Chương 36: Tần Y gọi tới
Nhận được lệnh của Dương Thanh, Mã Siêu búng tay, một hòn đá bay về phía tấm biển có bốn chữ lớn kia.
“Rầm!”
Tấm biển bốn chữ ‘Dinh Thự Số Một’ rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh.
Nhân viên bên trong còn chưa kịp phản ứng đã thấy tấm biển vỡ nát, mặt ai nấy đều tái mét.
“Các người muốn làm gì?”
Một gã đàn ông đeo thẻ quản lý trước ngực tức giận quát.
“Cút ngay!”
Mã Siêu bước tới, đá gã quản lý bay ra ngoài.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, gã quản lý đập thẳng vào tủ rượu sau quầy lễ tân, rất nhiều chai rượu đắt tiền bị đập vỡ, rượu chảy ra khắp sàn.
Đang lúc hộp đêm đông khách nhất, thấy có người tới gây sự, rất nhiều người đều hoảng hốt lo sợ bỏ về, nhưng vẫn có không ít người bạo dạn đứng ở phía xa xem kịch hay.
“Bọn mày là ai? Dám gây sự ở Dinh Thự Số Một, đúng là chán sống!”, hơn chục gã đàn ông vạm vỡ từ trên tầng lao xuống. Tên dẫn đầu cầm gậy trong tay chỉ về phía Dương Thanh và tức giận quát lên.
Dương Thanh nhìn gã đàn ông kia lại thấy buồn cười. Xem ra, đây là người mới được Hùng Vĩ mới tuyển vào. Tối qua mình mới gây chuyện ở đây, không ngờ đám người này lại không nhận ra mình.
“Dinh Thự Số Một lợi hại lắm à?”, Dương Thanh cười lạnh.
“Đm! Xử nó cho tao!”, gã cầm đầu hét lên, dẫn theo hơn chục người đều cầm gậy trong tay lao về phía Dương Thanh và Mã Siêu.
Chẳng cần Dương Thanh ra lệnh, Mã Siêu đã chủ động lao tới.
Anh ta lao nhanh vào trong đám côn đồ, nắm đấm vung ra, “bốp” một tiếng, một tên bay ra ngoài. Những cú đánh sau đó đều nhanh gọn dứt khoát như vậy, chỉ một đấm là xong. Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, mười mấy gã bảo kê đã nằm bẹp dưới sàn.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Mã Siêu. Một người đánh ngã hơn chục tên to con vạm vỡ chỉ trong mười mấy giây, đây còn là người sao?
“Không muốn chết thì cút hết cho tao. Hôm nay tao tới đây chỉ để tìm Hùng Vĩ”, Dương Thanh thản nhiên nói rồi xoay người ngồi ở trước quầy bar.
Hùng Vĩ đang vui vẻ mới một đám người trong phòng bao ở tầng cao nhất của Dinh Thự Số Một, một người thanh niên mặc đồng phục nhân viên đột nhiên lao vào phòng.
“Anh Hùng, không xong rồi, bọn chúng lại tới gây sự”, người thanh niên sợ hãi nói.
“Đm!”
Hùng Vĩ nắm lấy cổ của người thanh niên, tức giận nói: “Mẹ nó, mày nói rõ ràng xem nào. Chúng là ai?”
“Là hai thằng tối qua đấy”, người thanh niên bị dọa tới tái mặt.
“Cái gì?”, Hùng Vĩ hất người thanh niên ra, tức giận quát: “Không phải chúng bị xe đâm rồi à?”
Gã tốn bao công sức mới tạo ra một vụ tai nạn giao thông bất ngờ, vừa rồi còn đắc ý nói cho người khác biết Dương Thanh không chết cũng phải tàn phế, mới đó đã bị bẽ mặt.
“Mẹ nó, tao muốn xem thử mày có thật sự là ba đầu sáu tay không, lại còn dám đến gây sự ở địa bàn của tao”, Hùng Vĩ tức giận, dẫn người lao xuống tầng.
Lúc gã dẫn người đến đại sảnh, cả đại sảnh đã bị đập nát, vẫn còn nghe được tiếng đập phá. Thế nhưng khiến gã càng điên hơn chính là, thấy kẻ đập đồ lại đều là người của mình.
“Tất cả đều dừng tay cho tao!”, Hùng Vĩ tức muốn nổ phổi, gào lên.
“Đập tiếp, thằng nào dám dừng, tao đập thằng đó”.
Thấy Hùng Vĩ tới, những gã vừa bị Mã Siêu đánh ngã muốn dừng tay, lại nghe được giọng nói như ác ma của Dương Thanh vang lên.
Sắc mặt Hùng Vĩ cực khó coi, không ngờ chẳng ai nghe gã, không những thế lại càng đập ác hơn.
“Dương Thanh!”
Hùng Vĩ trừng mắt nhìn Dương Thanh, gầm lên một tiếng: “Rốt cuộc mày muốn gì?”
“Ông chủ Hùng, chẳng lẽ mày không biết tại sao tao làm vậy à?”, Dương Thanh cười lạnh.
“Bảo chúng dừng tay trước, chúng ta lại nói chuyện”, Hùng Vĩ cắn răng nói.
“Mày muốn bàn điều kiện với tao à? Mày xứng sao?”, cả người Dương Thanh tỏa ra hơi lạnh. Nếu hôm nay anh có chút lơ là, chiếc Jeep kia đã đâm thẳng vào xe anh rồi. Một khi bị đụng trúng, hậu quả rất khó lường.
Trong mấy phút ngắn ngủi, rất nhiều chai rượu đắt tiền đã bị đập vỡ, rất nhiều bàn ghế cao cấp bị quẳng nát. Đây là thiệt hại rất lớn đối với Hùng Vĩ.
Thiệt hại thì cũng thôi, nhưng Dương Thanh còn uy hiếp người của mình đập địa bàn của mình ngay trước sự chú ý của mọi người như vậy, đây là đang tát thẳng vào mặt gã.
“Rốt cuộc mày muốn thế nào chúng mày mới chịu dừng tay?”, Hùng Vĩ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.
“Mày đã muốn lấy mạng của tao, còn hỏi tao muốn thế nào à?”
Dương Thanh đột nhiên nổi giận, tiện tay nắm lấy một chai rượu trên quầy bar đập tới.
“Bốp!”
Chai rượu nện thẳng vào đầu Hùng Vĩ, rượu và máu hòa vào nhau chảy xuống mặt gã.
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ. Đây chính là ông chủ Hùng Vĩ của Dinh Thự Số Một, còn là người của nhà họ Hùng – gia tộc danh giá hàng đầu ở Giang Hải. Lúc này gã không chỉ bị người ta đập địa bàn, mà còn bị đập vỡ đầu nữa.
“Kéo qua đây!”, Dương Thanh ra lệnh.
Mã Siêu bước nhanh tới, kéo Hùng Vĩ đang nằm trên sàn như một con chó chết tới dưới chân của Dương Thanh.
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Nếu còn có một lần nữa, tao bảo đảm sẽ khiến mày phải tuyệt vọng đấy!”, Dương Thanh giẫm lên ngực Hùng Vĩ, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Bụp!”
Vừa dứt lời, Dương Thanh đạp Hùng Vĩ bay ra, cơ thể gã bay xa hơn mười mét, va đổ mấy cái bàn rồi ngất đi luôn.
Dương Thanh và Mã Siêu xoay người bỏ đi nhưng không ai dám ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Anh Thanh, tên khốn kia suýt nữa hại chết chị dâu, sao anh không giết hắn đi?”, Mã Siêu tức giận nói.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Ở đây là Giang Hải chứ không phải biên giới phía Bắc, làm việc phải có chừng mực”.
“Vâng, anh Thanh!”
Khi bọn họ rời khỏi Dinh Thự Số Một, Hùng Vĩ bất tỉnh đã được đám đàn em vội vàng đưa vào bệnh viện.
Trong phòng VIP của bệnh viện Nhân dân số 1 Giang Hải, một người đàn ông mặc vest và đi giày da nhìn Hùng Vĩ đang hôn mê, nằm trên giường bệnh, sắc mặt thâm trầm.
“Điều tra cho tao xem thằng ranh kia có lai lịch thế nào? Không ngờ nó dám động tới con trai của Hùng Bác Nhân này, tao muốn nó phải chết!”, Hùng Bác Nhân tức giận gầm lên.
“Vâng, sếp Hùng!”, một người đứng phía sau nhận lệnh rời đi.
Lúc này, Dương Thanh đã quay lại dinh thự Vân Phong.
Anh vừa tắm xong lại nhận được tin nhắn của Tần Thanh Tâm gửi đến: Ngày mai tôi sẽ tới tập đoàn Tam Hòa làm việc với thân phận là nhân viên mới, anh đừng can thiệp vào công việc của tôi.
Thấy tin nhắn này, Dương Thanh cay đắng lắc đầu. Ngày ấy ở tầng cao nhất của khách sạn Vườn Sao, Dương Thanh đã nói rõ thân phận của mình, cũng nói muốn giao tập đoàn Tam Hòa cho Tần Thanh Tâm, nhưng bị cô từ chối.
Khó khăn lắm anh mới chờ được đến khi Tần Thanh Tâm bằng lòng vào làm ở tập đoàn Tam Hòa, chẳng ngờ cô lại muốn đi lên từ vị trí thấp nhất.
Dương Thanh do dự một lát mới nhắn lại: Được!
Dù sao Tần Thanh Tâm đồng ý trở lại tập đoàn Tam Hòa đã là khởi đầu tốt đẹp rồi.
Bên kia, Tần Thanh Tâm xem tin nhắn trả lời của Dương Thanh lại cong môi cười, sau đó lẩm bẩm: “Tôi sẽ dựa vào sự cố gắng của mình để trở lại ban lãnh đạo cấp cao trong công ty”.
Rạng sáng hôm sau, cụ Tần còn ở trong bệnh viện cuối cùng đã nghe được một tin tức tốt.
“Chủ tịch, tốt quá rồi, tập đoàn Tam Hòa đã đứng ra giải quyết khó khăn giúp nhà họ Tần, đồng thời chủ động hợp tác với chúng ta, nhà họ Tần được cứu rồi!”, một nhân viên lâu năm của tập đoàn Tần Thị kích động nói.
“Cậu nói thật chứ?”, cụ Tần đang nằm trên giường kích động ngồi dậy.
Người kia cũng kích động rưng rưng nước mắt, lấy ra một bản hợp đồng cho cụ Tần: “Tập đoàn Tam Hòa đã ký tên vào bản hợp đồng này, chỉ chờ chủ tịch ký tên, làm hết thủ tục pháp lý là bản hợp đồng sẽ có hiệu lực. Nhà máy cũng không còn bị niêm phong nữa, các doanh nghiệp trước đó quay lưng với chúng ta đã chủ động tìm tới”.
“Ha ha! Tốt! Tốt! Trời giúp nhà họ Tần rồi!”, cụ Tần run rẩy vì kích động.
“Bố, lần này nhà họ Tần có thể vượt qua khó khăn cũng là nhờ thằng Phi đấy”, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng chợt nói.
Người phụ nữ này chính là Lâm Tuyết Liên – mẹ của Tần Phi.
Cụ Tần đang vui vẻ, nghe Lâm Tuyết Liên nói vậy lại sa sầm mặt.
“Có phải cô cũng muốn bị đuổi ra khỏi gia tộc không?”, cụ Tần không vui nói.
Lâm Tuyết Liên cuống lên nói: “Bố, con không có ý đó. Bố nghĩ lại xem, dù Phi Phi làm nhà họ Tần chịu tai tiếng nhưng cũng là một cách quảng bá cho nhà họ Tần, nếu không làm gì có nhiều doanh nghiệp chú ý tới như vậy? Bố, con xin bố hãy cho thằng Phi một cơ hội đi. Chắc chắn nó sẽ không làm bố phải thất vọng đâu”.
“Đúng vậy, chủ tịch, dù chuyện của cậu Phi làm nhà họ Tần mất mặt, nhưng cậu ấy cũng bị hãm hại. Bây giờ ông chỉ có một đứa cháu đích tôn là cậu Phi, nếu cậu Phi bị đuổi ra khỏi gia tộc, vậy tương lai nhà họ Tần phải làm sao?”, nhân viên cốt cán của công ty vừa cầm hợp đồng tới cũng nói giúp cho Tần Phi.
Mấy ngày qua, cụ Tần đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc đó lão ta giận quá mới quyết định đuổi Tần Phi ra khỏi gia tộc. Dù sao lão ta chỉ có một đứa cháu đích tôn là Tần Phi. Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được.
Bây giờ có Lâm Tuyết Liên và nhân viên cốt cán trong công ty xin cho, cũng xem như cho mình một đường lui, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu chuyện lần này xem như chó ngáp phải ruồi tuyên truyền cho công ty, vậy tôi sẽ cho nó một cơ hội. Nếu nó còn dám làm mất mặt nhà họ Tần nữa, cho dù nhà họ Tần không có người nối nghiệp, tôi cũng phải đuổi nó ra khỏi gia tộc”.
Nghe vậy, Lâm Tuyết Liên mừng rỡ vội nói: “Bố, bố cứ yên tâm đi. Sau này con nhất định sẽ để ý tới thằng Phi, không cho nó phạm sai lầm nữa”.