Chương 1892
Lão Lục nói: “Cậu chắc chắn chứ?” “Nếu tôi thực sự liên lạc với Thượng tướng Bắc Minh và chọc giận đến ông ta, cậu nhất định sẽ chết”
“Bây giờ, nếu vấn đề này dừng lại tại đây, tôi có thể cam đoan rằng tôi sẽ không để cho Thượng tướng Bắc Minh biết chuyện này.” Diệp Huyền Tần đáp: “Đừng nói nhảm nữa, tôi muốn ông liên hệ với ông ta ngay bây giờ.”
“Được, cậu đã muốn đi tìm cái chết thì tôi sẽ chiều lòng cậu!” Lão Lục lấy điện thoại di động ra và gọi.
Lão Lục là một nhân vật nhỏ trong thế giới ngầm, ông ta làm gì có tư cách liên hệ trực tiếp với Thượng tướng Bắc Minh.
Ông ta phải gọi tới mấy cuộc thì Thượng tướng Bắc Minh mới bắt máy.
Lão Lục vội vàng mở miệng, giọng điệu vô cùng khúm núm: “Xin chào tướng quân, tôi là Lưu Đại Thanh, đã lâu không gặp.”
Thượng tướng Bắc Minh lạnh nhạt nói: ” Lưu Đại Thanh? Không biết.”
Lão Lục nhanh chóng giải thích: “Tôi đã phục vụ các thuộc hạ của ngài nhiều năm, tôi cũng đã tham gia yến tiệc sinh nhật của ngài…”
Thượng tướng Bắc Minh có chút đăm chiêu, nói: “Ừm, tìm tôi có việc gì?”
Lão Lục nhanh chóng giải thích mọi chuyện với Thượng tướng Bắc Minh.
Thượng tướng Bắc Minh nghe xong liền nói: “Hiện tại đối phương có ở đó không?”
Có hi vọng rồi! Trong lòng lão Lục vui mừng khôn xiết, vội nói: “Có! Có!”
Thượng tướng Bắc Minh nói: “Bật loa ngoài.”
Tốt, tốt rồi!
Lão Lục nhanh chóng bật chế độ loa ngoài.
Thượng tướng Bắc Minh nói: “Bất kể cậu là ai thì cũng cho tôi chút mặt mũi đi, thả người này ra.”
“Coi như tôi nợ cậu một ân huệ.”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Đầu dây bên kia bỗng sửng sốt một chút: “Chờ đã, cậu… Họ của cậu là gì.” Giọng nói này đã quá quen thuộc với Thượng tướng Bắc Minh.
Đây là điều cấm kỵ của ông ta! Diệp Huyền Tần đáp: “Họ Diệp.”
Bùm!
Não của Thượng tướng Bắc Minh như nổ tung tại chỗ, ông ta im lặng hồi lâu.
Diệp Huyền Tần biết rằng Thượng tướng Bắc Minh đã nhận ra giọng nói của chính mình.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Lão già Bắc Minh, không ngờ ông còn nhớ đến tôi.”
Mẹ kiếp!
Cái gì?
Lão Lục sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thượng tướng Bắc Minh đột nhiên mắng ông ta u?
Tình hình đã thay đổi rồi…
Giọng của Thượng tướng Bắc Minh xen lẫn nỗi sợ hãi dữ dội: “Ngài Diệp, tôi… Tôi… Tôi thực sự không biết đó là ngài…”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Nếu không phải là tôi gọi điện thoại nói chuyện thì chẳng phải bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng dọa Thượng tướng Bắc Minh sợ chết khiếp, ông ta không nói được lời nào.
Thật lâu sau, Thượng tướng Bắc Minh mới run rẩy nói: “Tôi biết mình có tội, tôi đáng chết vạn lần.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Biết thì tốt rồi.”
“Nếu ông biết mình đáng chết như vậy thì hãy đi chết đi.”
Anh nói những lời tàn nhẫn này bằng giọng điệu hết sức bình thường.
Thượng tướng Bắc Minh lúc này chắc chắn là người tuyệt vọng nhất trên đời.
Lời mà Thần Soái đã nói còn có sức nặng hơn cả thánh chỉ, ông ta biết rằng ông ta nhất định phải chết.
Thượng tướng Bắc Minh nói: “Thuộc hạ nguyện lấy cái chết tạ tội, chỉ xin ngài đừng làm xấu mặt gia đình thuộc hạ.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Nếu bọn họ vô tội, tôi sẽ không làm gì bọn họ.”
“Nhưng nếu có tội, phạt gấp mười lần.”
Thượng tướng Bắc Minh đáp: “Được, một lời đã định.”
“Tôi sẽ tự mình xử lý ngay bây giờ.”
Đoàng!
Sau một tiếng súng vang dội là một khoảng lặng kéo dài.
Mà bên này, lão Lục và đám người của ông ta đã sớm kinh hãi.
Thượng tướng Bắc Minh uy nghiêm đã bị Diệp Huyền Tần ép chết!