Chương 1002: Cậu còn ngông cuồng hơn tôi tưởng
Bốp!
Diệp Huyền Tân không chút do dự tát Trùng Gia một cái: “Ông nói rất đúng, quả thật tôi chính là như vậy.”
Trùng Gia che mặt, vẻ mặt không tin nhìn Diệp Huyền Tần: “Cậu dám đánh tôi?”
“Mẹ mày, chết đến nơi rồi còn dám đánh tao!”
“Đội trưởng Lưu, ông cũng vừa thấy rồi đấy. Cậu ta dám đánh người thườn ngay ở trước mặt ông. Đây chính là coi thường ông với quân đội.”
“Nhất định ông phải đòi lại công bằng cho tôi.”
Đội trưởng Lưu nhìn Diệp Huyền Tân, nở nụ cười nghiêm nghị: “Cậu nhóc, tôi phải công nhận rằng cậu còn ngông cuồng hơn tôi tưởng”
“Nhưng mà tôi muốn cho cậu một lời khuyên. Lần sau muốn ngông cuồng cũng phải cẩn thận, không phải ai cũng sẽ dung túng cho cậu ngông cuồng.”
“Người đâu, mau bắt lấy tên này cho tôi.”
Người của Đội trưởng Lưu lập tức tiến lên vây xung quanh khống chế Diệp Huyền Tần.
‘Säc mặt Diệp Huyền Tân không chút thay đổi: “Nói như vậy là ông định ra mặt thay ông ta?”
“Đúng vậy” Đội trưởng Lưu cười nói, “Trùng Gia là người quen cũ của tôi. Cậu nói xem nếu tôi không ra tay có được không? Ha ha”
Diệp Huyền Tân đột nhiên tỏ vẻ tức giận hét lên: “Không công bằng!”
“Đất nước và nhân dân dành nhiều nguồn lực để đào tạo các ông để các ông bảo vệ quê hương, đất nước và phục vụ nhân dân.”
“Nhưng ông xem lại mình xem, hóa ra lại là công cụ trả thù tư nhân, làm chó cho nhà giàu!”
“Ông có xứng đáng với sự đào tạo của đất nước và sự tin tưởng của nhân dân không!”
“Ông chính là sự ô nhục của quân tử!”
Lời nói của Diệp Huyền Tân khiến những người vây xem gần như hiểu ra sự thật của sự việc.
Một hòn đá khuấy động ngàn lớp sóng, Mọi người nổi lên cơn giận dữ bắt đầu tấn công Trùng Gia và Đội trưởng Lưu.
“Cái gì! Những binh lính này không canh giữ biên cương cũng thôi đi, không ngờ họ còn làm chó cho người nhà giàu?”
“Họ không thể gánh nổi trách nhiệm quân nhân này.”
“Loại con sâu làm rầu nồi canh này phải bị diệt trừ.”
“Nhìn rõ s u của bọn họ, chúng ta cùng nhau báo cáo!”
Đám đông tụ tập ngày càng đông, nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Trùng Gia, Đội trưởng Lưu và những người khác tái mặt.
Diệp Huyền Tân chết tiệt, cậu ta không cư xử theo thói thường.
Cậu ta lại muốn dùng sức mạnh của quần chúng để đàn áp họ.
Trùng Gia vội vàng hạ giọng nói: “Đội trưởng Lưu, mau bắt lấy Diệp Huyền Tân, tốc chiến tốc thắng.”
“E rằng có càng nhiều người thì đến cuối cùng lại không xong việc.”
Đội trưởng Lưu kiêng ky: “Không được”
“Có rất nhiều phóng viên trong đám đông chụp ảnh, nếu thực sự bắt được Diệp Huyền Tân thì một khi tin tức được đưa ra chúng tôi sẽ gặp rắc rối Vẻ mặt Trù “Hả? Chẳng lẽ Đội trưởng Lưu nghiến răng nghiến lợi nói: “Bị đánh? Không bao giwof đâu!”
“Lần này không tiện động tới cậu ta thì lần sau, lần sau nữa.”
“Tôi không tin rằng cậu ta có thể may mắn như vậy, lần nào cũng có thể có phóng viên ở gần”
Diệp Huyền Tân nói: “Này, nếu lần này không ra tay với tôi thì e rằng sau này các ông sẽ không có cơ hội”
“Tôi sợ các chức vị này của ông khó mà đảm bảo Trùng Gia khinh thường nói: “Họ Diệp kia, Gia lộ ra nét tuyệt vọng: lại bị đánh oan?”
tôi có thể đoán được những phóng viên truyền thông này đều phải do cậu sắp xếp.
“Ha ha, cậu có tin hay không bây giờ tôi † cuộc điện thoại thì bọn họ đều sẽ bị gọi đuổi đi hị “Muốn đưa tin tức này ra ngoài sao? Mơ mộng hão huyền”