Sắc mặt lão già áo vải vô cùng nghiêm trọng, nhắc nhở lần nữa: “Cậu Minh, cậu đừng quên mục đích chúng ta tới Giang Bình lần này. Nếu mọi chuyện ầm ĩ lên, kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng mất. Đến lúc đó, nhà họ Tiết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Lão già áo vải không do dự nữa, chân thoáng di chuyển, cả người gần như hóa thành một chiếc bóng, lập tức xông tới trước mặt Tiền Bưu.
Tiền Bưu vẫn nín thở. Trong nháy mắt khi lão già áo vải vừa hành động, ông ta cũng di chuyển.
“Giết!”
Con dao găm trong tay ông ta rạch một đường trong không trung, lao về phía lão già áo vải.
Cho dù có chết, ông ta cũng muốn chết trận!
Bằng không, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Ầm!”
Nhưng thực lực của Tiền Bưu và lão già áo vải vốn chênh lệch rất lớn, một dao này thậm chí không chạm tới được quần áo của lão già áo vải.
Mà lão già áo vải lại đấm trúng ngực của Tiền Bưu.
Ông ta bị đánh cho bay thẳng đến hành lang bên ngoài phòng giống như quả bóng cao su vậy.
Vào giây phút ông ta ngã xuống đất, sức lực cạn kiệt, hình như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
“Mạng lớn thật đấy!”
Tiết Minh thấy Tiền Bưu còn giãy giụa và cố gắng đứng lên thì khá là kinh ngạc.
Sắc mặt lão già áo vải vô cùng nghiêm trọng, nhắc nhở lần nữa: “Cậu Minh, cậu đừng quên mục đích chúng ta tới Giang Bình lần này. Nếu mọi chuyện ầm ĩ lên, kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng mất. Đến lúc đó, nhà họ Tiết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Tiết Minh thẹn quá thành giận, quát to: “Ông ra ngoài canh gác cho tôi, không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào phòng này!”
Lão già áo vải biết tính tình của Tiết Minh. Lão ta thấy Tiền Bưu thề chết cũng không khuất phục, đã cảm giác được lai lịch của đối phương không tầm thường.
Cao thủ như vậy lại được phái tới bảo vệ hai cô gái, có thể tưởng tượng được người có thể ra lệnh cho Tiền Bưu sẽ có thân phận thế nào?
Nhưng dù sao lão ta cũng chỉ là một cao thủ cầm tiền của nhà họ Tiết, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của người nhà bọn họ.
Sau khi lão già áo vải đi ra khỏi phòng thì đóng cửa lại.
Tiền Bưu đột nhiên có cảm giác trời cũng sập xuống. Bây giờ mình bị lão già áo vải ngăn cản, không có cách nào tiếp tục bảo vệ Tần Thanh Tâm và Tần Y.
Lúc này, ở trong phòng VIP ngoài Tần Thanh Tâm và Tần Y, còn có một Tiết Minh, ông ta biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Ông mau cản cậu ta lại! Bằng không cậu ta chắc chắn sẽ chết. Ông tin tôi đi, một khi cậu ta dám làm ra bất kỳ chuyện gì hại hai cô gái kia, chắc chắn sẽ chết rất thảm đấy!”
Tiền Bưu cầu khẩn: “Không phải ông là cao thủ tới bảo vệ cậu ta sao? Nếu bây giờ ông không ngăn cản, tất cả sẽ thành quá muộn đấy!”
“Câm miệng!”
Lão già áo vải tức giận quát một tiếng và đánh một chưởng về phía đầu Tiền Bưu.
Tiền Bưu thấy đối phương vỗ một chưởng về phía đầu mình thì vô cùng tuyệt vọng và tự trách.
Dương Thanh bảo ông ta âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm và Tần Y, nhưng bây giờ ông ta chẳng những không bảo vệ được các cô ấy, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng mất.
Khi nghĩ cách cứu Tần Thanh Tâm và Tần Y, ông ta đã hiểu rõ thực lực của lão già áo vải nhà họ Tiết này mạnh tới mức nào.
Một chưởng này vỗ xuống, ông ta chỉ có một con đường chết.
Nhưng cho dù có chết, ông ta cũng muốn lão già áo vải giết chết mình phải nhớ rõ, kiếp sau mình sẽ báo thù rửa hận.
Chưởng này của lão già áo vải dường như mang theo khí thế của cả trời đất. Lão ta làm vậy không phải là do câu nói của Tiền Bưu đã chọc giận lão ta.