Trừ họ ra, còn có mười mấy cao thủ ở trụ sở chính của Võ Minh, lúc này ai cũng có vẻ nghiêm nghị.
Khí thế của Vạn Tề hết sức mạnh mẽ, tuy Ninh Thiên Hòa không bằng Vạn Tề nhưng cũng không kém là bao.
Advertisement
Nếu hai người đánh thật, cho dù kết quả cuối cùng là Ninh Thiên Hòa thua, nhưng Vạn Tề cũng phải trả giá đắt.
Advertisement
Vạn Tề cũng đang do dự, có nên ra tay với Ninh Thiên Hòa không, một khi ra tay thì không có đường nào vẹn toàn hết.
Từng giây từng phút trôi đi, Vạn Tề và Ninh Thiên Hòa vẫn chưa ra tay, Mã Siêu và Trần Dục cũng đang giằng co, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Ninh Thiên Hòa chợt nói: “Vạn Tề, Võ Minh vừa được thành lập, nếu đấu đá nội bộ bây giờ thì chỉ làm suy yếu thực lực Võ Minh thôi, nếu ông đã muốn làm minh chủ Võ Minh, chắc cũng không muốn thực lực Võ Minh yếu đi chứ?”
“Ông muốn làm minh chủ Võ Minh cũng được! Nhưng bây giờ thì không, cho dù hủy bỏ vị trí minh chủ của cậu Thanh, cũng phải chờ phó hội trưởng Đỗ về đã”.
Vạn Tề lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi muốn làm minh chủ Võ Minh hôm nay thì sao?”
Ninh Thiên Hòa nghiêm nghị nói: “Vậy tôi sẽ liều mạng đánh một trận với ông!”
Nét mặt của Ninh Thiên Hòa rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Sát khí trong mắt Vạn Tề càng rõ hơn, ông ta muốn trở thành minh chủ, nhưng cũng biết bây giờ, mình hoàn toàn không phải đối thủ của Đỗ Trọng.
Nếu chờ Đỗ Trọng về rồi mới bàn chuyện chọn lại minh chủ, cho dù hủy bỏ vị trí minh chủ của Dương Thanh thì cái ghế đó cũng không đến lượt ông ta, mà cho Đỗ Trọng với thực lực mạnh hơn.
Thế nên nếu muốn trở thành minh chủ, ông ta phải làm điều đó trong mấy ngày Đỗ Trọng vắng mặt.
Nhưng bây giờ Ninh Thiên Hòa đang định liều mạng với ông ta, nếu họ đánh thật, cho dù ông ta thắng thì cũng sẽ bị thương nặng.
Bên kia vẫn còn Trần Dục và hai trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác, nếu ông ta bị thương nặng, liệu họ có giết ông ta không?