“Được!”
Ông chủ nhanh chóng đưa cho Tiêu Tiêu một ly kem vị dâu tây màu hồng phấn.
Tiêu Tiêu vui vẻ cắn một miếng, khóe miệng dính đầy kem.
“Bố vẫn tốt nhất. Mẹ chẳng chịu cho con ăn kem ly”.
Tiêu Tiêu mỉm cười hạnh phúc nói.
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu mẹ nghe thấy sẽ rất buồn”.
Tiêu Tiêu bật cười khanh khách: “Mẹ cũng rất tốt!”
Dương Thanh lại đưa Tiêu Tiêu đi chơi một vòng rồi mới về nhà.
Khi hai bố con trở về, sắc trời đã tối sầm.
“Tiêu Tiêu về nhà rồi hả?”
Hai người vừa vào nhà đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Anh không sợ nếu thật sự có gì đó với cô ta, anh sẽ đối mặt với chị dâu thế nào à?”, Mã Siêu hỏi.
“Tôi không biết sau này thế nào. Nhưng nếu bây giờ nói cho Tâm biết, chắc chắn cô ấy sẽ trở mặt với tôi, thậm chí không chịu cùng tôi đến Yến Đô”, Dương Thanh nói.
Mã Siêu thở dài: “Anh đã nói như vậy, em cũng không lắm lời nữa. Anh tự giải quyết đi!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn ra ngoài, tâm trạng bứt rứt khó chịu.
Suốt cả buổi chiều anh không có tâm trạng làm việc, cố ký thêm vài văn bản liền tới trường mầm non đón Tiêu Tiêu.
“Sao bố lại tới đón con? Mẹ đâu rồi ạ?”
Tiêu Tiêu thấy Dương Thanh đến, vui sướng nhào vào lòng anh.
Dương Thanh bế con gái lên, nhéo mũi cô bé rồi nói: “Bố tới đón mà vẫn chưa thỏa mãn hả?”
“Không phải mà. Bố tới đón Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu rất vui!”
Tiêu Tiêu rất biết dỗ dành người khác, nói xong còn thơm lên má Dương Thanh một cái.
Dương Thanh thấy lòng mình mềm nhũn. Sau khi gặp mặt Tô San, cả chiều nay tâm trạng của anh đều rất kém. Chỉ khi ở bên con gái anh mới có thể thả lỏng.
“Bố ơi, con muốn ăn kem ly”.
Tiêu Tiêu chợt nhìn về một cửa hàng nước giải khát cách đó không xa rồi chờ mong nhìn anh.
Dương Thanh không chịu nổi, chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của cô bé.
“Ông chủ, cho tôi một ly kem vị dâu tây”.
Dương Thanh đi tới cửa hàng cười nói.
“Được!”
Ông chủ nhanh chóng đưa cho Tiêu Tiêu một ly kem vị dâu tây màu hồng phấn.
Tiêu Tiêu vui vẻ cắn một miếng, khóe miệng dính đầy kem.
“Bố vẫn tốt nhất. Mẹ chẳng chịu cho con ăn kem ly”.
Tiêu Tiêu mỉm cười hạnh phúc nói.
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu mẹ nghe thấy sẽ rất buồn”.
Tiêu Tiêu bật cười khanh khách: “Mẹ cũng rất tốt!”
Dương Thanh lại đưa Tiêu Tiêu đi chơi một vòng rồi mới về nhà.
Khi hai bố con trở về, sắc trời đã tối sầm.
“Tiêu Tiêu về nhà rồi hả?”
Hai người vừa vào nhà đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cô San San, cháu nhớ cô lắm đấy!”
Tiêu Tiêu lập tức chạy tới nhào vào ngực đối phương.
Dương Thanh thấy Tô San tới, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Sao cô ta lại tới đây?