Chương 1272
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Đám người gào lên: “Thì chúng tao giết mày trước, sau đó cướp quặng linh thạch”
“Vương cảnh thì thế nào? Vương cảnh cũng là người thôi.”
“Bên chúng tạo động như thế, dù là luân phiên cũng có thể mài chết mày.”
“Bây giờ mày đã là vương cảnh, quặng linh thạch vô dụng với mày, khuyên mày đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Diệp Huyền Tần cười: “Rượu phạt? Hôm nay tao thật sự muốn nếm thử rượu phạt xem mùi vị thế nào đấy.”
Mẹ chứ, bướng bỉnh cố chấp, giết thôi!
Quặng mỏ linh thạch khiến đám võ giả này điên cuồng rồi, bất chấp hậu quả mà xông lên. Diệp Huyền Tần nắm chặt Kiếm Long Vương, đứng trước cửa sơn động, ánh mắt kiên định.
Hai bên nhanh chóng đánh thành một đoàn.
Đạo quang kiếm ảnh, từng luồng máu đỏ vẩy đầy lên mặt mỗi người.
Tiếng va chạm leng keng rung động, gần mười phút sau mới dần lắng xuống.
Lúc này, cửa sơn động đã chồng một đống xác chết cao gần bốn mét, ngăn chặn hoàn toàn lối vào.
Máu róc rách chảy thành từng dòng đỏ như suối.
Cho dù là người may mắn sống sót cũng đầy người thương tích.
Chỉ có Diệp Huyền Tần vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như trước.
Trên dưới không một vết thương, thậm chí hơi thở cũng không rối loạn.
Chỉ là Kiếm Long Vương trong tay đã thu lại.
Cảnh tượng trước mặt tựa như địa ngục làm người sống run rẩy tinh thần, gần như muốn điên!
Vương cảnh mạnh hơn bọn họ tưởng tượng quá nhiều.
Đối phương không cần tốn bao nhiêu sức đã tiêu giệt hơn một ngàn cường giả.
Những người còn sót lại thậm chí không thể tới gần đối phương.
Vết thương đều là do kiếm khí chém ra lan tới.
Diệp Huyền Tần chậm rãi dời mắt khỏi chồng thi thể, nhìn về phía bọn họ.
Đám người sợ đến mức lùi lại, chạy trốn.
Mà lúc bọn họ quay người mới phát hiện, không biết quân đội Đại Hạ đã bao quanh bọn họ từ bao giờ rồi.
Chi chít nòng súng khóa chặt bọn họ.
Đứng giữa hỏa lực dày đặc như vậy, bọn họ cũng không thể phá vây chạy thoát.
Phịch phịch, phịch phịch.
Từng người lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Thần Soái, chúng tôi nguyện ý phục vụ ngài, trở thành tùy tùng của ngài, không chết không thôi.”
“Xin Thần Soái thu nhận chúng tôi.” Tham Lang hô to: “Mời Thần Soái định đoạt!”
Diệp Huyền Tần: “Phạm Đại Hạ ta, toàn diệt!”
“Giết!”
“Giết!”
Âm vang rung trời.
Tiếng súng xen lẫn tiếng kêu thét thê thảm vang lên, liên miên không dứt.
Đám người còn sống điền cuồng nhào về phía súng ống, muốn chạy trốn.
Bọn họ tình nguyện đối mặt súng đạn cũng không muốn đổi mặt với Thần Soái!
Tiếng súng vang suốt nửa giờ mới ngừng lại.
Hơn mười nghìn người ngã xuống không dậy nổi.
Máu nhiễm đỏ một vùng đất, một khoảng núi rừng.
Thậm chí ảnh đỏ cả nửa bầu trời.
Tham Lang giương cao cờ, cờ phần phật trong gió.
“Báo cáo Thần Soái, quân địch xâm lấn Đại Hạ đã bị tiêu diệt toàn bộ, không lưu bất cứ ai”
“Tốt”