thể cho tôi làm bảo vệ thôi. Tám trăm triệu, tám trăm triệu thì sao nào?”
Tám trăm triệu!
Là tám trăm triệu đó!
Bọn họ làm bảo vệ cả đời chỉ sợ có tích cóp mãi cũng không có nổi tám trăm triệu đâu.
Trong lòng hai bảo vệ kia lại lần nữa dậy sóng lớn hơn. Những người khác cũng sôi nổi hét lên phía sau họ. “Chín trăm triệu! Tôi ra giá chín trăm triệu, mau cho tôi làm bảo vệ đi. “Một tỷ, một tỷ rưỡi cũng được.” “Hai tỷ, hai tỷ, tiền sẽ có ngay lập tức, nhanh chóng cho tôi làm bảo vệ đi.” Hai bảo vệ: …….