Chương 739:
Sắc mặt Bàng Tiểu Duyệt rất khó coi nhưng không hề đau lòng khổ sở.
Với chỉ số thông minh và khả năng quan sát của cô ta, chỉ sợ đã biết ba bạn cùng phòng là loại người nào từ lâu, cần gì phải đau lòng khổ sở nữa?
“Nếu các cậu lợi hại, sao bạn trai của các cậu còn phải đánh nhau? Các cậu có giỏi thì bảo bọn họ dừng tay đi, vì sao còn phải ngoan ngoãn làm chó như vậy chứ?”
Bàng Tiểu Duyệt châm chọc.
Bàng Tiểu Duyệt cũng hơi tức giận. Rõ ràng ngay cả Lương Vân còn phải quỳ xuống xin tha, chứng tỏ địa vị của những người trước mắt này rất cao. Vậy mà Trương Nhụy còn xúi Dương Thanh qua giúp, vậy chẳng phải là tìm chết sao?
“Trương Nhụy, ngay cả anh Lương còn không nói gì, cậu cũng đừng gây thêm rắc rối nữa”, Bàng Tiểu Duyệt nói không hề khách sáo.
“Bàng Tiểu Duyệt, không ngờ cậu là người như thế? Xem như mình đã nhìn nhầm cậu rồi!”, Trương Nhụy tức tối nói.
“Đúng vậy, thật không ngờ cậu lại là người như thế! Thật sự làm bọn mình quá thất vọng”, Nhiếp Giai Giai cũng vội nói.
Vào lúc này, Chu Hân tất nhiên sẽ không quên đạp Bàng Tiểu Duyệt một phát, lạnh lùng nói: “Bàng Tiểu Duyệt, cậu đúng là quen được một người bạn trai tốt đấy! Anh ta không muốn giúp đỡ thì thôi, cậu còn ở đó mà chọc ngoáy”.
Sắc mặt Bàng Tiểu Duyệt rất khó coi nhưng không hề đau lòng khổ sở.
Với chỉ số thông minh và khả năng quan sát của cô ta, chỉ sợ đã biết ba bạn cùng phòng là loại người nào từ lâu, cần gì phải đau lòng khổ sở nữa?
“Nếu các cậu lợi hại, sao bạn trai của các cậu còn phải đánh nhau? Các cậu có giỏi thì bảo bọn họ dừng tay đi, vì sao còn phải ngoan ngoãn làm chó như vậy chứ?”
Bàng Tiểu Duyệt châm chọc.
Đúng lúc này, mặt mũi Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ đều bầm dập cũng đã kiệt sức, chẳng thể đánh nổi nữa.
“Đủ rồi!”
Thái Văn chợt nói.
Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ nghe vậy thì chẳng khác nào được đặc xá, vội vàng dừng đánh và nơm nớp lo sợ nói: “Anh Văn, anh bỏ qua cho bọn tôi rồi à?”
Thái Văn lạnh giọng nói: “Mấy tên đàn ông lập tức cút xéo cho tao, để bạn gái của chúng mày lại. Vậy chuyện ngày hôm nay coi như xong”.
Hắn ta vừa nói vừa nhìn bốn cô gái trong phòng với vẻ thèm thuồng.
Mặt mấy cô gái đều biến sắc. Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ do dự một lát thì gật đầu nói: “Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn. Tối nay chúng em xin để lại mấy cô em này cho các anh, chúng tôi đi trước đây!”
Bốn cô gái đều có chẳng quan hệ gì với Lương Vân, gã tất nhiên sẽ không xen vào việc của người khác, cũng vội nói: “Cảm ơn anh Văn, các anh cứ tùy tiện chơi mấy cô gái này. Bọn em đi trước ạ!”
Nhiếp Giai Giai và Chu Hân vừa rồi còn chỉ trích Dương Thanh, giờ thấy bạn trai của mình bỏ mình ra đi mà không hề do dự, nhất thời đều kinh ngạc đến ngây người.
Sắc mặt Bàng Tiểu Duyệt biến đổi, nắm chặt lấy tay Dương Thanh với sức mạnh lạ thường.
Chỉ có Trương Nhụy không hề có cảm giác mình sắp bị làm nhục, trái lại còn hơi mong chờ.
“Anh Quang, chẳng phải anh mới nói thích em sao? Vừa rồi em dám từ chối, đúng là mắt bị mù rồi. Bây giờ em biết sai rồi, hối hận rồi, anh Quang có thể cho em một cơ hội được hầu hạ anh không?”
Điều làm cho Chu Hân và Nhiếp Giai Giai càng tuyệt vọng hơn là Trương Nhụy tự nhiên giống như nịnh nọt, chủ động đi tới và ép sát cơ thể lên người Thái Quang: “Em là Trương Nhụy, sinh viên năm thứ tư của trường đại học Yến Đô. Chỉ cần anh muốn, sau này em chính là người phụ nữ của anh”.
Thạch Giang, Tiêu Đại Vĩ và cả Lương Vân vừa đi tới cửa đều dừng lại.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy hi vọng.
“Ha ha ha…”
Thái Quang phá lên cười và cười híp mắt nói: “Anh thấy mấy cô bạn này của em hình như không muốn ở lại. Chỉ cần em có thể thuyết phục các cô ấy ngủ cùng anh một đêm, vậy sau này em chính là người phụ nữ của anh!”
Trương Nhụy không hề tức giận khi thấy Thái Quang đa tình, trái lại nói với đám Nhiếp Giai Giai: “Mấy cậu đã nghe anh Quang nói chưa?”