Chương 1572
Tầm quan trọng của kì thi võ thuật thống nhất gần như tương đương với kì thi đại học.
Có điều kỳ thi võ thuật thống nhất thường là bí mặt hơn, người thường không hề hay biết, cho nên trong phạm vi Đại Hạ vẫn chưa gây náo động quá mức.
Đương nhiên là trong giới võ giả đều chú ý tới kì thi thống nhất này.
Sáng sớm, Diệp Huyền Tần đã dẫn Độc Lang xuất phát, đi vào đón Lê Nhất Sinh tham gia kì thi võ thuật thống nhất.
Khi bọn họ đến khu nhà nhỏ chỗ Lê Nhất Sinh ở. Lê Nhất Sinh đã đang tập quyền ở quảng trường
Trải qua sự chỉ điểm của Diệp Huyền Tần, quyền pháp của Lê Nhất Sinh đã tiến bộ kinh người.
Dù anh ta chưa đi vào xã hội, thực lực lại có thể sánh ngang với võ già xã hội đứng đầu rồi,
Nhìn thấy Diệp Huyền Tán tới, Lê Nhất Sinh với vàng chạy bước nhỏ một mạch qua đó, “Anh Diệp, anh tới rồi.”
Diệp Huyền Tản khẽ gật đầu: “Lên xe, đi tham gia kì thi võ thuật thống nhất
Lê Nhất Sinh hỏi vô cùng cẩn thận: “Anh Diệp, tôi có thể dẫn bà nội tôi cùng đi được không?”
“Tôi lo lắng sau khi tôi rời đi, người của phái Cổ Mộ sẽ tới gây phiền phức với bà nội tôi.”
Diệp Huyền Tần có thể hiểu được tâm tình của Lê Nhất Sinh, vì thế gật đầu đồng ý: “Được, đi gọi bà nội di.”
“Cảm ơn anh Diệp
Lê Nhất Sinh một đường chạy như bay quay về nhà mình, không bao lâu sau dìu đỡ bà cụ già đi ra ngoài.
Diệp Huyền Tần mỉm cười nói: “Độc Lang, cậu nhìn bà cụ già này trông có quen không?”
Độc Lang nhìn chằm chằm bà cụ già một lát, có chút đăm chiêu: “Thật sự trông rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.”
“Chỉ có điều cụ thể không nghĩ ra được ”
Diệp Huyền Tấn: “Bà ấy từng là quân y trên chiến trường Bắc Cương, đã từng chữa trị vết thương của tôi
Đôi mắt Độc Lang sáng lên, vỏ trấn bốp một cái “Me do dau.”
“Bà ấy chính là mẹ đỡ đầu”
“Năm đó trên chiến trường Bắc Cương, mặc dù mẹ đỡ đầu đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại hăng hái, thể lực không kém gì người trẻ tuổi.”
“Bà ấy ngoài việc trị bệnh cho rất nhiều người, cũng nấu cho các chiến sĩ rất nhiều món ăn ngon. Tuy rằng điều kiện rất khó khăn, bà ấy cũng có thể dùng mấy thứ đồ linh tinh nấu thành món lấp đầy bụng cho các anh em chiến sĩ”
“Năm đó mẹ đỡ đầu tự nghĩ ra một nồi chưng bắt bảo, là sự kết hợp với rượu ra trận tốt nhất.”
“Nhiều trận chiến tưởng chừng như bất khả thi, các anh em đều đã sống sót nhờ dựa vào rượu ra trận và nội chưng bát bảo.”
“Sau khi mẹ đỡ đầu xuất ngũ, vốn tưởng rằng cuộc đời này không được ăn món này nữa, không ngờ rằng đến hôm nay lại có duyên gặp lại bà ấy.”
Diệp Huyền Tấn có chút kinh ngạc.
Năm đó ở chiến khu Bắc Cường, anh là truyền kỳ rong quân, là tín ngưỡng, phải giữ gìn cảm giác thần bị cao cao tại thương.
Cho nên chuyện của các tướng sĩ bên dưới ánh cũng không hỏi đến không ngờ rằng mẹ đỡ đầu này lại có uy phong trong quân đội như vậy.
Ngay cả trấn bắc tướng quân Độc Lang cũng có ấn tượng sâu sắc với bà ấy như vậy.
Độc Lang lau nước miếng, nói: “Anh, em có một ý tưởng không quá người lớn thế này.”
Sao mà Diệp Huyền Tần lại không nhìn ra Độc Lang mà anh thuộc nằm lòng như bảng cửu chương này được.
Anh cười mắng: “Lại thèm ăn chứ gì?
Độc Lang cười hì hì: “Em đây không phải là vì nghĩ cho các anh em hay sao.”
“Hôm nay đại quân Lang Vương chúng ta phải đánh một trận lớn. Em cảm thấy nếu như rượu ra trận của các anh em được kết hợp với nồi chưng bát bảo chắc chắn sĩ khí sẽ dâng cao.”
“Đừng nói bốn môn phái võ thuật lâu đời lớn, cho dù là bốn môn phiệt ẩn thể lớn, chúng ta cũng có thể cùng nhau lật đổ bọn họ.”
Diệp Huyền Tấn nói: “Được “Đợi đưa chúng tôi đến trường thi, câu liền dẫn mẹ đỡ đầu di chuẩn bị một bữa tiệc tinh thần lớn cho các anh em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!