Trong Trung Giới giới Cổ Võ, trong số thế hệ trẻ anh ta còn có một danh hiệu khí phách khác nữa, là Bạch Y Sát Thần!
Anh ta mới ba mươi bảy tuổi nhưng đã tu luyện đến Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, ở Trung Giới giới Cổ Võ, võ giả có thể tiến đến Thiên Cảnh ngũ phẩm trong độ bốn mươi tuổi đã được coi là thiên tài võ đạo, mà tuổi anh ta chỉ mới ba mươi bảy mà có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, có thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo mạnh thế nào.
“Rất mạnh!”
Cô gái được Mạc Thanh Tu gọi là Thanh Trúc, chỉ nói hai chữ, sau đó nhìn Mạc Thanh Tu hỏi: “Em có cảm giác, sức chiến đấu thật sự của cậu ta có lẽ là Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ, thậm chỉ là đỉnh cao”.
“Anh, anh thấy cậu ta thế nào?”
Cô gái tên Mạc Thanh Trúc, là em gái ruột của Mạc Thanh Tu.
Vẻ mặt Mạc Thanh Tu nặng nề, nhìn chằm chằm về hướng Dương Thanh nói: “Có lẽ, còn mạnh hơn!”
Ánh mắt Mạc Thanh Trúc thay đổi, vẻ mặt không tin nổi.
“Anh, không lẽ anh muốn nói cảnh giới võ đạo của cậu ta đã đột phá đến Thiên Cảnh ngũ phẩm đấy chứ?”
Mạc Thanh Trúc không thể tưởng tượng nổi, một võ giả độ tuổi ngang mình, mà có thể tu luyện được Thiên Cảnh ngũ phẩm.
Mạc Thanh Tu lắc đầu: “Anh không biết cậu ta có đột phá đến Thiên Cảnh ngũ phẩm chưa, nhưng từ khí thế hùng mạnh vừa nãy cậu ta thể hiện, ngay cả chúng ta ở xa như vậy cũng khiến anh cảm thấy áp lực”.
“Có thể khiến anh cảm nhận được áp lực, chỉ có một khả năng, chính là thực lực đối phương rất mạnh, có đủ tư cách trở thành đối thủ của anh”.
Vẻ mặt Mạc Thanh Trúc không tin nổi: “Anh, có phải anh cảm giác nhầm rồi không? Cậu ta có lẽ còn chưa đến ba mươi đâu? Sao có thể có được thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm? Nếu thật như vậy, cho dù thiên tài võ đạo đệ nhất ở Trung Giới giới Cổ Võ, đứng trước mặt cậu ta cũng phải biến sắc mất"
Mạc Thanh Tu nhìn em gái, vẻ mặt nặng nề nói: “Thanh Trúc, em vĩnh viễn phải hiểu rõ đạo lý, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Cho dù là lúc nào, cũng không được xem thường bất kỳ ai”.
“Một người trẻ tuổi đến từ giới thế tục khan hiếm linh khí, mà một đòn tấn công đã có thể đánh bại Hà Đông Thành Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, thậm chí không ra tay mà chỉ dùng khí thế võ đạo bộc phát từ trên người thôi cũng có thể đánh bay mười mấy võ giả Thiên Cảnh tam phẩm”.
“Người trẻ tuổi với thực lực như vậy, sao có thể đơn giản được? Người này thực lực phi phàm, nếu không chết, tương lai chäc chẳn có thể đứng vững trên đỉnh cao giới Cổ Võ!”
Mạc Thanh Trúc kinh ngạc, lần đầu tiên cô ta nghe thấy đánh giá cao như vậy từ miệng Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu là thiên phú võ đạo xuất chúng, lại sở hữu Võ này, người trẻ tuổi được như anh ta cũng không có mấy người.
Hôm nay, lại đánh giá cao người trẻ tuổi đến từ giới thế giới Cổ Võ, cũng có nghĩa, anh ta cho rằng, trong tương lai, Dương Thanh có khả năng đứng vững trên đỉnh Thượng Giới giới Cổ Võ.
“Chỉ là, cậu ta phế đan điền Thiệu Nham, rồi lại tấn công võ giả nhất mạch của nhị trưởng lão, sợ là nhị trưởng lão sẽ không bỏ qua dễ dàng, nếu cậu ta có thể sống sót rời khỏi Thiên Hải Tông hay không, cũng là một vấn đề”.
Vẻ mặc Mạc Thanh Trúc phức tạp nhìn về phía Dương Thanh, chậm rãi nói.
Mạc Thanh Tu không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn Dương 'Thanh chăm chằm, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Dương Thanh đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hà Đông Thành nói: “Anh còn không bằng rác rưởi, không ngờ các sư đệ anh còn rác hơn cả anh, vậy có phải mấy sư đệ anh còn không bằng cả thứ không bằng rác không?”
“Khốn nạn, anh tự tìm đường chết mà!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!