“Cậu tu hành ma đạo!
Cảnh Kim Hoa cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đang tỏa ra không ngừng từ người Dương Thanh, ông ta nói với vẻ đầy sửng sốt, ngạc nhiên.
Bên trong sự kinh ngạc của ông ta còn xen lẫn một nỗi sợ hãi vô cùng.
Bởi vì luồng khí tức tỏa ra từ cơ thể Dương Thanh vẫn đang tăng lên không có dấu hiệu dừng lại.
Vừa mới ban nãy, luồng khí tức ấy đã đạt tới Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ, nhưng hiện tại đã đạt tới Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong.
Mấu chốt là, sau khi sức mạnh của Dương Thanh đã đạt tới đỉnh phong Thiên Cảnh Lục Phẩm, thì nó vẫn ở trạng thái tăng lên.
“Rốt cuộc cậu đã sử dụng dùng cách nào?”
Cảnh Kim Hoa tức giận hỏi.
Ông ta không thể chấp nhận rằng một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi lại sở hữu sức mạnh ngang với ông ta.
Nhưng mà lúc này, căn bản Dương Thanh không để ý tới ông ta, hai mắt anh đỏ tươi, toàn thân tỏa ra một sức mạnh khôn cùng.
Sức mạnh ma thuật đang cuồn cuộn vây quanh anh, dường như anh mới là một đại ma đầu thực thụ.
“Mình nhất định phải giết cậu ta bằng cách nhanh nhất, nếu không đợi sức mạnh của cậu ta tăng gấp bội lần nữa, lúc đó muốn giết cậu ta sẽ lại càng khó”.
Trong mắt Cảnh Kim Hoa lóe lên dã tâm giết người gắt gao, ông ta đạp mạnh lên mặt đất một cái, rồi lao về phía Dương Thanh.
“Đi chết đi!”
Dường như chỉ trong nháy mắt, ông ta đã lao tới trước mặt Dương Thanh, giơ tay đấm một quyền, ông ta dồn hết toàn sức mạnh vào quyền này, đấm xuống đầy mạnh mẽ.
“Bùm!”
Quyền đánh của Cảnh Kim Hoa đấm trúng ngực của Dương Thanh, phát ra một âm thanh chấn động.
“Cái gì vậy?”
Trong mắt Cảnh Kim Hoa hiện lên vẻ kinh hãi, còn gương mặt thì lộ rõ sự khó tin.
“Làm sao có thể?”
Cảnh Kim Hoa nói với giọng đầy kinh ngạc: “Sức mạnh của cậu sao có thể tăng nhanh như thế được? Ngay cả một quyền đấm mạnh mẽ của tôi cũng không phá nổi phòng ngự của cậu?”
Cú đấm bạo kích đó là tuyệt chiêu nổi tiếng của ông ta, uy lực của nó vô cùng mạnh, trong cùng một cảnh giới, dường như không có mấy người có thể đứng yên chịu được cú đấm này.
Còn Dương Thanh chẳng những chống đỡ bằng cơ thể của mình mà còn không hề có bất kỳ tổn thương nào.
“Không tin!”
Cảnh Kim Hoa lập tức nổi , nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ là tên rác rưởi từ giới Thế Tục tới đây, cũng xứng làm đối thủ của mình sao? Chết đi!”
“Bùm bùm bùm bùm!”
Cảnh Kim Hoa như phát điên, ông ta giáng mấy quyền liên tiếp xuống ngực của Dương Thanh, quyền sau càng mạnh hơn quyền trước.
Tuy nhiên, cơ thể của Dương Thanh chỉ bị đẩy lùi lại năm, sáu bước, vẫn không hề bị thương, luồng khí tức trên người vẫn không ngừng tăng lên.
Đột nhiên Cảnh Kim Hoa như có một ảo tưởng rằng là người mà ông ta đang đối mặt không phải là một chàng trai trẻ đến từ giới Thế Tục, mà là một trong những trưởng lão đứng đầu Trung giới giới Cổ Võ.
Lúc này, mặt đất dưới chân Dương Thanh bắt đầu nứt toác ra, những vết nứt dài như cánh tay đang không ngừng vươn ra khắp bốn phương tám hướng.
Cũng chính lúc này, cuối cùng luồng khí tức của Dương Thanh cũng ngừng tăng lên.