“Con nói người kia có thể đánh bại Mông Đan dễ như trở bàn tay, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, rất có khả năng là người đi theo một vị Tướng quân của biên giới nào đó”.
Tiết Vương không yên tâm, lên tiếng nhắc nhở: “Gặp phải loại người này, một là dứt khoát loại bỏ không để ai tra ra được dấu vết, hai là không được đối đầu”.
“Con hiểu ý bố rồi. Bố yên tâm, con sẽ cố hết sức tránh đụng chạm đến cậu ta”, Tiết Nguyên Bá đáp.
“Được, bố sẽ lập tức phái Lạc Trần tới Giang Hải. Có chuyện gì phải lập tức báo lại cho bố!”, Tiết Vương nói xong liền cúp máy.
“Bố ơi, Dương Thanh thực sự có thể là người của một vị Tướng quân nào đó sao?”
Tiết Khải nghi hoặc hỏi.
Tiết Nguyên Bá trầm giọng nói: “Bố cũng không biết rõ về bốn biên giới nhưng chắc chắc là thế lực tương đương với Hoàng tộc”.
“Dương Thanh có thể dễ dàng đánh bại Mông Đan, bố đoán cậu ta có lẽ cậu ta có thể xếp thứ tư trong nhà họ Tiết”.
“Nếu ở trong Hoàng tộc, có lẽ sẽ nằm trong top mười”.
“Dù Dương Thanh từng là lính của biên giới nào, thực lực đều nằm trong top mười của nơi đó. Người như vậy chỉ có thể là cao thủ bên người Tướng quân.”.
“Kể cả là của Tướng quân biên giới phía Tây có thực lực yếu nhất, nếu chúng ta giết Dương Thanh, bị Tướng quân biên giới phía Tây biết được sẽ phải gánh chịu hậu quả cực kỳ nghiêm trọng”.
Nghe Tiết Nguyên Bá nói vậy, rốt cuộc Tiết Khải đã hiểu tại sao người kiêu căng như ông ta lại phải cúi đầu trước Dương Thanh.
Một khi tướng quân nổi giận, máu chảy thành sông!
Nghe nói thực lực của các vị Tướng quân đều sâu không lường được, một người có thể địch lại cả một quốc gia.
Nhà họ Tiết có thể tùy tiện đắc tội với người như vậy sao?
“Con hiểu rồi, bố yên tâm. Chỉ cần chuyện của em Minh không liên quan tới Dương Thanh, dù có phải quỳ xuống xin tha con cũng sẽ không trêu chọc cậu ta nữa”.
Tiết Khải nghiêm túc nói.
Tiết Nguyên Bá bật cười: “Không đến mức phải quỳ xuống xin tha đâu. Chỉ cần tránh gây gổ với cậu ta là được”.
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng rời khỏi khách sạn Long Hòa. Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng đi theo.
“Các ông đã xử lý sạch sẽ cái chết của Tiết Minh chưa?”, Dương Thanh chợt hỏi.
Xác do Quan Chính Sơn xử lý, ông ta vội nói: “Cậu Thanh yên tâm, xương cốt cũng tiêu hủy rồi”.
“Tôi hỏi về hành tung của Tiết Minh, không bị lộ chứ?”, Dương Thanh lại hỏi.
Quan Chính Sơn hơi do dự, thiếu tự tin đáp: “Chắc là không. Trừ phi là người qua đường nhìn thấy Tiết Minh xuất hiện lần cuối ở Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời”.
Dương Thanh gật đầu: “Vậy thì chỉ trách chúng ta xui xẻo”.
“Con hiểu rồi, bố yên tâm. Chỉ cần chuyện của em Minh không liên quan tới Dương Thanh, dù có phải quỳ xuống xin tha con cũng sẽ không trêu chọc cậu ta nữa”.
Tiết Khải nghiêm túc nói.
Tiết Nguyên Bá bật cười: “Không đến mức phải quỳ xuống xin tha đâu. Chỉ cần tránh gây gổ với cậu ta là được”.
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng rời khỏi khách sạn Long Hòa. Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng đi theo.
“Các ông đã xử lý sạch sẽ cái chết của Tiết Minh chưa?”, Dương Thanh chợt hỏi.
Xác do Quan Chính Sơn xử lý, ông ta vội nói: “Cậu Thanh yên tâm, xương cốt cũng tiêu hủy rồi”.
“Tôi hỏi về hành tung của Tiết Minh, không bị lộ chứ?”, Dương Thanh lại hỏi.
Quan Chính Sơn hơi do dự, thiếu tự tin đáp: “Chắc là không. Trừ phi là người qua đường nhìn thấy Tiết Minh xuất hiện lần cuối ở Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!