Do đó vào giây phút cuối cùng, Dương Thanh đã từ bỏ việc giáng một đòn chí mạng cho sát thủ, chỉ cần sát thủ còn sống, anh có thể an toàn đến Võ Tông.
Đương nhiên, tiền đề là anh có thể khống chế sát thủ, bằng không, nếu sát thủ còn sức giết anh, thà giết đối phương luôn cho rồi.
Advertisement
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Sát thủ nhìn Dương Thanh với vẻ nghiêm nghị, trong mắt ông ta không hề có vẻ sợ hãi, chỉ có sự kiêng dè và lo lắng rõ rệt.
Advertisement
Người mà hiệp hội võ thuật nước Dương muốn giết cũng là kẻ thù của cao thủ nước Dương, nếu để Dương Thanh sống sót rời khỏi Ma Sơn thì đúng là ác mộng với cao thủ nước Dương.
Dương Thanh không trả lời câu hỏi của đối phương, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội sống, ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ không giết ông”.
Sát thủ bỗng cười lạnh: “Cậu tưởng tôi ngu chắc? Nếu tôi sống thì sẽ không có sát thủ mới nhận nhiệm vụ, chỉ cần tôi không làm gì được cậu, cậu sẽ có thể sống sót rời khỏi Ma Sơn”.
Đối phương cũng không biết mục đích của Dương Thanh, nên chỉ nghĩ Dương Thanh muốn lợi dụng lỗ hổng của app nhiệm vụ Thần Hành Tông để rời khỏi Ma Sơn.
Dương Thanh biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, đã thế, anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
“Nếu ông đã từ chối, tôi đành tự làm thôi”.
Dương Thanh nói rồi hơi nhích chân, lập tức tới trước mặt sát thủ.
Sát thủ lập tức biến sắc, bỗng vung nắm đấm lên.
“Bộp!”
Nhưng đối phương vừa vung nắm đấm lên thì đã bị Dương Thanh tóm lấy cổ tay rồi.
Sát thủ kinh hãi, ông ta cứ tưởng Dương Thanh đã kiệt sức, nào ngờ Dương Thanh vẫn còn sức mạnh lớn như vậy.
“Rầm!”
Sát thủ còn chưa hoàn hồn thì đã cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ truyền đến cổ tay ông ta, ngay sau đó, người ông ta bay lên rồi nặng nề rơi xuống đất.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, sát thủ hộc máu.
Dương Thanh cười lạnh: “Bây giờ, ông có quyền từ chối ư?”
“Rắc rắc rắc…”