Ngô Hùng Bá nhíu chặt mày, nói với người làm: “Người đến là vị nào của Thiên Hải Tông?”
Người làm nói: “Đại trưởng lão của Thiên Hải Tông - Hạ Hầu Thương!”
“Hạ Hầu Thương!”
Ngô Tử Kính kinh ngạc, vẻ mặt nặng nề nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Cha, tên điên này đến nhà họ Ngô thực sự không phải chuyện tốt”.
Ngô Hùng Bá cười lạnh một tiếng: “Ở đây là phủ Thành Chủ, cho dù ông ta có là một tên điên, dám cả gan đến phủ Thành Chủ gây rối, cha cũng phải giết ông tai”
Bỗng chốc, một luồng khí thế hùng mạnh tỏa ra từ trên người Ngô Hùng Bá.
Hạ Hầu Thương - một cao thủ đỉnh cao khiến vô số võ giả ở Trung Giới giới Cổ Võ phải biến sắc, cảnh giới Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, có tin đồn sức chiến đấu thật sự có thể so với thực lực bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ.
Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng cũng đủ để chứng tỏ thực lực của ông ta rất mạnh.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, ông ta còn có một danh hiệu, xưng là “Kẻ điên võ”.
Bởi vì Hạ Hầu Thương rất si mê võ đạo, tính cách cũng vô cùng kỳ quái, ở Thiên Hải Tông, ngay cả tông chủ cũng không buồn nể mặt.
“Cho ông ta đến phòng khách đợi đi!”
Ngô Hùng Bá suy tư chốc lát rồi dặn dò người làm.
“Vâng!” Người làm quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai cha con Ngô Hùng Bá và Ngô Tử Kính.
Ngô Tử Kinh hỏi: “Cha, lúc này Hạ Hầu Thương đến phủ Thành Chủ, có phải là đến vì Dương Thanh không?”
Ngô Hùng Bá gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, tuy Dương Thanh dùng thuật dịch dung, thay đổi vẻ ngoài nhưng cũng không tránh khỏi một vài kỳ nhân có bản lĩnh, chỉ dùng bí thuật thì sẽ biết được cậu ta đang ở đâu”.
“Dù sao người cậu ta giết cũng là nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu Thiên Hải Tông không thể bắt được hung thủ thì mặt mũi Thiên Hải Tông để đâu được?”
“Nếu cha là Võ Xương, cho dù bỏ ra cái giá lớn đến đâu thì cũng sẽ tìm cho ra hung thủ này”.
Nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, sắc mặt Ngô Tử Kính lại càng thêm lo lăng, nhìn cha nói: “Cha, nếu Hạ Hầu Thương đến là vì Dương Thanh, thì chúng ta có phải giao Dương Thanh ra không?”
“Hừ
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Dựa vào đâu mà giao ra? Cho dù không phải chuyện của Dương Thanh thì giữa chúng ta và Thiên Hải Tông vốn đã có ân oán rất lớn rồi”.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lại dựa vào đâu mà phải giao Dương Thanh cho Thiên Hải Tông?”
Vẻ mặt Dương Thanh lo lăng nói: “Dương Thành dù sao cũng đã giết nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu chúng ta kiên trì giữ lại, chắc chẳn sẽ trở mặt hoàn toàn với Thiên Hải Tông, một khi khai chiến thì đối với chúng ta vô cùng bất lợi”.
Ngô Hùng Bá bỗng hỏi: “Con nói, nếu chúng ta khăng khăng giao Dương Thanh cho Thiên Hải Tông, nếu cậu ta bị Thiên Hải Tông giết rồi, coi như thôi vậy, nhưng nhỡ đâu cậu ta không chết, mà sống sót được thì sao?”
Lời này vừa dứt, Ngô Tử Kính sững sờ tại chỗ. Sao anh ta không hiểu ý của Ngô Hùng Bá chứ.
Chỉ dựa vào thiên phú võ đạo mà Dương Thanh thể hiện ra hiện tại, chỉ cần không chế thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao danh chấn cả Cổ Võ Giới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!